19
Có đại phu đến bắt mạch cho ta.
Có tiếng thở dài của cha.
Có tiếng khóc nức nở của mẫu thân ta khi bà rơi lệ vì ta.
Còn có ai đó ở bên giường ta, nắm lấy tay ta, dịu dàng gọi tên ta.
—Là Dung Ngọc thái tử, hắn đến thăm ta. Khi nghe thấy giọng hắn, ký ức lại ùa về.
Ta nhìn thấy thi thể thảm thương của A Tự. Nhìn thấy mẫu thân ta sau khi nghe tin A Tự chết, trở nên điên loạn.
Nhìn thấy người cha già nua của ta quỳ trước mặt Dung Ngọc, van xin hắn tha cho ta và mẫu thân một con đường sống.
Kiếp trước, Dung Ngọc đã dựa vào sự chống đỡ của nhà họ Tô mà loại bỏ hầu hết đối thủ. Cuối cùng, hắn lại chê bai nhà họ Tô quyền thế quá lớn, át cả thiên tử.
Nhân lúc hoàng thượng lâm bệnh nặng, với danh nghĩa thái tử giám quốc, hắn nắm giữ quyền lực trong tay.
Khi đó, Tần Yến đã là tể tướng trẻ tuổi nhất của Đại Cảnh quốc. Chỉ là hắn ba ngày hai lượt không vào triều, dường như vô cùng lười biếng.
Nhiều người mắng hắn coi thường thái tử, không tôn trọng hoàng quyền.
Thật ra, những lời đó cũng không sai, hắn đúng là coi thường thái tử. Nhưng đó không phải lý do hắn không vào triều.
Chẳng qua là vì hắn sắp chết, độc phát tác ngày càng nhiều, cho nên thường xuyên đóng cửa phủ để nghỉ ngơi.
Thái tử ngày càng có uy tín, còn Tần Yến thì càng ít xuất hiện. Dung Ngọc dần không coi Tần Yến ra gì. Sau khi giám quốc, việc đầu tiên hắn làm là tiêu diệt cả gia tộc nhà họ Tô của ta.
Chim bay hết, cung tốt cất, thỏ chết, chó săn bị giết.
Hắn tịch thu gia sản nhà ta, đẩy ta vào kiếp hèn mọn. Ta đứng trước cửa kỹ viện, bị tú bà ép hát những bài ca thô tục. Lũ đàn ông dơ bẩn trong kỹ viện đều cười nhạo ta.
Chúng cười nhạo rằng ta trước đây cao ngạo như thế nào, giờ đây cũng chỉ là một đóa phù dung trôi nổi.
Chúng cười nhạo rằng đêm đầu tiên của đệ nhất tài nữ kinh thành này sẽ được bán với giá bao nhiêu.
Cuối cùng, Tần Yến mới tỉnh lại sau cơn mê vừa biết được tin tức liền cưỡi ngựa đến ngay.
Có lẽ vì hắn quá vội vàng nên sắc môi tái nhợt, thậm chí ngay cả hơi thở cũng thoang thoảng mùi máu tanh:
“Ta đến muộn rồi… Miêu Miêu.”
Giọng hắn run rẩy, trong mắt tràn ngập tình cảm mãnh liệt cùng sự phẫn nộ bị đè nén.
Nhưng nói được nửa câu, hắn bỗng dừng lại.
Khi mở miệng lần nữa, hắn đã thay đổi trở lại thành dáng vẻ tể tướng đại gian thần thường ngày, với nụ cười chế nhạo và lạnh lùng:
“Miêu Miêu tiểu thư chắc thích những người đàn ông dịu dàng, chu đáo. Mà ta chắc chắn không phải loại đó.”
“Nhưng bây giờ, nàng đã nhìn rõ chưa? Thái tử hắn còn chẳng đáng giá hơn ta. Nàng còn không bằng theo ta đi.”
Vừa nói, Tần Yến vừa thô bạo kéo ta vào lòng, phủ lên ta áo ấm và mũ che.
Hắn rút kiếm tại chỗ, giết chết tú bà ép ta hát rồi sai người nhổ lưỡi những kẻ cười nhạo ta, còn móc luôn cả mắt chúng.
Trong chớp mắt, máu đổ khắp nơi.
Hắn ngông cuồng đến mức đó nhưng mọi người chỉ dám lén nguyền rủa hắn, rằng tên quyền thần gian ác này sớm muộn gì cũng chết thảm.
Không một ai dám ngăn thanh kiếm của hắn. Cuối cùng, hắn kiêu ngạo ôm ta rời đi.
…
Những hình ảnh trong ký ức trở nên mơ hồ hỗn độn.
Nhưng bên tai ta lại vang lên giọng nói của Dung Ngọc thái tử:
“Miêu Miêu? Miêu Miêu?”
Miêu cái gì mà Miêu.
Khi Tần Yến gọi ta ‘Miêu Miêu’ âm cuối ngân lên như câu dẫn, ngay cả hơi thở cũng tựa như sự mê hoặc.
Nhưng khi thái tử gọi ta, chỉ khiến ta thấy buồn nôn.
Sự căm hận trong lòng chống đỡ ta mở mắt ra—
20
Dung Ngọc thấy ta tỉnh dậy, vẻ lo lắng trên khuôn mặt hắn không giống như giả vờ, tay nắm lấy tay ta càng chặt hơn:
“Miêu Miêu, nàng thấy khá hơn chút nào chưa?”
Ta gắng sức rút tay lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm:
“Điện hạ, xin tránh xa một chút.”
Ta cố gắng nhịn xuống mới không buột ra câu ‘cút’ đó.
Ánh mắt Dung Ngọc phức tạp, nhìn ta với vẻ hơi ngượng ngùng:
“Miêu Miêu, ý nàng là gì?”
Ta kiên nhẫn, giả vờ như áy náy:
“Ta bị bệnh dạ dày, khi ốm thường hay buồn nôn, nếu lỡ nôn ra người điện hạ thì không hay.”
Dung Ngọc trầm ngâm, một lát sau, hắn dịu dàng trách móc:
“Miêu Miêu sao lại nói vậy? Ta nào có chê nàng?”
Nói xong, hắn còn đưa tay ra, như thể xót xa, định vuốt ve tóc ta. Ta quay đầu tránh né, không một tiếng đáp lại.
… Nhưng ta chê ngươi!
Bàn tay Dung Ngọc lơ lửng giữa không trung rồi lúng túng dừng lại, ánh mắt trở nên tối sầm.
Ta nhìn quanh phòng một lượt, liền nhận ra những món đồ hắn tặng, ta chỉ vào từng thứ, vờ như không biết:
“Xuân Nhi, ai đốt lò hương trầm này vậy? Còn những món bánh kia, mau vứt đi.”
“Đây… đây là do thái tử điện hạ mang đến.”
Xuân Nhi hơi khó xử. Ta bèn làm bộ nôn thêm vài tiếng:
“Hương vị trong phòng trộn lẫn thật khiến ta khó chịu.”
Dung Ngọc dù giỏi giả vờ dịu dàng đến đâu, cũng không chịu nổi chuỗi hành động ghét bỏ của ta. Sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu đi, cười gượng mà chẳng còn chút ấm áp:
“Xem ra, những thứ ta mang không hợp ý Miêu Miêu.Vậy thì vứt đi.”
Nhưng… vứt đồ đi cũng chưa đủ, điều ta ghê tởm nhất là chính con người hắn.
Vì vậy, ta liếc nhìn Dung Ngọc, rồi lại vội vàng che miệng, làm thêm một động tác nôn giả lần nữa:
“Ọe~”
Dung Ngọc là thái tử Đông Cung, hắn chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Ngay cả giả bộ cười, hắn cũng không làm nổi, chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Miêu Miêu đã không khỏe, vậy ta sẽ đến thăm vào ngày khác.”
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi ra lệnh cho các tỳ nữ lui hết ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Giờ thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ta chạm vào chiếc vòng ngọc mới xuất hiện trên cổ tay:
“Ra đi, Tần Yến.Ta biết ngươi ở đây.”
Chiếc vòng ngọc này quen thuộc vô cùng.
Kiếp trước, chính Tần Yến đã đeo nó cho ta và còn không cho ta tháo ra.
Chiếc vòng ngọc đó là vật duy nhất còn lại từ mẫu thân hắn, món di vật cuối cùng. Hắn từng coi nó như mạng sống của mình, vậy mà cuối cùng lại tặng cho ta.
Chỉ là, khi đó ta không hiểu giá trị của nó, vô tình làm vỡ.
Tần Yến thất thần nhìn những mảnh vỡ trong một thời gian dài. Hắn cúi xuống, từng mảnh từng mảnh nhặt lên, cố gắng ghép lại, nhưng rồi lại cười nhạt, đôi môi tái nhợt:
“Chẳng lẽ nàng ghét bỏ món đồ ta tặng đến thế sao? Hử?”
“Đợi ta chết rồi, Miêu Miêu ngay cả một vật của ta cũng không muốn giữ sao?”
Lỗi tại ta, được ban phúc mà không biết trân trọng, nhầm lẫn giữa châu ngọc và sỏi đá.
…
Giờ đây, chiếc vòng ngọc ấy lại một lần nữa được hắn đeo lên cổ tay ta. Sớm hơn bảy năm so với kiếp trước.
Ta biết hắn đã đến— chỉ là đang ẩn nấp ở đâu đó trong bóng tối.
Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn khi nhìn ta, mang theo vẻ châm biếm, khinh thường.
Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc bước ra từ bóng tối,, sau đó ta bị một đôi tay mạnh mẽ ôm ngang eo, nhấc bổng lên…
21
Tần Yến dùng đôi mắt phượng không che giấu chút chiếm hữu nào, nhìn ta như thể muốn hút lấy hồn phách ta.
Ta bất lực nói:
“Tần Yến, thả ta xuống, ngươi cũng quá tùy tiện rồi, đây là khuê phòng của ta.”
Hắn như một con thú đã bị đói nhiều ngày, nhưng mãi không được thỏa mãn:
“Vài hôm trước, Miêu Miêu ngủ trên giường ta, ôm ta khóc rồi cười, còn tùy tiện hơn thế này.”
“…” Ta cạn lời.
Hắn cẩn thận hôn nhẹ lên mắt ta, rồi mới lưu luyến thả ta xuống giường.
Sau đó, hắn lại đưa ngón tay chạm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay ta, tiện thể cũng nắm lấy tay ta, giọng nói nhẹ nhàng, như đùa cợt:
“Nó đã được khai quang, chuyên trị buồn nôn.”
…
Chắc chắn hắn sợ ta tháo chiếc vòng ra nên mới bịa ra chuyện như vậy, cũng nhân tiện mỉa mai thái tử Dung Ngọc.
Quả nhiên, từ lúc nãy hắn đã trốn trong bóng tối.
Ta biết hắn đang giả vờ. Không ai hiểu rõ hơn ta, hắn coi trọng chiếc vòng ngọc này đến mức nào. Vậy nên ta cười nói:
“Thật sao? Vậy ta phải đeo cẩn thận, không được làm sứt mẻ nó.”
Hắn ngẩn người một chút, rồi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cười hài lòng.
“Ừm… Miêu Miêu, há miệng ra.”
“Hử?”
Trong lúc còn mơ màng, hắn đã nhét một viên thuốc vào miệng ta.
Ngay khi viên thuốc vừa vào miệng, vị đắng xộc thẳng lên đỉnh đầu. Theo bản năng, ta muốn nhổ ra nhưng Tần Yến như đã đoán trước, môi mỏng của hắn lập tức phủ lên, khóa chặt môi ta lại. Cơ thể ta cứng đờ, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống.
Hắn thấy ta đang bệnh, mặt đỏ bừng, liền lưu luyến buông ra:
“Đợi nàng khỏe lại… rồi tiếp tục.”
Ta thở hổn hển tựa vào ngực hắn, không giấu nổi bực bội với con sói bệnh hoạn này:
“Tần thiếu gia đây là muốn làm thuốc, tự nhét mình cho ta ăn?”
Hắn khẽ cười:
“Miêu Miêu quả nhiên hiểu được tâm ý của ta.”
“…”
Ta chịu thua hắn rồi.
Sau khi uống xong viên thuốc, đầu óc ta mơ màng, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Trong giấc mơ chập chờn, ta cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ vào mu bàn tay.
Ta khẽ hé mắt ra, chỉ thấy Tần Yến đang mê mẩn chơi đùa với những ngón tay của ta, chơi đến cao hứng, hắn thậm chí còn nhẹ nhàng cắn ta một cái:
“Thái tử và ta đều từng nắm tay Miêu Miêu, vậy Miêu Miêu thích tay ai hơn?”
Nhìn ánh mắt hắn là ta liền biết, tên điên này lại sắp không kìm nén nổi, đang ghen tuông đây.
Ta lười biếng liếc hắn một cái:
“Tần Yến, đừng tự mình chuốc khổ nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn hao tổn thêm chút tuổi thọ nữa sao?”
Tần Yến tính tình cố chấp, làm việc gì cũng không tiếc mạng.
Khi còn thiếu niên, hắn nuốt hận trong máu và nước mắt, gánh chịu đủ mọi sự hành hạ, nhục nhã, dẫn đến việc cơ thể hắn thường xuyên đau ốm.
Khi luyện võ, hắn lại đòi hỏi sự hoàn hảo, không màng đến gánh nặng của nội tạng, lại chịu vô số vết thương ngầm. Tuổi thọ của hắn đã sớm không còn như người bình thường.
Còn về sau, tiền bạc và quyền lực đều là do hắn đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Kiếp trước, hắn vì cứu ta mà trúng độc, càng làm đứt đoạn số mệnh của mình. Kiếp này, ta chỉ muốn hắn sống lâu hơn chút mà thôi.
Tần Yến ngẩn ra, có lẽ không ngờ ta lại biết được cả bí mật này của hắn. Đôi mắt phượng của hắn hơi híp lại, giọng nói kéo dài đầy trêu chọc:
“Miêu Miêu tiểu thư quả thật tài giỏi, lén lút lật tung cả gốc gác của ta sao?”
Ta lười biếng đưa tay sờ má hắn, giả vờ đùa cợt:
“Sao? Ngươi sợ ta à?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nụ cười lạnh nhạt:
“Sợ nàng ư? Ha! Sợ rằng sau khi biết ta đoản mệnh, nàng không muốn gả cho ta nữa thì có tính không?”
Chậc, con sói con lại đang giả vờ đáng thương rồi.
“Ngậm miệng lại, đừng có nói mình đoản mệnh.”
Ta thực sự không chịu nổi mấy lời đó, liền trừng mắt nhìn hắn một cái:
“Thái tử khiến ngươi không vui, vậy sớm ngày giết hắn đi là xong.”