Từ ngày đó, mỗi lần quân doanh gửi thư về, luôn có hai phong thư. Một phong thư là quân báo của Sách hầu gửi cho Lục Huy, còn phong thư kia thì được gửi đến Trường Ninh Điện.
Tộc Khương Ly không dễ đối phó như chúng ta đã tưởng.
Chúng dám ngang nhiên ra tay trong lúc hội săn mùa xuân diễn ra là vì có sự trợ giúp từ Vĩnh Quốc, mượn không ít binh lính và lương thảo.
Ban đầu Vĩnh Quốc còn giả vờ che đậy, nhưng khi cuộc chiến diễn ra, chúng cũng không cần giả bộ nữa.
Vì thế, trận chiến từ việc bao vây tàn dư của Khương Ly đã trở thành cuộc chiến biên giới giữa hai quốc gia.
Trận chiến kéo dài hơn một năm, trong thời gian đó, Sách hầu gia tạm thời về kinh báo cáo, còn Sách Siêu thì ở lại quân doanh.
Lão hầu gia và Lục Huy thường bàn bạc đến tận khuya trong ngự thư phòng, Lục Hi thì đợi ngoài cửa.
Khuya về đến Trường Ninh Điện, nàng lại bắt đầu viết thư cho Sách Siêu. Ta hỏi nàng đã nói chuyện gì với lão hầu gia.
“Nói rằng A Sách mọi thứ đều tốt, bảo ta phải giữ gìn sức khỏe.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Nàng chấm mực, dàn giấy tuyên thành ra án thư, giọng điệu không mấy để tâm:
“Ta chỉ đến thăm hỏi lão hầu gia thôi, còn chuyện của A Sách, hắn đã nói hết với ta trong thư rồi.”
Triệu ma ma giúp nàng mài mực, do dự một hồi, rồi thở dài:
“Điện hạ… người nên ít viết thư cho tiểu hầu gia thì hơn.”
“Tại sao?”
Triệu ma ma nhìn ta, còn ta thì ngước nhìn trời.
Người đã sống trong cung cả đời như Triệu ma ma, khuôn mặt đầy lo lắng, một lúc lâu mới nói được:
“Điện hạ đã đến tuổi cập kê, chẳng bao lâu nữa là phải bàn chuyện hôn nhân rồi.”
“Ta biết, ta đã nói với hoàng huynh, chuyện này không cần vội.”
Triệu ma ma đập đùi, cuối cùng không thể nhịn được:
“Ôi, điện hạ của ta! Người có biết lần này tiểu hầu gia đánh trận xong sẽ được luận công ban thưởng không? Hắn vốn đã có tước vị thừa kế, giờ lại lập công, chắc chắn sẽ được phong chức thật sự!”
“Người còn viết thư cho hắn như vậy, hắn… hắn… chẳng lẽ hắn sẽ cam lòng từ bỏ tất cả để trở về làm một phò mã vô danh vô phận sao?”
Lục Hi đặt bút xuống. Triệu ma ma im lặng không nói thêm gì.
Lục Hi chống cằm, nhìn chúng ta hồi lâu, rồi bỗng bật cười. Một cô bé mười lăm tuổi, lớn lên giữa ngàn vạn sự yêu chiều, nụ cười tươi tắn như hoa:
“Hắn cứ yên tâm làm tướng quân của mình, ai cần hắn làm phò mã cho ta?”
25
Sau đó, ta kể lại câu nói này cho Lục Huy nghe. Nghe xong, hắn im lặng một lúc rồi thở dài:
“Muội ấy vốn dĩ đã hiểu mọi chuyện ngay từ đầu.”
Nàng biết rõ phò mã không có thực quyền, hiểu được hoài bão của Sách Siêu, nên từ đầu đã không nghĩ đến chuyện kết thân.
Ta cũng thở dài:
“Từ nhỏ, ta đã dạy nàng tận hưởng hiện tại, tiểu nha đầu này lại thấm nhuần quá tốt. Nhưng bây giờ, nàng đã trao cả trái tim mình đi, sau này có biết cách lấy lại không thì ta cũng chẳng rõ.”
Lục Huy ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Hay là… ta tìm một hôn sự cho nàng? Biết đâu gặp được người tốt hơn, nàng lại quên đi tình cảm này.”
Ta tưởng hắn chỉ nói đùa, ai ngờ ngay sáng hôm sau, nội giám bên cạnh hắn đến Trường Ninh Điện mời ta:
“Bệ hạ thỉnh cô cô đến một chuyến.”
Từ khi Lục Huy đăng cơ, ta rất ít khi xuất hiện trước triều đình.
Cho đến khi một phong quốc thư được đặt trước mặt, ta mới chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói đêm qua.
Ta chỉ liếc qua hàng đầu tiên rồi lập tức đóng lại:
“Ta không đồng ý.”
Lục Huy nói:
“Hôm qua mới từ An Quốc gửi tới, đối phương là hoàng tử được sủng ái nhất, nếu A Hi gả qua đó, chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Sau này hoàng tử đăng cơ, nàng ấy sẽ…”
Ta lạnh lùng ngắt lời:
“Ta không đồng ý.”
Ngự sử đại nhân đứng bên cạnh liền chen vào:
“Hiện tại Đại Phục ta và Vĩnh Quốc đang giao tranh ác liệt, nếu có thể liên minh với An Quốc, đây là cơ hội tốt nhất. Cô cô là giáo dưỡng của công chúa, chắc hẳn hiểu rõ việc vì nước mà hòa thân cũng là bổn phận của công chúa.”
Ta cười lạnh:
“Bổn phận chó má gì chứ.”
Ông ta sững sờ nhìn ta:
“Trước mặt bệ hạ, sao cô cô dám buông lời vô lễ như vậy! Thần thấy cô cô dạy dỗ công chúa nhiều năm mà không dạy nàng đạo lý cương thường, lại dạy nàng hành xử phóng túng, trái đạo lý…”
“Bốp!” một tiếng, ta ném quốc thư thẳng vào mặt ông ta.
“Thế nào?”
Ta hỏi:
“Đại Phục chúng ta bây giờ sa sút đến mức này sao? Các ngươi, một đám đàn ông không giữ nổi giang sơn, phải bán phụ nữ đi để đổi lấy sự đồng minh à?”
Ta ngẩng lên nhìn thẳng vào Lục Huy trên cao:
“Xin hỏi bệ hạ, ngài là không tin vào tướng lĩnh của mình hay là không tin chính mình?”
26
Sau buổi chầu, Lục Huy quay về ngự thư phòng, vừa bước vào đã bị ta ném một quyển tấu chương trúng ngay mặt.
Hắn hít sâu một hơi:
“Ngươi cũng không cần phải nói khó nghe như vậy, hãy bình tĩnh suy nghĩ, đây chẳng phải là cách hai bên cùng có lợi sao?”
Ta đáp lại:
“Có lợi cái đầu ngươi. Lục Huy, ta nói cho ngươi biết.”
Ta đứng dậy, tiến đến trước mặt hắn, túm lấy cổ áo long bào, giống như nhiều năm trước khi chúng ta cãi nhau lúc mới quen.
“Ngươi đã giao Lục Hi cho ta dạy dỗ thì nên hiểu rõ, cả đời này, dù nàng không lấy chồng, ta cũng không để nàng phải hòa thân vì giang sơn của ngươi.”
Lục Huy không hề giãy giụa, chỉ lạnh lùng nhìn ta:
“Đây không phải là thời đại của các ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nàng mãi mãi bị giam cầm trong cung, đến già rồi chết đi, chỉ là một công chúa vô dụng được hoàng tộc bảo bọc sao?”
“Bây giờ ngươi và ta có thể bảo vệ nàng, nhưng sau này thì sao? Ngươi quay về thế giới của ngươi, còn ta, sau khi chết thì nàng sẽ ra sao?”
Lại một năm thu sang, gió đêm lạnh lẽo thổi vào từ cửa sổ ngự thư phòng. Và từ ngoài cửa, giọng nói của Lục Hi cũng vang lên:
“Đừng cãi nhau nữa.”
27
Lục Hi nói:
“Hoàng huynh và cô cô không cần lo lắng cho ta, ta đã lớn rồi, không cần các người bảo vệ nữa.”
Nàng còn nói:
“Ta sẽ không đi hòa thân. Xin hoàng huynh cho phép ngày mai ta được lên triều một lần. Ta đã chuẩn bị một việc từ rất lâu rồi, cũng đã thương lượng với cha con Sách hầu. Nếu thành công, nó sẽ giúp giải quyết mối nguy cấp của quân ta.”
Đến nay, trong những cuộc chiến ác liệt nhất, điều mà quân đội thiếu không phải là lương thực hay vũ khí, mà là quân y.
Ngày hôm sau, trước khi thượng triều, Lục Hi đặc biệt chọn một chiếc trường bào bó eo bằng gấm màu đỏ sẫm. Nàng xoay một vòng trước mặt ta, hỏi:
“Cô cô, có đẹp không?”
Nàng đã gần mười bảy tuổi, có lẽ vì nhiều năm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung nên vóc dáng cao ráo, thậm chí cao hơn ta nửa cái đầu.
Một thân áo bó eo, tay áo bó gọn, càng tôn thêm vẻ nhanh nhẹn, mạnh mẽ, mà lại rực rỡ như ánh dương.
Ta khen:
“Rất đẹp.”
Sau đó, ta ngồi tại Trường Ninh Điện, nghe ngóng tin tức từ triều đình truyền đến.
Lục Hi, giữa ánh mắt nghi ngờ và chất vấn của các đại thần, đã trình bày trước mặt Lục Huy một bản kế hoạch chi tiết về việc điều động quân y.
Từ nửa năm trước, nàng đã âm thầm tìm kiếm các danh y khắp nơi trong dân gian, đồng thời thăm dò các y quán tại kinh thành. Cuối cùng, nàng đã tuyển chọn được một đội ngũ thầy thuốc giàu kinh nghiệm, sẵn sàng ra chiến trường, và huấn luyện họ từ đó đến nay.
Theo lời Lục Hi, đội ngũ này gồm những người đã quá quen với các vết thương từ đao kiếm, đủ để lấp đầy sự thiếu hụt quân y nơi chiến trận.
Không chỉ vậy, nàng còn đạt được thỏa thuận với các y quán tại kinh thành, dùng danh nghĩa cá nhân mua sắm dược liệu cần thiết cho quân đội, mọi quyền lợi đều không liên quan đến hoàng gia.
“Đến khi điện hạ nói xong, các đại thần đều đứng ngây người.”
“Có người còn lấy lý do trong số y sĩ có nữ nhân để chất vấn, nhưng điện hạ chỉ vài câu đã chặn lại. “
“Điện hạ nói, dù họ nghĩ phụ nữ không có đủ thể lực để ra trận như nam giới, nhưng trong việc cứu người, chỉ có y thuật là quan trọng. Nếu ai không tin thì điện hạ sẵn sàng cùng họ ra quân doanh để chứng kiến tận mắt!”
Triệu ma ma vừa kể vừa lau nước mắt:
“Lão nô thật hồ đồ, nửa năm trước khi điện hạ xin cô cô lệnh ra khỏi cung, lão nô còn tưởng nàng chỉ muốn ra ngoài chơi.”
Ta nằm trên ghế dựa, đung đưa qua lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Hi mười bảy tuổi đứng giữa triều đình tranh luận với các đại thần.
“Đing.”
Hệ thống đã lâu không thấy bỗng nhiên phát ra âm thanh.
“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành 85%.”
28
Tối đó, Lục Huy gọi Lục Hi vào ngự thư phòng, ngay trước mặt nàng, hắn đốt đi bức quốc thư đề nghị hòa thân.
Khi trở về, Lục Hi lại như khi còn bé gối đầu lên đùi ta mà cười khúc khích:
“Ta đã nói mà, hoàng huynh sao nỡ gả ta đi chứ? Xem ta chỉ cần dùng chút mưu kế, mọi chuyện liền được giải quyết. Cô cô sau này có chuyện gì cứ bàn bạc với ta, đừng cãi nhau với hoàng huynh nữa.”
Ta hừ nhẹ: