17
Không kể chuyện khác, Tuyên Tế thực sự là một giáo viên rất giỏi.
Dưới sự hướng dẫn của cậu ấy, kỹ năng của tôi tiến bộ rõ rệt.
Nhân dịp trường tổ chức dạ hội mừng năm mới, tôi đề nghị:
“Chúng ta đăng ký biểu diễn chung một bài đi?”
Tuyên Tế nuốt khan, yết hầu khẽ chuyển động:
“Chị quyết là được.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn không khác gì chú mèo con.
Trong thời gian này, tôi giữ liên lạc thường xuyên với bác sĩ tâm lý của cậu ấy. Nghe kể Tuyên Tế trở nên ngoan như vậy, bác sĩ cũng bất ngờ rồi đùa:
“Chắc đây là sức mạnh của tình yêu rồi.”
“……”
Tôi đỏ mặt ngay ở đầu dây bên này.
Khi đã chọn được bài biểu diễn, việc tiếp theo là tìm trang phục.
Tôi kéo Tuyên Tế đến tiệm bán Hán phục, thử từng bộ một.
Đến khi thử một bộ Hán phục đỏ rực theo phong cách thời Ngụy Tấn, mắt tôi sáng lên:
“Bộ này đi, cậu thấy thế nào?”
Tuyên Tế nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán:
“Ừm.”
Khi tôi vừa bước vào phòng thử đồ và chuẩn bị đóng cửa, cậu ấy bất ngờ chen vào, ép tôi vào tường.
“Tuyên Tế?”
Tôi giơ tay đẩy cậu ra nhưng bị cậu giữ lấy cổ tay.
“Cậu đang làm gì vậy!”
“Tôi không chịu đựng nổi nữa.”
Cậu ấy cúi xuống hôn tôi, rồi bế tôi lên xoay một vòng, hướng cả hai về phía chiếc gương trong phòng thử.
“Chị nhìn đi.”
“Chúng ta mặc bộ này, trông có giống một cặp đôi sắp tổ chức lễ cưới không?”
Tôi ngước nhìn lên gương, rồi lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Trên môi Tuyên Tế đã in rõ dấu son của tôi.
Cậu ấy lén lút di chuyển tay xuống thắt lưng của tôi:
“Để tôi giúp chị thay đồ nhé?”
Tôi lập tức đánh vào tay cậu ấy:
“Cậu điên à! Đây là phòng thử đồ của người ta đó!”
“Ồ?”
Cậu ấy nhướng mày, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh:
“Ý chị là, không phải ở đây thì được à?”
Tôi sững người, đối diện với đôi mắt sáng lên tinh quái của cậu.
Tuyên Tế cười gian, khóe môi nhếch lên:
“Nói mới nhớ, hồi nãy chị đâu có đẩy tôi ra đâu.”
“……”
Tôi nhanh chóng xoay tay nắm cửa và đẩy cậu ra ngoài.
Cậu ấy ngoan ngoãn để tôi đẩy ra, nhưng nụ cười vẫn không tắt, giống hệt một chú mèo vừa ăn vụng.
Tôi tựa lưng vào cửa, cảm nhận trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
18
Khi chúng tôi ra khỏi tiệm Hán phục, ánh mắt Tuyên Tế vẫn dán chặt vào tôi.
Tôi gắt lên:
“Nhìn gì mà nhìn!”
Cậu ấy bật cười, nắm lấy tay tôi và nghịch ngợm với các ngón tay:
“Thừa nhận đi, chị thích tôi rồi.”
“……”
Tôi cố rút tay lại nhưng cậu ấy không buông.
Tuyên Tế kéo tay còn lại của tôi và đứng thẳng, ánh mắt nghiêm túc:
“Chị ơi, mình yêu nhau đi.”
Cậu ấy khẽ nuốt nước bọt, giọng run run:
“Tôi sẽ cố gắng làm một người bình thường.”
Xin chị, hãy yêu tôi.”
Cậu cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi, hàng mi khẽ rung rẩy.
Đôi tay đang nắm lấy tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tim tôi chợt mềm đi như tan chảy, nhẹ nhàng siết chặt tay cậu ấy:
“Ừ.”
Cậu ngẩng đầu lên ngay lập tức, hàng mi lại rung lên mạnh hơn:
“Thật, thật sao?”
Tôi cười rạng rỡ nhìn cậu:
“Ừ. Nhưng cậu chỉ cần là chính mình thôi.”
Dù cậu từng làm những điều không đúng, nhưng hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, tôi không thể không cảm thấy xót xa.
Điều quan trọng nhất là, cậu đã thay đổi.
Tôi không thể bỏ qua những xung đột ngấm ngầm dưới bề ngoài điềm tĩnh của cậu. Ánh mắt của Tuyên Tế không bao giờ lừa dối.
Tôi nhận thấy rõ cách cậu ấy cố kìm nén cảm xúc dâng trào, tự khống chế hành động của mình.
Cậu đã trân trọng tôi, và tôi cũng muốn trân trọng sự chân thành này.
19
Tại dạ hội năm mới, màn biểu diễn của chúng tôi đã kết thúc hoàn hảo.
Tuyên Dạ và bác sĩ tâm lý ngồi dưới hàng ghế khán giả, vỗ tay không ngừng.
Tuyên Tế nắm tay tôi, cả hai cúi chào cảm ơn khán giả.
Khi màn che dần khép lại và ánh đèn sân khấu tắt đi, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi:
“Chị à, cảm ơn chị.”
Tôi khẽ nhíu mày:
“Cảm ơn gì?”
Tuyên Tế nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:
“Cảm ơn vì chị đã chấp nhận một người không hoàn hảo như tôi.”
Tôi kiễng chân, xoa nhẹ đầu cậu ấy:
“Yêu anh mà.”
Trong bóng tối, đôi mắt cậu ấy sáng rực lên, như có ngôi sao ẩn hiện bên trong.
Bất chợt, hai giọt nước mắt lớn rơi xuống, cậu ôm chặt tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh sẽ mãi yêu em, nhiều hơn em yêu anh.”
Phiên ngoại của Tuyên Tế
Tôi có bệnh, một chứng bệnh tâm lý.
Những lúc bình thường, tôi trông không khác gì người khác. Nhưng khi phát bệnh, tôi giống hệt một kẻ điên loạn.
Khi những ký ức xa xăm đó tràn về và tấn công tôi, đầu óc trở nên trống rỗng, không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
Sau này, tôi dần hồi phục, nhưng lại trở nên vô cảm. Khả năng nhận biết ranh giới cảm xúc trở nên mờ nhạt, hoặc là cực kỳ ghét, hoặc là cực kỳ yêu thích.
Điều này khiến tôi trông như một kẻ biến thái.
Tôi căm ghét bản thân mình như thế này.
Nhất là sau khi tôi đã dọa học tỷ sợ hãi, tôi tự trách mình không chỉ một lần: “Tại sao lại phát điên như thế?”
Tôi giống như một con chuột sống trong cống rãnh, không dám công khai thể hiện tình cảm, chỉ có thể lặng lẽ bám theo sau chị ấy.
Mỗi ngày được nhìn thấy chị ấy là tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đã rất lâu rồi tôi không phát bệnh, nhưng khi thấy gã đàn ông đó định làm nhục chị, dây thần kinh của tôi đứt phựt.
Khi tỉnh lại, mặt gã kia đã bê bết máu dưới tay tôi.
Nhìn học tỷ trông hoảng sợ, tôi lại chìm vào cảm giác tự trách.
Chị thật sự là một người rất tốt. Tôi tồi tệ thế này, vậy mà chị vẫn nói đỡ cho tôi, còn bảo bác sĩ nhẹ tay.
Chưa từng có ai, chưa từng một ai nói điều đó với tôi.
Tôi biết gia đình yêu thương mình, dù đã từng nhốt tôi vào viện, dù từng giữ chặt tôi để tiêm thuốc, tất cả đều vì muốn tốt cho tôi.
Nhưng bị ép buộc như một kẻ điên, không thể cử động, thực sự rất khủng khiếp.
Lần đó là lần đầu tiên, tôi chủ động buông xuôi, không còn phản kháng nữa.
Tôi không ngờ chị lại đến thăm tôi, còn bóc bưởi cho tôi ăn.
Quả bưởi đó ngọt lịm.
Ngọt nhất trong đời tôi từng được ăn.
Khi chị chủ động liên lạc để hỗ trợ điều trị cho tôi, lòng tôi vừa vui mừng, vừa lo sợ.
Vui vì có thể gần gũi với chị hơn. Lo vì tôi sợ mình không kiểm soát được bản thân, lại khiến chị hoảng sợ và rời xa tôi.
Vậy nên tôi phải kìm nén, kìm nén mãi.
Không cần biết có thể giành được chị hay không, chỉ cần có thể ở bên cạnh chị, nhìn chị mỗi ngày, trái tim tôi đã đủ đầy rồi.
Thái độ của chị với tôi dường như có gì đó khác trước. Chị bắt đầu mỉm cười với tôi và trêu đùa tôi.
Chị nói muốn tôi tiếp tục dạy chị đánh đàn, rồi đề nghị chúng tôi hợp tấu, dẫn tôi đi chọn trang phục biểu diễn.
Chị chọn một bài nhạc nói về tình yêu, còn chọn cả bộ trang phục diễn màu đỏ rực.
Tôi không thể kiềm chế, lén chen vào phòng thử đồ và hôn chị.
Chị đáp lại tôi.
Chị thật sự đã đáp lại tôi!
Tôi vui mừng đến phát cuồng, hỏi chị có phải đã thích tôi không.
Chị không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Tôi bỗng thấy lo lắng, nắm lấy tay chị, tay đổ đầy mồ hôi.
Chị đồng ý làm bạn gái tôi.
Chị cười dịu dàng, nói tôi cứ là chính mình.
Chị chính là liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi.
Tôi cảm giác như mình có thể sống như một người bình thường.
Tôi thật sự, thật sự quá may mắn.
Gặp được chị, thật tốt biết bao.
End