31
Hắc Ưng nói rằng chủ tử của hắn để cầu xin sự tha thứ của ta, thậm chí còn chặt cả ngón tay.
Hắn nghĩ rằng ta sẽ cảm động lắm. Nhưng nói thật, trước hành động như vậy, ta thực sự có chút sợ hãi.
Mẫu thân và đại ca hỏi ta có cảm động không, nhưng ta lắc đầu.
“Không, không phải cảm động, mà là sợ.”
Chưa nói đến chuyện ngón tay kia có phải của chủ tử hắn hay không, chỉ riêng việc hắn có thể làm ra những hành động như vậy, đủ để cho thấy hắn rất giỏi đoán lòng người, và âm mưu của hắn chắc chắn không hề nhỏ.
Tại sao hắn lại bám riết lấy ta? Nghĩ đi nghĩ lại, ta cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút.
Chẳng qua là vì ta mang danh phận con gái của cả hai nhà họ Khương và họ Tống, hắn muốn lấy ta làm điểm đột phá để lôi kéo hai nhà Khương gia và Tống gia.
Chỉ cần chinh phục được ta, hắn sẽ dễ dàng lôi kéo cả hai nhà, vừa văn vừa võ, thật sự quá tiện lợi.
Tống Tư An hỏi:
“Nhưng sao hắn không đi theo đuổi Thanh An tỷ tỷ? Thanh An tỷ tỷ cũng là con của cả hai nhà mà?”
Đệ ấy không có ý chê ta, chỉ là Thanh An ở bên ngoài, dễ tiếp cận hơn thôi.
Thật ra ta cũng thấy khó hiểu.
Mẫu thân lại nói:
“Vì Thanh An sức khỏe không tốt.”
Cơ thể Thanh An yếu ớt, dù tính cách dịu dàng, nhưng vẫn không phải là lựa chọn lý tưởng cho con dâu của nhiều gia đình.
Mẫu thân lại nói thêm:
“Còn vì thân phận của Thanh An, dù nhiều gia đình không quan tâm, nhưng có những người đã định kiến rằng con gái thứ xuất chẳng khác nào nô tì, không bao giờ xem xét đến chuyện cưới họ làm chính thất.”
Bốp!
Ta suýt làm vỡ cái bàn.
Thứ xuất thì đã sao chứ? Liên quan gì đến bọn chúng chứ?
Nghĩ đến tên khốn này có khi đã cân nhắc giữa ta và Thanh An, rồi lạnh lùng loại Thanh An ra khỏi lựa chọn vì chê bai.xuất thân của nàng ấy là ta đã thấy điên lên rồi. Hắn là cái thứ chó má gì mà dám soi mói, chọn lựa giữa hai tỷ muội chúng ta?
“Vết thương của chủ tử ngươi thế nào rồi, đã lành chưa?”
Ta lấy thuốc trị thương tự chế đưa cho Hắc Ưng, một lọ cho hắn, một lọ cho chủ tử hắn.
“Nếu có thể, ta muốn gặp hắn.”
Đợi gặp hắn rồi, ta sẽ tặng cho một cú đấm, hỏi xem hắn có tư cách gì mà xem phụ nữ là quân cờ trong sự nghiệp của mình? Hắn rốt cuộc là thứ gì?
Hắc Ưng bảo sẽ chuyển lời, nhưng không chắc có thể gặp được.
Quả nhiên, lần này, người không đến nhưng mang theo rất nhiều lễ vật, quý giá hơn nhiều so với trước.
Ta lập tức quăng hết đồ ra khỏi cửa.
“Không gặp được người thì thôi, cũng không cần mang quà đến nữa.”
Nói xong, ta còn quay người dậm chân thật mạnh rồi đóng cửa sầm một cái, suýt nữa đập thẳng vào mũi của Hắc Ưng.
Cửa vừa đóng lại, mẫu thân ta trong phòng khẽ nhướn mày.
Ta dùng khẩu hình hỏi:
“Thế nào? Học giống chưa?”
Bà khẽ gật đầu, cũng dùng khẩu hình đáp lại:
“Lần đầu đã rất tốt rồi.”
Mấy ngày sau, Hắc Ưng lại mang đến nhiều đồ tốt hơn, ta nhìn một cái rồi quay người hừ lạnh, đi thẳng vào nhà.
Mẫu thân ta lần này còn giơ ngón tay cái:
“Lần này lại tốt hơn nữa.”
Chỉ là những ngày ấy, ta đã bắt đầu ít ăn uống, khiến bản thân trông hốc hác hẳn, thậm chí còn đổ bệnh. Lần này, Hắc Ưng cuối cùng cũng mang chủ tử của hắn đến.
Khi nhìn thấy người đó, thật sự ta không hề cảm thấy bất ngờ hay kinh ngạc gì cả.
“Tiêu Trạch Thiện? Sao lại là ngươi?”
Đối diện với người mà ta đã đoán được từ trước, ta phải làm bộ ngạc nhiên mà không được ra tay đánh chết hắn ngay lúc này quả là khó khăn.
32
Ta còn nhớ, lúc ở kinh thành, hắn tình cờ gặp chúng ta là một bộ dáng quân tử điềm đạm, tao nhã. Ta cũng nhớ bức thư hắn viết gửi khi tiễn biệt ở cổng thành.
Giờ đây, khi hắn xuất hiện lần nữa, ánh mắt hắn đầy sự quan tâm, nhưng đồng thời cũng mang theo chút kiêu ngạo của kẻ đã nắm chắc phần thắng.
Vài lần ta làm ra vẻ tiểu thư yếu đuối, từ những yêu cầu ngang ngược với hắn, đến việc tỏ vẻ thất vọng vì không gặp được nhưng rồi lại thỏa hiệp, đã khiến hắn nghĩ rằng hắn đã nắm chắc ta trong tay, rằng ta đã bắt đầu có tình cảm với hắn, và vì không gặp được mà cứ mãi nhớ nhung.
Hắn nghĩ rằng, ta đã là vật trong túi của hắn.
Mẫu thân ta nói rất đúng, những kẻ được nuông chiều từ nhỏ, thường rất tự tin. Tiêu Trạch Thiện, kẻ đã cân nhắc giữa ta và Thanh An, cuối cùng lại chọn vứt bỏ Thanh An, đúng là tên khốn.
“Tiêu Trạch Thiện, sao lại là ngươi?”
Hắn tiến gần, cúi đầu chắp tay thi lễ với ta:
” Tuệ Nhi tiểu thư, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại. Xin lỗi, kinh thành bận rộn, ta không thể phân thân được, vì vậy mới đến muộn.”
Hắn sai người mang theo rất nhiều lễ vật, còn mang đến một tin tức khiến ta không khỏi kinh ngạc.
“Nhà họ Khương bị xử phạt, cha và các ca ca của ta bị đánh roi, còn bị giáng chức?”
Ta vội hỏi:
“Thế mẫu thân ta và Thanh An thì sao?”
Tiêu Trạch Thiện tỏ vẻ đau lòng:
“Khương phu nhân và Thanh An tiểu thư đã đến cung cầu xin, nhưng không vào được, chỉ có thể quỳ bên ngoài cung, đúng lúc trời đổ mưa lớn, cả hai đều bị ướt và mắc bệnh. Thanh An Tiểu thư sau đó ốm nặng, suýt chút nữa đã không qua khỏi.”
“Nhưng nàng đừng lo lắng, ta đã mời danh y khám cho Thanh An, giờ nàng ấy đã không còn nguy hiểm tính mạng, sức khỏe cũng dần hồi phục.”
Nghe vậy, ta hoảng sợ ôm ngực, vừa sợ hãi vừa giận dữ.
“Cha ta luôn trung thành, tại sao hoàng thượng lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Tiêu Trạch Thiện cười đau khổ:
“Còn có thể vì điều gì khác? Nhà họ Khương công lớn át chủ, lại giao du rộng rãi, danh vọng trong giới võ tướng rất cao. Giờ lại liên quan đến nhà họ Tống, một văn thần nổi tiếng, hoàng thượng sợ đó.”
“Hơn nữa,, một văn thần như nhà họ Tống lại có dính líu đến võ tướng, nàng nghĩ tại sao nhà họ Tống lại bị kết án tham ô và bị lưu đày?”
Ta nắm chặt tay, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên với vẻ đau đớn:
“Vậy nên, hoàng thượng định hành hạ cả hai nhà chúng ta như vậy sao? Trên đất này, không nơi nào là không thuộc về vương thổ, vậy chúng ta phải đi về đâu?”
Thành thật mà nói, những lời hắn nói quá chân thật, ta đã tin phần nào. Có lẽ vì tin ba phần, nên khi đối phó với hắn, ta đã diễn xuất một cách rất tự nhiên.
Tiêu Trạch Thiện bèn đưa ra hai bức thư, nói là thư do hai người phụ thân của ta gửi đến.
” Tuệ Nhi tiểu thư , đây chính là bút tích của Khương tướng quân và Tống đại nhân. Nàng xem qua sẽ hiểu ngay.”
Bức thư của Khương phụ thân được viết rất ngắn gọn, ông nói không sống nổi nữa nên muốn cùng nhau tạo phản.
Ta ôm ngực, không hổ là cha của ta, từ nhỏ đến lớn tính tình vẫn luôn trực diện như thế. Loại thư này, người khác có muốn bắt chước cũng không được.
Ta nhìn sang Tiêu Trạch Thiện, rõ ràng là hắn đã đọc qua bức thư này rồi, trông hắn cười có phần lúng túng.
Chuyện tạo phản nói ra quá thẳng thừng, nghe cũng không hay ho gì.
Tiếp theo là bức thư của Tống phụ thân, dài tận mười trang giấy, đúng là ông rất giỏi viết lách.
Trong thư, ông phân tích từ cổ chí kim, từ trên xuống dưới, liệt kê đủ mọi nguyên nhân, còn có cả lời dặn dò ân cần với mấy người chúng ta. Tóm lại là, ông cũng muốn tìm một minh quân mới.
Ông không nói thẳng là tạo phản, vì ông đã viết rõ, Vương gia Tiêu Trạch Thiện cũng là hoàng tộc chính thống, chuyện này không phải là tạo phản, mà chỉ là “chỉnh lại trật tự sai lệch”.
Được, đây đúng là phong cách của cha ta, viết thật dài dòng.
“Vậy nên, chúng ta phải phò tá tân quân? Ngươi vì muốn ép buộc cha ta hợp tác mà đã hại mẹ ta mất một ngón tay?”
Chuyện này, ta vẫn còn nhớ rõ.
33
Tiêu Trạch Thiện giơ tay lên, giải thích:
“Tuệ Nhi tiểu thư, lúc đó là vì phụ thân ta quá vội vàng, thuộc hạ lại hiểu nhầm ý, nên mới ép Tống phu nhân viết thư, hoàn toàn không có ý định làm hại gia đình nàng.”
“Khi nhìn thấy ngón tay của Tống phu nhân gửi tới, ta và phụ thân đều rất đau lòng. Để tỏ lòng xin lỗi, ta cũng đã tự cắt đi một ngón tay của mình.”
Hắn thực sự đã mất một ngón tay.
Ta tiến lại gần, tỏ ra đau lòng, nắm lấy tay hắn để xem kỹ. Hắn để yên cho ta nắm tay, cho ta nhìn rõ.
Nhưng rất nhanh, ta giả vờ thốt lên một tiếng “A!”, rồi vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng mà quay lưng lại:
“Xin lỗi, ta… ta không cố ý.”
Hắn đứng sau lưng ta, tiến lại gần, thì thầm nhẹ nhàng:
“Không sao đâu, Trạch Thiện hiểu mà.”
Trên người hắn có mùi thơm của đào, là mùi thơm mà Thanh An thích nhất.
Ta khẽ liếc qua thấy chiếc túi thơm trên người hắn, loại vải giống hệt chiếc túi thơm mà ta cũng có, Thanh An đã tặng cho ta ngay đêm đầu tiên nàng ở lại nhà họ Khương.
Cô gái ngốc nghếch đó, ta không ở nhà, nàng lại làm gì rồi?
Tiêu Trạch Thiện nói sẽ đưa ta trở về kinh thành trước:
“Chúng ta sắp khởi sự, Khương tướng quân nói rằng nàng cũng rất giỏi dẫn binh, Tuệ Nhi, xin hãy giúp chúng ta một tay.”
Ta hỏi mẫu thân ta và mọi người sẽ ra sao, hắn nói sẽ có người chăm sóc tốt, không cần lo lắng. Ta nói được, chỉ xin tối nay được ở bên gia đình để từ biệt.
Tiêu Trạch Thiện cũng mệt mỏi sau những ngày dài trên đường, ăn xong sớm thì đưa ta về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi chia tay, hắn nói:
“Tuệ Nhi, nàng rất tuyệt, tươi sáng, rực rỡ như ánh dương. Trạch Thiện đã động lòng vì nàng, không phải vì thân phận hay ngoại hình, Trạch Thiện không hề mù quáng.”
Dưới ánh trăng, chàng thanh niên tuấn tú, ánh mắt rực lửa, thâm tình tha thiết, lời lẽ mềm mỏng mà trực diện chạm tới lòng người. Nếu không có tất cả những chuyện đã xảy ra, nếu ta ngốc nghếch hơn một chút, có lẽ ta đã tin thật.
Ta mỉm cười rạng rỡ với hắn, e lệ quay đầu lại:
“Ta biết. Nhưng ta vẫn rất thích dung mạo của ngươi.”
Lần này, hắn thực sự đỏ mặt.
Khi ta sắp bước vào cổng viện, hắn còn gọi với theo:
“Tuệ Nhi tiểu thư, ngày mai chúng ta ngồi chung một xe được không?”
Ta e lệ đáp “Được,”, thế là sáng hôm sau ta thực sự ngồi chung một xe với hắn.
Chỉ là, ta ngồi, còn hắn nằm.
Ta duỗi tay thoải mái, còn hắn bị trói chặt. Ta ăn ngon lành, còn hắn thì chỉ có thể nhìn. Ta vui vẻ, còn hắn vừa lo sợ vừa bối rối.
Chẳng phải vẫn là ngồi chung một xe sao?