Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỐNG THANH AN Chương 9 TỐNG THANH AN

Chương 9 TỐNG THANH AN

12:59 sáng – 22/10/2024

27
Hai người phụ thân của ta rời đi chưa lâu thì chúng ta bị đưa đến một trang trại hẻo lánh để làm việc. Trang trại này trồng các loại dược liệu, chủ yếu là tam thất, hoàng liên, hoàng kỳ – những dược liệu có tác dụng hoạt huyết, giải độc và thanh nhiệt.

Những người làm việc ở đây phần lớn là người lớn tuổi hoặc người có tàn tật. Đại ca Tống Triết An thấy nơi này có điều gì đó rất kỳ quặc.

“Hầu hết các trang trại thường sử dụng lao động khỏe mạnh để làm việc cho nhanh, nhưng ở đây lại toàn người già yếu, dù không đến mức làm chậm tiến độ, nhưng họ chẳng thể đi xa được.”

Tống Tư An cũng nói:

 “Đúng vậy, xung quanh còn có hàng rào, làng mạc hay trấn gần nhất cũng rất xa, chỉ có một con đường nhỏ thông ra ngoài. Cách sắp đặt nơi này cứ như để ngăn người ngoài tìm đến, cũng ngăn người bên trong thoát ra.”

Hiện chỉ có bốn người chúng ta là mới đến, còn những người khác đều đã ở đây từ lâu.

Kể từ khi chúng ta đến, không có ai nói chuyện với chúng ta, và chúng ta cũng ít khi tiếp xúc với họ.

Tống phu nhân từ khi chia tay với Tống Văn Phong không nói nhiều, nhưng cuối cùng cũng khẽ nói: 

“Những người kia đều là câm điếc, họ không nói chuyện được.”

Một trang trại toàn những người câm điếc, già yếu và tàn tật, không thể nào chủ nhân trang trại lại có lòng từ bi đến thế, chỉ có thể là để giữ bí mật không bị lộ.

Ta nhìn vào những xe chở dược liệu, hít sâu một hơi:

 “Những dược liệu này đều là để trị thương do đao kiếm, thường được dùng nhiều nhất trên chiến trường.”

Dân thường thường dùng thuốc trị cảm mạo, viêm phổi, chỉ có chiến trường mới cần nhiều loại thuốc này. Còn thuốc dùng cho triều đình thì đều có thương lái cung cấp công khai, không đời nào lại phải lén lút trồng trọt thế này.

Số tiền bạc và lương thực biến mất, dược liệu được trồng bí mật…
Tất cả đều chỉ ra điều gì đó.

Chúng ta ở trang trại này một tháng thì có người đến tìm Tống phu nhân, yêu cầu bà viết thư cho Tống Văn Phong.

Bà suy nghĩ một chút rồi viết, nội dung rằng thời tiết gần đây không tệ, nhưng sắp chuyển lạnh, kinh thành sẽ còn lạnh hơn, bảo Tống đại nhân nhớ thêm áo.

Người đó không hài lòng.

“Ngươi phải viết rằng các con ốm đau, và rất nhớ đại nhân.”

Mẹ ta không chịu viết.

Ta đứng bên cạnh, nói: 

“Để ta viết, ta sẽ viết.”

Người kia nhìn ta rồi đồng ý.

Ta cầm bút lông gà, chữ viết trông chẳng khác gì gà bới, viết loằng ngoằng. Ta viết chúng ta mấy ngày qua đã ăn gì, ta thèm ăn nên đào bẫy bắt thỏ, bắt một lần được cả ổ, một con ta nướng, một con ta hầm, còn ba con ta làm thịt khô treo dưới mái hiên.

Ta còn viết rằng đại ca và tam đệ mỗi ngày luyện chữ trên cát, đại ca còn làm thơ hay, nhưng bọn họ ghét chữ ta xấu, muốn dạy ta viết chữ, và bị ta đánh một trận.

“Tống phụ thân, chờ ngài về dạy dỗ hai đứa con trai ngoan củ ngài, bọn họ suốt ngày bắt ta luyện chữ, có phải là chê ta không, phiền chết đi được.”

Ta viết xong, hãnh diện đưa cho người kia xem. Người đó đọc xong, càng tức giận.

“Ngươi đang giỡn với ta sao?”

28
Nhìn kẻ đó, quả thật chẳng biết ăn nói chút nào.

“Ta đâu có giỡn? Ngươi muốn ta viết rằng đại ca và tam đệ bị bệnh, ta đã viết mà, bọn họ đều bị ta đánh, đau đớn vì bị thương. Ta cũng viết là ta nhớ ngài ấy rồi, còn mong ngài ấy về quản hai đứa con ngoan đó.”

Thật là, ta hoàn toàn viết theo yêu cầu của họ, vậy mà còn không vừa ý. Đúng là khó chiều!

Người kia lạnh lùng nhìn ta, hừ một tiếng: 

“Không viết cũng không sao, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ tự nguyện viết thôi.”

Chẳng bao lâu sau, bọn chúng đánh Tống Tư An và Tống Triết An. Chúng đánh rất nặng, suýt nữa làm gãy chân hai người. Cả hai cắn răng, không kêu lên một tiếng, chỉ nằm úp trên ghế dài, nắm chặt lấy mép ghế. Đại ca còn ngẩng đầu lên cười với ta:

 “Tiểu muội, đừng nhìn, không sao đâu. Bọn huynh là nam nhi, phải giữ khí tiết của người đọc sách.”

Huynh ấy còn lớn tiếng đọc bài Chính khí ca, dẫn theo tam đệ cùng đọc.

Ta bị mấy người giữ chặt, giận dữ hét lên: 

“Muốn đánh thì đánh ta, thả họ ra! Ta là con gái, nếu ta bị thương, cha ta sẽ càng đau lòng hơn.”

Tống phu nhân ôm chặt lấy ta, khẽ nói: 

“Tuệ nhi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, con cũng là bảo bối của cha mẹ mà.”

Nhưng bà vẫn không viết thư, chỉ yêu cầu kẻ kia đưa cho bà một con dao.

“Viết thư có ích gì? Hắn sẽ không tin đâu. Đưa cho hắn xem vài thứ khác, hắn sẽ tin hơn.”

Tên kia đưa cho bà một con dao:

 “Chúng ta có nhiều người, kháng cự là vô ích, nhưng nếu ngươi muốn tự sát cũng không sao. Dù ngươi có chết thì còn ba đứa con, chẳng sao cả.”

Nhưng Tống mẫu thân không tự sát, chỉ vào lúc chúng ta không ngờ tới, bà bất ngờ chặt đứt ngón tay út của mình.

“Mẫu thân!” 

Ta lao tới, ôm lấy tay bà, cố gắng cầm máu từ vết thương. Bà run rẩy ném ngón tay về phía tên kia:

 “Đánh con ta thì được gì? Đưa cái này cho hắn sẽ có tác dụng hơn, đúng không?”

Tên đó cũng không ngờ tới, nhận lấy ngón tay, lại còn đòi một chiếc khăn tay của mẹ ta, gói ngón tay lại rồi sai người mang đi.

“Ta thật không ngờ Tống phu nhân lại gan dạ đến vậy, bái phục. Ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi hợp tác, hai công tử sẽ mau chóng lành lại.”

Hắn lại cười mỉm, còn sai người băng bó cho mẫu thân ta, đại ca và tam đệ.

Đại ca và tam đệ rất tự trách.

“Mẫu thân, phụ thân không ở đây, chăm sóc cho người  và đệ đệ muội muội là trách nhiệm của con. Là nhi tử bất tài, để mẫu thân phải chịu đựng vết thương lớn thế này.”

“Mẫu thân, con vô dụng, đáng lẽ con nên mất ngón tay thay mẹ.”

Tống mẫu thân mỉm cười với bọn họ:

 “Các con không hiểu đâu, ta gửi ngón tay này đi, cha các con nhất định sẽ không đầu hàng. Ta làm điều này vì cha các con.”

Bà nói rằng Tống Văn Phong là người cứng đầu, càng bị ép thì càng không chịu khuất phục. Nếu viết thư, ông ấy có lẽ sẽ cân nhắc vì chúng ta. Nhưng ngón tay này được gửi đi, đồng nghĩa với việc Tống mẫu thân đã quyết không đội trời chung với bọn chúng, Tống Văn Phong hiểu tính của bà ấy nên sẽ không bao giờ khuất phục.

“Hắn biết rằng nếu khuất phục thì ta sẽ chết. Để cứu ta, hắn chỉ còn cách chống cự đến cùng.”

Tống mẫu thân ôm lấy nơi ngón tay đã mất, mỉm cười hướng về kinh thành.

Ta vừa kiểm tra dược liệu mà bọn chúng đưa, vừa nhìn ba người bị thương, lòng chỉ thấy rằng cha ta nói rất đúng, cả nhà họ Tống đều là những con lừa cứng đầu.

29
Ta cũng là một con lừa cứng đầu, lại rất nhỏ nhen. Ai hại ta, ta nhất định phải báo thù. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng ta thì không chịu được, chỉ cần chậm một đêm thôi là ngủ không yên.

Vì đã đưa ra một ngón tay, và vì nơi đây nằm trong sự kiểm soát của đối phương nên bọn chúng không quá cảnh giác với bốn mẫu tử bọn ta. Chủ yếu là mẫu thân ta và đại ca, tam đệ đều quá yếu, còn ta thì đen đúa gầy guộc, trông không có gì nổi bật.

Ta bắt đầu đi lại quanh trang trại, thi thoảng còn bắt chuyện với kẻ cầm đầu.

“Xin hỏi, quý danh là gì? Ta nên gọi ngài thế nào?”

Hắn liếc nhìn ta, đáp:

 “Hắc Ưng.”

Hắc Ưng? Đây là danh hiệu!
Xem ra chủ tử của hắn chẳng ra gì, chỉ đặt cho thuộc hạ một danh hiệu mà chẳng cho nổi cái tên.

Cha ta từng nói, chỉ có kẻ coi người khác như quân cờ mới đặt tên như vậy.

Ta lại nói:

 “Đợi cha ta hợp tác với chủ tử ngươi, chúng ta cũng coi như người một nhà. Vậy có thể tiết lộ một chút, chủ tử của các ngươi là ai không?”

Hắn trừng mắt nhìn ta, không nói một lời. Thật là, giữa người với người sao chẳng có chút tin tưởng nào thế này.

“Không nói thì thôi, vậy ngươi có thể cho ta hỏi, phải chăng cha ta đã gây phiền phức lớn cho các ngươi, nên các ngươi mới vội vàng uy hiếp ông ấy như vậy?”

Hắn lần này chỉ cười lạnh:

 “Bất kỳ loài sâu kiến nào cũng không thể trở thành hòn đá cản bước chủ tử trên đường thành công. Họ Tống không xứng.”

Hừ, không xứng mà còn phải lấy đi ngón tay của mẹ ta sao?

Ta bắt đầu đòi hắn cung cấp thêm đồ, chủ yếu là vải vóc. Lần này thì hắn lại rất rộng rãi, liền đồng ý.

Ta tự tay làm mấy bộ y phục, hóa trang thành nhiều dạng khác nhau.

Cha ta ở quân đội thường tiếp xúc với trinh sát nên rất giỏi trong việc cải trang, ta từ nhỏ đã theo cha học được chút ít.

Những người già làm việc ở đây đều gầy yếu, dáng người thấp bé vì tuổi tác, khá giống với chiều cao của ta. Chỉ cần vài kỹ xảo, ta đã dễ dàng trà trộn vào, rất nhanh học cách giao tiếp với họ.

Cha ta từng dạy, ngôn ngữ chưa bao giờ là công cụ giao tiếp quan trọng nhất, mà chính là hành động, ánh mắt và cử chỉ. Ông còn nói, không bao giờ được xem nhẹ sức mạnh của bất kỳ người dân địa phương nào.

Chẳng mấy chốc, qua sự giúp đỡ của những người già, ta đã liên lạc được với vài thị vệ và thu thập được một số tin tức hữu ích.

Nhưng, tin tốt không nhiều.

Đầu tiên là, trên đường trở về, cha ta bị phục kích hai lần. May mắn là  người không sao, thương tích cũng không quá nặng.

Chuyện nhỏ nhặt này chẳng thể đánh gục ông, ngược lại còn khiến ông càng thêm phẫn nộ, tiếp tục kiên cường tiến vào kinh thành.

Tin tốt là, cha ta đã gặp được hoàng đế, trình lên toàn bộ chứng cứ, hoàng đế không trị tội cũng không hạ lệnh xử tử ông. Nhưng tin xấu là, chẳng bao lâu sau ông lại mất tích, ngay cả cha nuôi họ Khương của ta cũng biệt vô âm tín.

30

Trong những ngày hai vị phụ thân củe ta mất tích, cuộc sống của chúng ta ở trang trại này lại có vẻ dễ thở hơn.

Những kẻ kia đối xử với chúng ta rất ưu đãi, mọi thứ từ ăn, mặc đến dùng đều là hàng tốt nhất bên ngoài. Đặc biệt là với ta, chỉ cần ta yêu cầu gì, họ cũng đáp ứng.

Ta thử đòi một số vũ khí, và bọn chúng cũng đồng ý, nhưng luôn có người theo dõi, không cho ta tự do hành động.

“Cả đồ trang điểm, son phấn, và các loại bánh kẹo đặc sản cũng có, mà tất cả đều chỉ dành cho muội muội thôi sao?”

Đại ca nhìn thấy đống đồ mà Hắc Ưng đưa đến một lần nữa, sắc mặt đen như đáy nồi. Những thứ này rõ ràng là mấy tiểu xảo để theo đuổi nữ nhân.

Mẫu thân bảo Hắc Ưng đem đồ về, không ngờ hắn lại nghe lời, đem đi thật, nhưng chẳng mấy chốc lại đổi một đống khác đưa tới.

【Lô đồ trước tiểu thư không thích, vậy thay cái khác, thay đến khi nào tiểu thư hài lòng mới thôi.】

Đây là mệnh lệnh của chủ tử hắn.

Hắc Ưng mang đến một tờ giấy, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn, chữ viết vô cùng đẹp, thoạt nhìn như thể người viết là kẻ có tính cách ôn nhu dịu dàng.

Ngay lập tức, sắc mặt của mẫu thân, đại ca và tam đệ đều đen lại. Ta nhìn đống đồ chất đóng phía bên kia, vuốt ve tấm lụa mịn màng rồi chạm vào mặt mình: 

“Ngươi kiếm cho ta một cái gương, phải thật to và rõ nét đấy.”

Vừa nghe yêu cầu, Hắc Ưng lập tức vui mừng, vội vã đi chuẩn bị.

Mẫu thân, đại ca và tam đệ nhìn ta như có điều muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định đến khuyên nhủ ta.

Ta bảo họ bình tĩnh. Đợi khi gương được mang tới, ta thay bộ đồ mới, đeo trang sức mới, xoay vòng trước gương rồi mạnh dạn gật đầu.

“Ta đã bảo mà, với dáng vẻ thế này, nếu chủ tử của bọn họ không có ý đồ gì thì quỷ mới tin được.”

Trong gương, ta vẫn là kẻ gầy gò, đen đúa, thân hình cứng cáp do tập võ từ nhỏ.

Nhưng nói thật, nam nhân bình thường đều thích những người như Thanh An, dịu dàng, mềm mại, ai lại thích người như ta chứ?

Ta hỏi Hắc Ưng: 

“Chủ tử nhà ngươi bị mù sao?”

Sắc mặt Hắc Ưng đen kịt:

 “Xin cô nương đừng phỉ báng lòng thành của chủ tử ta. Ngài ấy thích cô nương vì nội tâm của cô nương.”

Nội tâm? Ở kinh thành, ta nổi danh là người nóng nảy, giết người như chặt dưa thái rau, hắn mà thích cái “nội tâm” của ta ư?

Hừ!

Dù vậy, đồ vẫn cứ nhận, không nhận thì phí lắm, lại còn đưa thêm yêu cầu.

Mẫu thân, đại ca và tam đệ dần dần cũng bớt căng thẳng. Đại ca và tam đệ xin thêm sách để đọc, mẫu thân thì xin dụng cụ làm nước hoa.

Mẫu thân dùng hoa tươi ở trang viên làm nước hoa tặng ta, còn nói tiếc là không có trái cây.

“Thanh An không chịu được hương hoa nồng, ta làm chút nước hoa hương trái cây cho con bé. Nó thích nhất là mùi đào, dùng lên người sẽ có hương thơm ngọt ngào, như một đứa trẻ vậy.”

Nói đến Thanh An, dù không phải con ruột, nhưng rốt cuộc cũng là đứa trẻ bà đã chăm sóc suốt mười sáu năm, làm sao không nhớ được?
Ta cũng nhớ cha mẹ nhà họ Khuong2.

Bà lại hỏi ta thích loại hương hoa nào để làm nước hoa cho ta.
Ta bảo thích mùi thịt, người vốn được giáo dưỡng tốt như bà cũng không nhịn được mà lườm ta một cái.

“Ngửi chính mình là đủ rồi.”

Ta cười ha hả, ngửi ngửi quanh bà: 

“Ừm, hương của mẫu thân đây mà.”

Bà sững lại một chút rồi đưa tay lên xoa đầu ta, mắt hơi đỏ.

Ta còn viết một bức thư gửi cho vị chủ tử kia, hỏi hắn rốt cuộc là ai, lại còn nói mẫu thân ta mất một ngón tay, hắn nghĩ mấy món đồ này là có thể mua chuộc được ta sao?

Rất nhanh, hắn đã hồi âm lại. Thư hồi âm đó, hắn gửi đến một ngón tay.

Đồng thời, Hắc Ưng cũng đứng trước mặt ta, tự tay chặt đi một ngón tay của chính mình.

“Tiểu thư, ngón tay của ta và chủ tử, như thế đã làm tiểu thư hết giận chưa?”