“Có tên không?”
“…A Tường.”
Mẫu thân ta trước đây họ Bố, họ đặt tên ta là Bố Tường.
“Vậy thì gọi là Cát Tường.”
“Từ nay, nơi này sẽ là nhà của ngươi.”
Ta cúi đầu, nước mắt trong veo lăn dài trên má.
Với thân phận như ta, được ăn no, mặc ấm đã là một điều xa xỉ, giờ đây lại có một mái nhà, thật quá đỗi xa hoa.
Tống Cát Tường, từ nay về sau, ngươi đã có một nơi an thân rồi.
04
Tống Tĩnh Từ rất bận, hắn không thường xuyên đến gặp ta.
Phần lớn là vào đêm khuya, khi sương đã đậm, hắn lặng lẽ bước vào giường ta mà không nói một lời.
Có khi hắn say, có khi hắn tỉnh.
Có khi hắn hung hăng, có khi lại dịu dàng.
Nhiều lúc, hắn nhìn ta rất lâu, như thể đang nhìn xuyên qua ta để thấy ai đó.
Ta tự giễu, một người như ta, có lẽ chỉ có khuôn mặt này là đáng giá mà thôi.
Dần dần, ta quen với cuộc sống như vậy.
Dù biết mình không xứng, trong lòng ta vẫn coi Tống Tĩnh Từ như một người chồng mà yêu thương, kính trọng.
Ta rất trân trọng tất cả những gì mình đang có, bởi vì ta biết, đây là cây gỗ duy nhất để ta bám víu trong biển khổ này.
Trong thế giới nhỏ hẹp này, ta dường như đã tìm thấy sự an ổn mà trước nay chưa từng có.
Ta không ra ngoài, và cũng cố gắng không để nha hoàn ra ngoài.
Ta biết bên ngoài là thế nào, và lời đồn thổi đáng sợ ra sao.
Tống Tĩnh Từ đã cứu ta ra khỏi vũng bùn, ta không muốn hắn cũng bị người đời dèm pha.
Nha hoàn thường phàn nàn rằng cuộc sống như vậy không có tự do.
Nhưng tự do có ý nghĩa gì với ta?
Ta chỉ muốn có một mái nhà.
Ban ngày, có người đến đưa cơm cho ta.
Đó là một nam nhân cao lớn, mặc đồ đen.
Ta nhận ra hắn ta, hắn ta là cận vệ của Tống Tĩnh Từ, tên là Tống Cửu.
Mỗi lần, hắn ta chỉ đặt hộp cơm xuống rồi lặng lẽ biến mất, đợi ta ăn xong lại xuất hiện để mang hộp cơm đi.
Ta muốn giết thời gian, thỉnh thoảng trò chuyện với hắn, nhưng hắn ta cứ như không nghe thấy.
Ta chưa từng nghe hắn ta nói một lời, có lẽ hắn ta vừa điếc vừa câm.
Cũng là một người có số phận khổ sở.
Hôm nay, khi hắn ta đặt hộp cơm xuống, ta thấy ống tay áo của hắn ta đã rách.
Ta kéo tay hắn ta lại, ngước nhìn: “Để ta vá giúp ngươi nhé.”
Ta không nghĩ gì nhiều, người khổ thường giúp đỡ lẫn nhau.
Khuôn mặt vô cảm của Tống Cửu cuối cùng cũng có chút dao động. Hắn ta giật tay lại quá mạnh, khiến ta ngã xuống đất.
Ta đau đớn kêu lên, còn hắn ta thì đứng sững, chân cứng đờ.
Nha hoàn thấy vậy liền chống nạnh, mắng lớn: “Ngươi đúng là mặt lạnh như đá, sao không biết lòng tốt của người khác! Nếu cô nương ta bị ngã có chuyện gì thì làm sao đây?”
“Xin lỗi.” Hắn ta khô khốc nói một câu, cuối cùng ngồi xuống tảng đá trong sân.
“Thì ra ngươi biết nói đấy à!”
Ta vừa vá áo cho hắn ta, vừa ngạc nhiên nhìn hắn ta.
Ta và Tống Cửu dần trở nên thân thiết.
Hắn ta cũng trở thành nguồn tin của ta.
Ta luôn không biết chán mà hỏi hắn ta về tất cả những gì liên quan đến Tống Tĩnh Từ.
Nhờ vậy, ta mới biết Tống Tĩnh Từ còn lợi hại hơn ta tưởng, và cũng đầy mưu lược.
Hôm đó, Tống Cửu đến đưa cơm, đặc biệt nói cho ta biết rằng Tống Tĩnh Từ vừa lập đại công, trở thành cận thần được Hoàng đế sủng ái.
Và đại công này, phần nào có liên quan đến ta.
Gia đình của phu nhân đã giết Cẩm đại nương nay đã sụp đổ, còn bà ta thì phát điên.
Tất cả là nhờ vào Tống Tĩnh Từ.
05
Khi nghe tin này, nước mắt ta tuôn ra như suối. Ta chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày như thế.
Đã rất lâu rồi ta không gặp Tống Tĩnh Từ.
Hóa ra hắn bận rộn lo liệu những chuyện này.
Ta không dám đoán liệu hắn có vì ta mà báo thù hay không, ta chỉ muốn ghi nhớ ơn nghĩa của hắn.
Cửa vừa mở, nam nhân cao lớn với dáng vẻ anh tuấn và ánh mắt rực rỡ đang đứng đó, chính là Tống Tĩnh Từ.
Tống Cửu rất nhanh chóng lui ra ngoài.
Tống Tĩnh Từ chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu.
Khi hắn ngã xuống người ta, toàn thân hắn nóng như lửa. Còn ta, như một tín đồ thành kính, dồn hết sức mình để phục vụ hắn.
Dùng hết tất cả những gì ta có.
Tống Tĩnh Từ cười khẩy: “Ngươi mong gặp ta đến thế sao?”
Ta không biết mặt mình đã đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, chìm sâu vào cơn lốc cảm xúc.
Là lòng biết ơn, là nỗi nhớ, và cả tình yêu.
Đây là điều duy nhất mà một người nghèo khổ như ta có thể dâng tặng.
Ta đã yêu Tống Tĩnh Từ một cách không màng đến bản thân.
Đêm đó, khi Tống Tĩnh Từ đã ngủ say, ta khẽ vẽ từng đường nét trên gương mặt hắn, và kể cho hắn nghe về nỗi nhớ của ta trong suốt thời gian qua.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên hắn cùng ta dùng bữa sáng.
Không biết có phải ta tưởng tượng hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta dường như có phần dịu dàng hơn.
Ta chìm đắm trong giấc mơ êm ấm này, như thể ta và Tống Tĩnh Từ thực sự là một cặp phu thê.
Nhưng giấc mơ của ta sớm tan vỡ.
Khu viện xung quanh bắt đầu có người chuyển đến, trở nên náo nhiệt.
Khi gặp lại Tống Cửu, tay ta run rẩy, ta hỏi hắn ta những người đó là ai.
“Họ là các mỹ nữ được các đại nhân dâng tặng,” Tống Cửu cúi đầu đáp.
Qua cánh cổng, ta thấy Tống Tĩnh Từ mỉm cười bước vào phòng của các nàng.
Ta đứng bên cửa đợi cả đêm, nhưng hắn không ra ngoài. Hóa ra hắn có thể cười với bất kỳ ai, không chỉ với ta.
Sương đêm lạnh lẽo, hôm đó ta đổ bệnh.
Nhưng Tống Tĩnh Từ mãi không xuất hiện.
Gương mặt vô cảm của Tống Cửu cuối cùng cũng không giữ nổi nữa, hắn ta nhìn ta đầy thương hại.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, những chuyện này đều chỉ là qua lại xã giao thôi.”
Ta cười chua chát, gật đầu: “Ta hiểu mà.”
Ta đáng lẽ phải hiểu từ lâu rồi.
Với thân phận này của ta, vốn dĩ không thể mong cầu được gì. Càng không thể có một chỗ đứng nào trong con đường tiền đồ của hắn.
Khi ta khỏi bệnh, Tống Tĩnh Từ lại xuất hiện, vẫn im lặng, vẫn như trước đây.
Bên cạnh có một người phụ nữ tên Tiểu Điệp, thường đến gây chuyện với ta, nhưng cũng bị Tống Cửu đuổi đi.
Nàng ấy phun một bãi nước bọt xuống đất: “Cũng chỉ là thân phận hèn kém như nhau, ngươi giả bộ làm gì? Đợi cũng chẳng có ích gì đâu!”
Ta cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Thật ra, ta đã đạt được điều ước của mình, ăn no mặc ấm.
Nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy như có một lỗ hổng lớn, gió lạnh thổi vào không ngừng, không thể nào ấm lên được.
Cho đến ngày ta nghe thấy cuộc trò chuyện từ viện bên cạnh, ta mới hiểu được câu trả lời.
“Hoàng thượng sắp ban hôn cho Tống đại nhân!”
06
Ta không muốn nghe chút nào.
Nhưng ta vẫn đứng đó, mặt tái nhợt, chân như mọc rễ xuống đất.
Đã năm năm rồi, ta bị Tống Tĩnh Từ giấu kín trong tòa lầu son này. Ngày này cuối cùng cũng đến, ta không hề ngạc nhiên.
Một người như Tống Tĩnh Từ, tiền đồ rộng mở như thế, chắc chắn sẽ kết hôn.
Ta đã biết điều đó từ trước, nhưng không muốn nghĩ đến việc người phụ nữ kết hôn với hắn sẽ là một giai nhân xuất sắc thế nào.
Không muốn nghĩ đến số phận của ta.
Liệu ta có bị hành hạ đến chết như Cẩm đại nương? Hay ta sẽ quay về vũng bùn xưa, mặc người đời giày xéo? Hoặc may mắn hơn, ta có thể ở lại bên Tống Tĩnh Từ, dù chỉ làm thiếp, làm một nô tì.
Nhưng ta không ngờ rằng, tin đồn vẫn không buông tha cho ta.
Khi Tống Tĩnh Từ được ban hôn với công chúa Yên Vân của nước láng giềng, cả kinh thành rúng động.
Mọi người đều nói đây là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ hòa hảo giữa hai nước.
Cuộc hôn nhân của Tống Tĩnh Từ đã trở thành chuyện lớn của hai quốc gia.
Và sự tồn tại của ta lại bị phanh phui.
Ta chính là vết nhơ duy nhất trên thân thế hoàn hảo của vị trạng nguyên tài ba ấy.
Lúc này, tất cả những người phụ nữ trong viện đều bị đuổi đi, chỉ còn lại ta.
Tiểu Điệp khi ra đi còn mắng chửi ta: “Ngươi sao lại có số tốt đến vậy, Tống Tĩnh Từ lại bảo vệ ngươi như thế?”
Thật ra, ngày bé ta đã từng nghĩ, số ta khổ thế này, nếu ai muốn đổi với ta, ta sẽ không ngần ngại mà đổi.
Nhưng bây giờ ta không còn muốn đổi nữa, vì ta đã gặp Tống Tĩnh Từ.
Hắn là ánh sáng trong cuộc đời ta.
Trong lòng ta dâng trào một nỗi xót xa, quả nhiên Tống Tĩnh Từ vẫn còn tình cảm với ta.
Vì thế, ta lại càng không thể kéo hắn xuống bùn.
Khi ta run rẩy, định xin được rời đi để bảo toàn danh dự cho Tống Tĩnh Từ, hắn xuất hiện.
Tối hôm ấy, dường như quay lại đêm đầu tiên của chúng ta, mãnh liệt chưa từng có.
Tống Tĩnh Từ và ta quấn quýt đến chết đi sống lại.
Sau khi xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta.
“Nghe nói hoa đào ở chùa Báo Quốc đã nở, Tống Cửu sẽ đưa nàng đi dạo giải khuây.”
“Những việc sau này nàng không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Ta tràn đầy hy vọng, tưởng rằng hắn vẫn giữ lời hứa, vẫn muốn cho ta một mái nhà.
Ngày Tống Cửu đưa ta ra ngoài, hắn có vẻ rất khác thường.
Tống Tĩnh Từ đứng ở cửa, như thể gặp phải điều gì khó xử: “Hay là đừng đi nữa?”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Bùa bình an ở chùa Báo Quốc rất linh nghiệm, thiếp vốn định đến để cầu cho chàng.”
Ánh mắt Tống Tĩnh Từ sâu thẳm nhìn ta, hắn mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Ta ngồi lên xe ngựa rời đi, trước khi xe rẽ, từ xa ta vẫn thấy Tống Tĩnh Từ đứng ở cửa tiễn ta.
nói của mình.