Dù là lý do nào, cũng khiến nàng ta rất khó để ngẩng cao đầu trước mặt người khác.
Ta nằm trên giường trong cung điện của mình, chăm chú nhìn vào gáy của hoàng thượng, tiếp tục hỏi:
“Vậy thật sự là hoàng thượng đã phóng hỏa sao?”
“Nàng không phải không muốn trẫm sủng hạnh nàng ta sao?”
Ta khi nào nói như vậy……
“Không cần nói trẫm cũng biết”
Hắn lật người, nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước.
Kể từ khi hoàng thượng cung điện bị hỏa hoạn, hắn đã bám riết đến ngủ ở chỗ ta.
Hắn nói chỗ ta gần cung điện của hắn, hắn cảm thấy quen thuộc, ban đêm mới ngủ ngon.
Nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng lòng hắn: 【Muốn cùng Ninh nhi ngủ một giấc.】
Ta thoát khỏi hồi tưởng, nhìn vào ánh mắt của hắn, không nhịn được mà cười một cái.
“Hả?” hắn nhướng mày, muốn nghe tâm tư của ta.
Ta hoảng hốt, theo phản xạ cúi đầu hôn hắn.
Khi phản ứng lại, ta muốn đứng dậy, nhưng hắn đã ấn ta xuống dưới.
“Là nàng khiêu khích trẫm trước.” Hắn trong lòng nói, cúi đầu hạ xuống những nụ hôn nhẹ nhàng.
Chơi đùa cả một đêm, hôm sau ta tỉnh dậy, hoàng thượng đã đi chầu.
Lưng ta đau nhức, nằm một lúc vẫn không thoải mái, bèn quyết định dậy đi dạo trong Ngự hoa viên.
Cứ nghĩ đến việc tối qua hoàng thượng nói ta thể chất quá yếu, sau này phải tăng cường rèn luyện cho ta, là lại thấy chân mềm nhũn.
Hay là ta vẫn nên cố gắng tự tăng cường thể lực một chút đi…
Nhưng cũng không biết là vì mùa xuân đã đến, hay sao đó.
Ta đi lang thang đến chỗ vườn hoa ít người lui tới, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ lạ phát ra từ phía bụi cây.
“Quý phi nương nương, nô tài nhớ ra đã chuẩn bị trà cho người, hay là chúng ta quay về uống vài ngụm nhé?”
Thúy Chi mặt đỏ bừng, khẽ khàng khuyên ta rời đi.
Ta vội gật đầu: “Đúng đúng, ta bỗng nhớ hôm nay còn chưa quét sân.”
Phì, đã là quý phi rồi còn quét sân cái gì nữa chứ.
Thật là hoảng hốt.
Ta quay lưng định đi, nhưng từ góc mắt lại phát hiện một vật quen thuộc.
Cứng đờ.
Chiếc trâm trên đất, là chiếc trâm mà ta hằng ngày đeo cho đại tỷ khi còn làm cung nữ, là chiếc trâm mà đại tỷ thích nhất.
【Vậy là, Ngô quý phi?】
Giọng nói của hoàng thượng vang lên trong đầu ta.
11
Đại tỷ đã bị bắt quả tang trong lúc mây mưa với người khác.
Theo luật pháp, đại tỷ đáng lẽ phải bị hành quyết.
Nhưng do chiến sự ở biên cương căng thẳng, phụ thân đang ngoài chiến trường chỉ huy quân lính đánh giặc, ta và hoàng thượng đều cảm thấy nên để phụ thân về rồi hãy nói sau.
Ít nhất cũng phải để họ cha con gặp nhau lần cuối.
“Đồ đê tiện! Đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa!”
“Ta nói cho ngươi biết, phụ thân nhất định sẽ cứu ta ra ngoài!”
“Phụ thân đã nói, sẽ để ta cả đời phú quý!”
Đại tỷ bám vào cánh cửa ngục lao, hướng về ta phun một bãi nước miếng.
Nàng ta nghĩ rằng ta đã tiết lộ bí mật.
Ta muốn biện bạch, nhưng lại không thể biện bạch.
Thực tế là nhờ việc ta và hoàng thượng tâm tư tương thông, nên hoàng thượng mới biết đến chuyện này.
Hoàng thượng vẫn luôn tìm cơ hội để kiềm chế phụ thân, mà chuyện này thì thật quá thuận lợi.
Đạu tỷ đã tự đem mình làm mồi nhử.
Nhưng cũng chính vì chuyện này, ta và hoàng thượng đã tìm được danh y, tìm ra phương pháp tạm thời chặn lại tâm tư của nhau.
Chúng ta đã hẹn, sau này sẽ không tùy tiện dò xét tâm tư của đối phương nữa.
Để cho nhau một chút khoảng trống suy nghĩ.
Ta thở dài, khuyên đại tỷ nếu đã mệt rồi thì nên nghỉ ngơi một chút.
Từ nhỏ tới lớn, nàng ta luôn không nương tay mà ức hiếp ta.
Ta đã vô số lần nghĩ phải trả thù nàng ta.
Nhưng giờ đây, nàng ta đã trở thành tù nhân, ta cũng không biết tại sao, lại không thể vui nổi.
Lúc này, Thúy Chi vội vã chạy đến.
“Ninh quý phi! Không hay rồi……”
“Trấn Quốc tướng quân, đã khởi binh làm phản rồi!”
Cái gì?!
Phụ thân không phải đang chống địch ở biên cương sao?
“Thì ra tướng quân sớm đã phản bội, lần này ông ta cầm quân lệnh, lại có Hán quốc hộ tống, một đường tiến thẳng về phía bắc, sắp đánh tới nơi rồi!”
“Hoàng thượng đâu?!”
“Đã dẫn quân xuất chinh rồi!”
??
Hèn chi hắn đồng ý không dò xét tâm tư của ta nữa.
Hắn chắc chắn đã biết chuyện này từ sớm rồi!
“Haha! Phụ thân đến cứu ta rồi! Phụ thân sắp đến cứu ta rồi!”
Ta không thèm cãi nhau với người phụ nữ điên cuồng kia, nhanh chóng chạy ra ngoài nhà tù.
“Quý phi muốn đi đâu?”
“Hoàng thượng đi đâu ta đi đó.”
“Phía trước quá nguy hiểm rồi!”
Cửa nhà tù vừa lúc có một chuồng ngựa. Ta phóng lên ngựa, lao ra khỏi thành, Hoàng thượng đã hứa sẽ luôn chăm sóc ta.
Cầu ngươi, đừng nuốt lời.
Chờ ta.
12
Ta lần đầu tiên cảm ơn tổ tiên đã xuất thân từ gia đình võ tướng, tuy phụ thân không thương ta, đại tỷ không tốt với ta.
Nhưng ít ra ta cũng đã cầm ngựa, đấu kiếm.
Học không tinh thông, nhưng cũng đủ dùng.
Khi ta tìm thấy hoàng thượng, trên người hắn đã trúng hai mũi tên. Thấy ta chạy lại, hắn nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng:
“Đau không?”
Chúng ta cùng lúc hỏi nhau, lại cùng lúc cười.
Khi đã sống chết cùng nhau, thì cũng không đau đến thế.
“Ninh nhi, cứu phụ thân……”
Phụ thân bị áp giải qua bên cạnh ta, ông nhìn ta, lệ rơi đầy mặt.
“Sau này ta nhất định sẽ thương yêu con.” Ông nói.
Khi ta còn nhỏ, ta đã nhiều lần khao khát được nghe câu này.
Nhưng giờ đây, ta nắm chặt tay hoàng thượng.
“Ta không cần ông thương yêu nữa.”
Đã có người thương yêu ta, có người yêu ta, ta không nói ra, nhưng hoàng thượng đã nghe thấy.
Hắn ôm ta vào lòng, chiến tranh đã tắt, màn đêm bắt đầu sáng, phía chân trời là những đám mây rực rỡ.
Chúng ta đều biết, tương lai có nhiều ngày tốt đẹp đang chờ đợi.
Ngoại truyện
Ngày sinh nở của Ninh hoàng hậu được định là một ngày sau lễ Thượng Nguyên.
Nhưng vào ngày Thượng Nguyên, hoàng thượng đột nhiên cảm thấy không khỏe trong lúc đi chầu, tuyên bố lui về.
Thái y sợ hãi thay nhau bắt mạch, châm cứu, cho thuốc, nhưng không thấy hiệu quả.
Cho đến khi hoàng thượng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, chống đỡ cơ thể yếu ớt, chỉ về phía tẩm cung của hoàng hậu, nghiến răng nói:
“Đi, đi giúp Ninh nhi!”
“Nương nương xem kịch, quá kích động…… sắp sinh rồi……”
Mọi người còn tưởng hoàng thượng thần trí không tỉnh táo, nhớ sai ngày, cho đến khi trong tẩm cung hoàng hậu vang lên tiếng kêu của cung nữ.
Nàng thật sự sắp sinh rồi!
Bên này Ninh hoàng hậu bắt đầu sinh nở, tẩm cung bị vây kín không còn chỗ.
Bên kia, hoàng thượng như bị bệnh nặng, thần sắc thống khổ.
Thái y không chữa được bệnh cho hoàng thượng, nghi ngờ bản thân sẽ mất đầu, thầm nghĩ đến di chúc.
Ai ngờ sau một nén hương, Ninh hoàng hậu thuận lợi hạ sinh hoàng tử, bệnh của hoàng thượng cũng đồng thời khỏi hẳn.
Người đỡ trẻ bế hoàng tử, nói rằng hắn là điềm lành từ trời ban.
Nhưng những sử quan lặng lẽ ghi chép mọi thứ lại lộ ra vẻ thấu hiểu, viết lên sử sách những gì họ cho là sự thật:
“Hoàng thượng thương yêu Ninh hoàng hậu, khiến trời đất động lòng, tạo nên kỳ tích y học!”
Trong tẩm cung hoàng hậu, hoàng thượng mặt mày tái nhợt nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh hoàng hậu.
“Người ta nói phụ nữ sinh nở giống như đi một chuyến đến cổng quỷ, giờ chúng ta cũng coi như đã cùng nhau đi qua rồi.”
Ninh hoàng hậu suy nghĩ một chút, do dự nói:
“Chàng luôn nói muốn có con gái, thật tiếc đứa này lại là hoàng tử, chỉ có thể chờ lần sau……”
Hoàng thượng mặt mày trắng bệch, vội vàng xua tay:
“Không không không, không cần, hoàng tử cũng rất tốt, từ từ thôi, chúng ta từ từ……”
End