4
Ta đưa tay sờ lên cổ mình.
Dù cơn mộng kia đã qua vài ngày, nhưng mỗi khi nhớ lại, cảm giác chân thực đến mức khiến ta nổi da gà.
Ban đầu, ta cũng nghĩ chỉ là một giấc mơ.
Nhưng sau đó, khi tỷ tỷ nhiều lần khiêu khích, muốn ta từ bỏ hỉ phục của mình để mặc cùng một kiểu hỉ phục với nàng ta.
Rồi đến lúc tỷ tỷ vu oan cho mẫu thân ta, khiến phụ thân ta vì một tội danh không rõ ràng mà giam giữ mẫu thân ta trước ngày cưới.
Ta mới nhận ra, có lẽ giấc mơ của ta là thật.
Cho đến ngày thành thân, khi những con chó dại xuất hiện đột ngột và kiệu hoa bị rước nhầm, ta đã chắc chắn giấc mơ ấy là sự thật.
Vì vậy, ta tương kế tựu kế, giúp họ hoàn thành trò chơi này. Ta muốn xem, liệu tình yêu của họ có thật sự bền lâu suốt đời hay không?
Còn về phần Lục Trường Triết, kẻ nổi danh ăn chơi trong kinh thành, ta nghĩ hắn ít ra vẫn còn tốt hơn tên Chu Ngôn Thanh, kẻ mặt người dạ thú kia.
Đang suy nghĩ, Lục Trường Triết bỗng tiến lại gần ta: “Nương tử, ta ra phố mua hoa về cho nàng đeo nhé?”
Ta nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Lục Trường Triết gãi gãi mũi: “Cha nương ta hạ lệnh, từ nay muốn ra ngoài phải được nàng đồng ý.”
Ta ngạc nhiên.
Ta liếc nhìn hắn, hỏi: “Ra ngoài chỉ để mua hoa thôi sao? Còn định làm gì nữa?”
Lục Trường Triết đáp: “Thì uống trà, nhấp chút rượu thôi, nương tử, ta thề sẽ về sớm. Đúng rồi, nàng về thăm nhà muốn mang gì không? Ta đi mua.”
Ta nhíu mày: “Đồ về thăm nhà mẹ đẻ, mọi thứ mẫu thân đều lo liệu cả, phu quân không cần phải bận tâm.”
Lục Trường Triết gật đầu: “Cũng đúng, với tính cách thiên vị của nhạc phụ, nàng không quan tâm cũng chẳng lạ.”
Ta nhướn mày nhìn hắn: “Lời này là có ý gì?”
“Hừ, ta không phải kẻ ngốc. Việc trọng đại như thành thân mà nhạc phụ lại nói ra những lời như thế, sự thiên vị đó quá rõ ràng.”
Hắn quả thật không ngốc.
Phụ thân ta quả thật thiên vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, chỉ vì tỷ là con của người biểu muội mà phụ thân ta yêu thương.
Thừa Vận Bá phủ nói là Bá phủ, nhưng thực chất mấy chục năm trước đã là một cái vỏ rỗng.
Khi đó, phụ thân ta và biểu muội tình đầu ý hợp, nhưng không thể cưỡng lại thực tế là Bá phủ khó lòng duy trì, cần đến gia sản để chống đỡ. Cuối cùng, các bậc trưởng bối của Bá phủ quyết định gả phụ thân ta, người con trai duy nhất của dòng họ, cho một nữ thương nhân để có tiền duy trì môn đình. Sau khi có bạc rồi, việc nạp ai làm thiếp thì chẳng ai còn quản nữa.
Sau đó, phụ thân ta cưới mẫu thân ta.
Mẫu thân ta mang theo của cải khổng lồ vào phủ, giúp Bá phủ dần dần xuất hiện trở lại trong giới quý tộc kinh thành.
Nửa năm sau khi thành thân, phụ thân ta nạp biểu muội làm thiếp, nâng niu như bảo vật.
Vị di nương họ Viên ấy, sau khi nhập phủ chưa đầy tám tháng, đã sinh hạ tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với ta.
Phụ thân đặt tên cho tỷ là Yên Bảo.
Đáng tiếc, vị di nương ấy yểu mệnh, khi Yên Bảo mới mười tuổi đã qua đời vì bạo bệnh. Sau đó, phụ thân không yên tâm giao Yên Bảo cho mẫu thân ta nuôi dạy, liền để tổ mẫu tự mình chăm sóc tỷ.
Cùng lúc đó, mấy chục năm trước, tổ mẫu đã từng cứu mạng lão Hầu gia của Tĩnh Dũng Hầu phủ. Hai nhà từ đó hứa hẹn thông gia.
Vốn dĩ, hôn sự này không thể rơi vào tay một thứ nữ.
Nhưng sau khi Viên di nương qua đời, sự áy náy của phụ thân ta đối với bà ta và Yên Bảo đã lên đến đỉnh điểm. Phụ thân đã dùng mọi cách để hứa hôn Yên Bảo với Hầu phủ. Nghe nói, năm đó để Yên Bảo xứng đôi với Lục Trường Triết, phụ thân ta còn không ít lần thêm dầu vào lửa, truyền bá những lời xấu về sự phóng túng của Lục Trường Triết.
Tiếc thay, khi Lục Trường Triết càng ngày càng trở nên bại hoại, dù hắn có thân phận Thế tử Hầu phủ, Yên Bảo vẫn không thèm để ý đến hắn.
Không biết từ lúc nào, Yên Bảo và Chu Ngôn Thanh đã dây dưa với nhau…
Yên Bảo bắt đầu đòi tổ chức lễ cưới cùng ngày với ta, nói rằng dù sao ngày cưới của hai nhà cũng gần nhau, phụ thân ta đương nhiên đồng ý ngay lập tức.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thuận theo đúng kế hoạch.
“Yên Thư!” Lục Trường Triết vẫy tay trước mặt ta, cắt đứt dòng suy nghĩ.
Ta gật đầu: “Được, chàng có thể ra ngoài…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã định chạy đi.
Ta nắm lấy cổ áo hắn: “Phu quân, vừa hay ta cũng có việc ra ngoài. Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Lục Trường Triết quay lại nhìn ta đầy ngạc nhiên.
Ta mỉm cười đáp trả.
Hắn lập tức quay đầu đi, tai đỏ lên, nhưng không từ chối nữa.
5
Ngày về thăm nhà.
Khi chúng ta đến Yên phủ, Yên Bảo và Chu Ngôn Thanh đã có mặt từ trước.
Trong chính sảnh.
Phụ thân ta và bọn họ cười nói vui vẻ, một bầu không khí hài hòa. Mẫu thân ta ngồi một bên, mặt mày lạnh lùng, trong mắt đầy lo lắng.
Lục Trường Triết xưa nay vốn không để tâm đến quy củ, nhưng hôm nay, từ sớm đã bị công công kéo tai dạy dỗ một trận nên lúc này cũng coi như ngồi yên ổn.
Yên Bảo thấy chúng ta đến, lập tức cười thành tiếng, che miệng nói: “Khà khà… muội muội cuối cùng cũng đến rồi… Ta còn tưởng muội không đến được chứ.”
Ta vừa định lên tiếng thì Lục Trường Triết đã cười khẩy: “Ngươi không thể nói chuyện bình thường được à? Khà khà khà, nghe như gà mái đẻ trứng vậy. Sao? Ngươi muốn đẻ trứng à?”
Mặt Yên Bảo đỏ bừng.
Ta không nhịn được, bật cười.
Chu Ngôn Thanh bước lên một bước, mặt tối sầm, trừng mắt nhìn Lục Trường Triết: “Lục Trường Triết, dù gì nàng ấy cũng là tỷ tỷ thê tử của ngươi, ngươi nên gọi một tiếng ‘tỷ tỷ’ mới phải…”
Lục Trường Triết phất tay không kiên nhẫn: “Nếu không phải vì nhầm kiệu hoa khi cưới, nàng ta vốn đã là thê tử của ta rồi. Hừm…”
“Ngươi…”
“Được được, ta không nên nói thật lòng. Nhưng có một chuyện khiến ta thắc mắc mãi, hôm nay ngươi phải giải đáp cho ta.”
Chu Ngôn Thanh mặt lạnh: “Ngươi nói đi.”
“Ngươi không nhận ra mặt vị hôn thê của mình à? Kiệu hoa nhầm thì còn hiểu được, lúc bái đường che mặt cũng nhầm có thể thông cảm. Nhưng đến tận lúc vào động phòng mà cũng không nhận ra? Ta thấy chuyện này có vẻ là cố ý nhỉ?”
Lục Trường Triết nói rất to, không hề né tránh.
Căn phòng bỗng nhiên im phăng phắc.
Phụ thân ta đứng phắt dậy, mặt tái mét: “Lục Trường Triết!”
Lục Trường Triết cười mỉm: “Nhạc phụ.”
Phụ thân ta vốn định nói gì đó, nhưng lại nuốt lời vào, trên mặt gượng gạo nở nụ cười: “Thế tử.”
Lục Trường Triết cười như không cười, liếc phụ thân ta: “Nhạc phụ chẳng lẽ không mời chúng ta ngồi xuống?”
Mẫu thân ta tiến lên, kéo chặt lấy ta, vừa lo lắng nhìn Lục Trường Triết, vừa đau lòng nhìn ta.
Lục Trường Triết có vẻ đã chọc giận đủ rồi, quay sang đối xử với mẫu thân ta rất nhã nhặn.
Yên Bảo mặt lạnh lùng nói: “Muội phu thật là oai phong, chỉ là muội muội phải quản chặt một chút. Nếu không, tân hôn mà đã ra ngoài dạo thanh lâu, thật là mất mặt phủ chúng ta.”
Chẳng còn chút sĩ diện nào nữa.
Lục Trường Triết nhướng đôi mắt đào hoa, nhìn Yên Bảo: “Ta mang họ Yên hay ăn cơm nhà ngươi à? Ta đi thanh lâu mà làm mất mặt nhà họ Yên sao? Thế còn Chu Ngôn Thanh nuôi ngoại thất bên ngoài, chẳng phải đã làm mất hết mặt mũi tổ tiên tám đời của nhà ngươi rồi à?”
Mặt Yên Bảo biến sắc, theo phản xạ nhìn về phía Chu Ngôn Thanh.
Trên mặt Chu Ngôn Thanh thoáng hiện một chút hoảng loạn, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói với Yên Bảo: “Phu nhân đừng tin lời hắn, nàng còn không biết hắn là người như thế nào sao? Lời hắn nói có đáng tin không?”
Mặt Yên Bảo đỡ hơn chút, cười khẩy một tiếng, rồi nói với phụ thân ta vài câu, kéo tay Chu Ngôn Thanh rời đi về viện của nàng ta.
Phụ thân ta cố gắng tỏ vẻ bình thường, đối đáp qua loa với Lục Trường Triết.
Nhưng ánh mắt của phụ thân ta không lúc nào rời khỏi bóng lưng của Yên Bảo, hiển nhiên là rất lo lắng cho đứa con gái yêu quý.
Lục Trường Triết như không thấy gì, thậm chí còn cao hứng kéo phụ thân ta vào thư phòng để đánh cờ.
Phụ thân ta từ chối mấy lần không được, đành phải đứng dậy cùng Lục Trường Triết vào thư phòng.
Dẫu sao, Lục Trường Triết không chỉ là Thế tử của Tĩnh Dũng Hầu phủ, mà còn là cháu ruột của Hoàng hậu. Dù hắn phóng đãng, không màng học hành, nhưng vẫn được Hoàng thượng ưu ái.
Một người như Lục Trường Triết, phụ thân ta, một Bá gia rỗi rãi, cũng không dám đắc tội.