Tống Cửu dừng lại bên một quầy nhỏ ven đường và mua cho ta hộp phấn và son.
Ta cười trêu hắn ta: “Một nam nhân như ngươi mà cũng biết chọn những thứ này à?”
Hắn ta chỉ nghiêm túc dặn ta cất giữ cẩn thận.
Lúc đó ta vẫn chưa nhận ra rằng, sự khác thường luôn có dấu hiệu trước.
Cho đến khi ở sau núi chùa Báo Quốc, Tống Cửu giơ dao về phía ta.
Lúc đó, ta mới đột ngột nhận ra, việc giữ ta lại không phải vì Tống Tĩnh Từ còn tình cảm với ta.
Mà là hắn muốn tự tay xóa bỏ ta.
Tống Cửu vốn là cận vệ bên cạnh hắn, chuyên làm những công việc giết người.
Chỉ vì ta bị sự ôn hòa của hắn mê hoặc, mà quên mất điều này.
Cảm giác như rơi vào hầm băng, mãi lâu sau ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
Nước mắt ta rơi không ngừng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười.
“Hắn không để lại lời gì cho ta sao?”
Giọng Tống Cửu trầm thấp: “Tống đại nhân sắp đến nước Yên Vân để đón công chúa, không thể để lại vết nhơ nào.”
Điều làm ta đau đớn hơn cả việc ta là vết nhơ, chính là Tống Tĩnh Từ không để lại cho ta một lời nào.
Cơn gió bão trong lòng ta cuối cùng cũng dừng lại.
Ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Tống Cửu nhanh chóng rút dao, ta chỉ thấy một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, rồi sau đó là cảm giác bị nhấc bổng lên.
Để hủy thi diệt tích, đẩy ta xuống vách đá là cách tốt nhất.
Tống Tĩnh Từ thật sự muốn ta chết.
Trước khi ý thức chìm vào bóng tối hoàn toàn. Ta chỉ mơ hồ nhớ lại một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Giọt nước mắt này, coi như ta trả lại cho Tống Tĩnh Từ.
Kiếp sau, đừng gặp lại nữa.
07
Khi ta mơ màng tỉnh lại, trước mắt chỉ là một màn đen kịt.
Ngay sau đó, ta ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc xộc vào mũi.
Thật kỳ lạ, sau khi chết lại là thế này sao? Mắt ta hơi ngứa, không kiềm được mà đưa tay định chạm vào.
Ngay lập tức, tay ta bị một bàn tay ấm áp giữ lại.
Rồi có một nam nhân vang lên: “Đừng động, thuốc vừa mới bôi xong.”
Cơ thể ta đột nhiên cứng lại.
Giọng nói này, không phải là Tống Cửu sao!
Cảm giác cận kề cái chết thật kinh hoàng, ta rụt người lại, không ngừng lùi về phía sau.
Suốt năm năm qua, ta tự nhủ rằng mình đã hiểu rõ Tống Cửu.
Hắn ta là người đã được Tống Tĩnh Từ cứu từ khi còn nhỏ, và trung thành tuyệt đối với hắn.
“Ngươi đến xem ta chết chưa, rồi định bồi thêm một nhát sao?”
Ta cười chua chát hỏi, rồi ngẩng cổ chờ đợi số phận của mình.
Rất bất ngờ, ta không nhận được câu trả lời ngay lập tức, cũng không nhận lấy cái chết.
Không gian yên lặng đến nỗi ta có thể nghe thấy hơi thở không đều của Tống Cửu.
Thật lạ lùng, những kẻ sát thủ như hắn ta chẳng phải luôn có hơi thở ổn định sao?
Không biết đã bao lâu trôi qua, giọng Tống Cửu khàn đặc vang lên: “Không phải… không phải như vậy.”
“Ta đã xin từ chức với Tống đại nhân rồi, ta không còn làm việc cho hắn nữa.”
Ta sững sờ trong giây lát: “Vậy nghĩa là ta không phải chết?”
Tay ta bị Tống Cửu nắm chặt trong một thoáng, rồi như bị bỏng, hắn ta nhanh chóng buông ra.
Tống Cửu kể lại cho ta mọi chuyện đã xảy ra.
Tống Tĩnh Từ sắp cưới công chúa nước Yên Vân, vì vậy bên cạnh hắn không thể có bất kỳ vết nhơ nào.
Những mỹ nữ do người khác dâng tặng có thể dùng lý do xã giao mà che giấu.
Chỉ riêng ta, một kỹ nữ được đón vào nhà một cách phô trương, thì không thể.
Tống Tĩnh Từ muốn có con đường tiền đồ này, hắn bắt buộc phải xử lý ta, và lệnh cho Tống Cửu ra tay.
Nhưng Tống Cửu đã giả vờ giết ta, sau đó bịa chuyện rằng ta ngã xuống vách đá, thi thể không còn tìm thấy, chỉ cắt một lọn tóc của ta mang về báo cáo.
Nghe nói lúc đầu khi Tống Tĩnh Từ nhận được lọn tóc của ta, hắn không có biểu cảm gì, chỉ vứt qua một bên.
Cho đến khi trong một lần say rượu, hắn ghé qua thanh lâu cũ, rồi trở về phát điên tìm lại lọn tóc, thậm chí suýt giết người đã vô tình vứt tóc của ta như rác.
Sau khi tìm lại được lọn tóc, hắn vừa khóc vừa cười.
Tống Tĩnh Từ ngồi suốt đêm trong phòng ta, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau, khi cửa mở, hắn đã tiều tụy, hốc hác, hoàn toàn khác xa với hình ảnh uy nghi trước đây.
Chính lúc đó, Tống Cửu đã xin từ chức.
Tống Tĩnh Từ dường như không muốn gặp lại hắn ta nữa, liền đồng ý ngay lập tức.
“Giờ ta hỏi ngươi, nếu biết Tống đại nhân vẫn có tình cảm với ngươi, ngươi có vui không, Cát Tường?”
08
Nghe những lời của Tống Cửu, ta không khỏi bật cười.
“Chẳng có gì là vui hay không vui cả, ta chỉ muốn sống.”
“Mạng ta sinh ra đã thấp hèn, nhưng cũng là do hai người phụ nữ phải đánh đổi bằng cả tính mạng để bảo vệ.”
“Những chuyện quá khứ, từ lúc ta rơi xuống vách đá, tất cả đã kết thúc rồi. Từ nay về sau, ta không còn là Cát Tường nữa.”
Ta dừng lại một lúc: “Ta tên là Bố Vân.”
Sau này nghĩ lại, ta tiếc rằng khi ấy đôi mắt ta đang bị thương, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Cửu.
Không nhìn thấy sự vui mừng và xúc động của hắn, thật đáng tiếc.
Ngôi làng chài nhỏ này cách xa nơi ta rơi xuống vách đá, đã nằm trong biên giới Yên Vân.
Ta và Tống Cửu định cư tại đây.
Tống Cửu đổi tên thành Cửu Lang, sống bằng nghề đánh cá, còn sau khi mắt ta lành lại, ta làm vài việc may vá để kiếm sống.
Chúng ta ở cùng một nhà, nhưng lại ngủ riêng.
Sau đó, có vài kẻ nhân lúc không ai để ý muốn bắt nạt ta, Tống Cửu nổi giận, suýt chút nữa đánh chết người, rồi quỳ xuống cầu hôn ta.
Ta cũng dần hiểu ra sự thật.
Tống Cửu từ đầu đã không có ý định giết ta, chàng đã tính toán kỹ lưỡng địa hình, cố tình ném ta xuống vách đá rồi cứu ta lên.
(Tui đổi Tổng Cửu từ hắn ta- chàng nhé mọi người)
Trong suốt thời gian ở bên nhau, ta hiểu được tình cảm của Tống Cửu dành cho ta, ta không phải là không biết.
Vậy nên, ta đã đồng ý.
Chúng ta tổ chức lễ bái trời đất đơn giản, trở thành phu thê.
Tống Cửu rất mực yêu thương ta, sợ rằng ta sẽ bị thương hay gặp phải điều gì bất trắc.
Chúng ta cùng nhau làm việc từ sáng sớm đến chiều tà.
Có lúc, chúng ta ngồi bên nhau ngắm sao trời.
Dù cuộc sống giản dị và thanh đạm, nhưng đó là khoảng thời gian yên bình nhất mà ta từng có kể từ khi chào đời.
Đôi khi, ta nghĩ về quá khứ, về những nỗi đau và cả tình yêu.
Nhưng mọi chuyện của ngày hôm qua như đã thuộc về kiếp trước, và người mang lại sự yên ổn mà ta hằng mong muốn hóa ra lại là Tống Cửu.
Ta nghĩ, cuộc đời như thế này cũng rất tốt rồi.
Nhưng điều ta không ngờ nhất là, ta lại gặp Tống Tĩnh Từ một lần nữa, ngay bên ngoài ngôi làng chài nhỏ này.
09
Tống Tĩnh Từ mặc áo bào đỏ, phía sau là một đoàn người rất dài, ta có thể nhận ra họ đang khiêng sính lễ.
Phải rồi, nơi này thuộc lãnh thổ Yên Vân, hắn đến để đón công chúa.
Hoàng tộc Yên Vân không có nhiều con cháu, chỉ có một mình Yên Vân công chúa.
Điều đang chờ đợi Tống Tĩnh Từ là phú quý vô song và quyền lực ngập trời.
Tuy nhiên, đoàn người trông có phần bơ phờ, thậm chí có người còn bị thương.
Tống Tĩnh Từ đứng bên cạnh, hỏi đường ai đó.
Ngay khi nhìn thấy hắn, ta lập tức quay người rời đi.
Ta thầm cầu nguyện rằng hắn đừng nhìn thấy ta, đừng phá vỡ cuộc sống bình yên hiện tại của ta nữa.
Nhưng xung quanh chỉ có ngôi làng chài này.
Chẳng mấy chốc, cả làng trở nên náo nhiệt, đoàn người của Tống Tĩnh Từ đã đến ngôi làng nhỏ!
Ta dò hỏi thì biết rằng hắn đang trên đường đến Yên Vân để đón công chúa.
Chỉ là trên đường đi gặp phải bầy sói, có người bị thương, nên họ buộc phải dừng chân tại đây để nghỉ ngơi, thời gian có hạn, họ sẽ sớm lên đường tiếp.
Nghe đến đây, ta thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần những ngày này ta và Tống Cửu không ra ngoài, sẽ không gặp lại hắn.
Tối hôm đó, khi Tống Cửu trở về, mặt chàng có vẻ không vui.
“Ta đi đánh cá về, Tống đại nhân đã nhìn thấy ta, hắn mời ta tối nay cùng trò chuyện ôn lại chuyện cũ.”
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, cái khay trong tay ta rơi xuống đất vỡ tan.
Ta vội vàng vào phòng, tìm một tấm vải che kín đầu và mặt mình.
Sau đó, ta chui vào chăn, giả vờ ho liên tục.
“Xin thứ lỗi, đại nhân, thê tử ta mắc bệnh nặng, không tiện gặp khách.”
“Ngươi lấy thê tử rồi à.”
Tống Tĩnh Từ dường như chỉ đứng ở cửa một lúc rồi cùng Tống Cửu ra ngoài uống rượu.
Ta lo lắng cả đêm, cuối cùng họ cũng rời đi.
Tống Cửu trở về, người nồng nặc mùi rượu.
Ta vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, hắn không nghi ngờ gì chứ?”
Tống Cửu nhẹ nhàng véo má ta: “Không, lần này coi như đã qua được.”
Thật khó khăn mới chờ được đến khi đoàn người của Tống Tĩnh Từ rời đi, ta mới ra ngoài bán hàng.
Lý đại thẩm đến mua túi thêu.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Đại thẩm, chẳng phải trước đây thẩm đã mua một cái rồi sao?”
Lý đại thẩm bực bội nói: “Mất rồi, ai biết là rơi đâu mất.”
Mặt ta vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, Tống Tĩnh Từ chắc chắn nhận ra tay nghề thêu của ta.
Ta trở về nhà, nhiều lần hỏi Tống Cửu rằng Tống Tĩnh Từ thật sự không nghi ngờ điều gì sao.
Sau khi nhận được sự đảm bảo từ chàng, ta cũng không bán hàng nữa, mà theo hắn lên thuyền cá phụ giúp.
Cuộc sống yên bình trôi qua được một tháng, ta cuối cùng cũng thấy an tâm.
Nhưng vào một buổi tối, khi ta và Tống Cửu vừa cười nói vui vẻ bước vào nhà.
Vừa vào phòng, ta đã thấy một người ngồi trên ghế giữa phòng.
Sắc mặt hắn tối tăm khó đoán, tay cầm một chiếc túi thêu.
Người đó chính là Tống Tĩnh Từ.