Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại MINH CHÂU Chương 4 MINH CHÂU

Chương 4 MINH CHÂU

8:06 sáng – 18/10/2024

Để tránh phá hỏng kế hoạch của ta, ta vùng mạnh khỏi tay chàng.

Rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt chàng.

11
Ta kể cho chàng nghe toàn bộ sự thật, không bỏ sót một chữ.

Lúc này chàng mới hiểu tại sao ta không muốn chàng nói với Hoàng thượng và Thái hậu.

Dù sao, chuyện này quá hoang đường, nếu truyền ra ngoài, chỉ e sẽ mang đến rắc rối cho phủ Nhiếp chính vương.

Hơn nữa, ta chưa biết rõ ý định của Hoàng thượng và Thái hậu, nếu không thể đánh một đòn chí mạng, việc này chỉ khiến đánh rắn động cỏ. Quan trọng nhất là, mẫu thân ta vẫn còn nằm trong tay họ.

Thẩm Trạm Chi nhìn ta, nắm lấy tay ta, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Ta thật không ngờ, một nam tử như ta, lại không thể bảo vệ nỗi ấm ức của thê tử, đành phải nhẫn nhịn thế này? Nàng yên tâm, ta đã có kế hoạch. Ngày mai, nàng chỉ cần theo sát bên ta.”

Sau đó, chàng ghé sát vào tai ta, thì thầm vài câu.

Đêm đó, Trương ma ma chải tóc và trang điểm cho ta, rồi đưa ta đến phòng của Vương gia.

Ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt độc ác của Cố Minh Châu trước khi rời đi. Nàng trừng mắt nhìn ta, khi ta đi qua, nàng bóp mạnh vào cánh tay ta.

Khi ta đóng cửa lại, nàng ta dường như nhớ ra điều gì, liền ra lệnh rằng từ nay về sau, bất cứ chuyện gì giữa ta và Vương gia, đều phải kể lại cho nàng.

Nàng còn nói, vài ngày trước Vương gia hỏi nàng về câu thơ, nàng không trả lời được, lần này là nàng tthương tình mà tha cho ta.

Trước khi rời đi, nàng bảo ta nghĩ cách sớm có thai, nếu không, ta sẽ không còn cơ hội gặp lại mẫu thân.

Ta giả vờ gật đầu rồi từ từ đóng cửa lại.

Nhưng vừa quay người đi, khóe miệng ta đã hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

Cố Minh Châu, sau đêm nay, ngươi sẽ không thể tiếp tục sai khiến ta nữa.

12
Sáng hôm sau, Cố Minh Châu chờ mãi mà không thấy ta trở về.

Trương ma ma hốt hoảng chạy đến, thấy bà ta do dự không dám nói, Cố Minh Châu tức giận, liền ném thẳng một chén trà xuống đất.

Trương ma ma sợ hãi run lẩy bẩy, cuối cùng đánh “phịch” một tiếng quỳ xuống, lắp bắp nói:

“Cố tiểu thư đang cùng Vương gia dùng bữa sáng.”

Nghe đến đó, Cố Minh Châu trợn tròn mắt, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, liền lao nhanh ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa ra thì nàng ta lại như con rùa rụt cổ, chùn bước quay trở lại.

Phải, nàng ta bây giờ lấy thân phận gì mà đến đó chứ? Lấy danh nghĩa của Cố Minh Châu sao? Nhưng trong mắt Vương gia, Cố Minh Châu đang cùng chàng dùng bữa sáng kia mà.

Nàng ta nhìn thấy chiếc khăn che mặt nằm ở góc phòng.

Vì vậy, nàng ta nghiến răng, lập tức đội khăn che mặt và đi thẳng đến phòng của Vương gia.

Lúc này, Vương gia đang dịu dàng đút cho ta ăn món trứng hấp.

Ta và chàng đang bàn về một câu trong “Mạnh Tử”:

“Phu nhân tất tự vũ, nhi hậu nhân vũ chi; gia tất tự hủy, nhi hậu nhân hủy chi; quốc tất tự phạt, nhi hậu nhân phạt chi.”

Nghe ta giải thích, chàng gật đầu tán thưởng, sau đó âu yếm xoa đầu ta.

Trong mắt Cố Minh Châu thoáng hiện vẻ độc ác, nàng ta lặng lẽ đứng sau lưng ta. Ta biết nàng ta là đang chờ cơ hội, muốn nhắc nhở ta rằng đã đến lúc phải đổi chỗ.

Nhưng Cố Minh Châu, ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

Ta giả vờ tức giận, lớn tiếng quát:

“Đây là nô tài nhà nào mà lại không hiểu quy củ như vậy? Thấy chủ tử mà không hành lễ?”

Vương gia bên cạnh vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng gắp cho ta một quả trứng cút ngâm, mỉm cười nói:

“Món này ngon lắm, nàng ăn thêm đi.”

Sau đó chàng cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho ta.

Lúc này, Cố Minh Châu ngơ ngác đứng đó, nhìn Vương gia đối xử với ta dịu dàng như vậy, nnàng ta bàng hoàng.

Trong ký ức của nàng ta, vẻ dịu dàng như nước này của Vương gia, nàng ta chỉ thấy trong vài ngày đầu sau khi gả vào phủ.

Về sau, mỗi khi Vương gia nói chuyện với nàng ta, chàng đều lấy cớ bận việc rồi nhanh chóng rời đi.

Ngay khoảnh khắc đó, Vương gia thấy nàng ta thất thần, liền ném mạnh đôi đũa xuống:

“Đồ nô tài to gan, chẳng lẽ ngươi nghĩ Vương phi tính tình hiền lành thì có thể quên mất chủ nhân của phủ này chỉ có một mình Vương phi thôi sao?”

Tất cả cung nhân đều hít một hơi lạnh, lập tức quỳ xuống.

Cố Minh Châu thấy vậy, đành gượng gạo quỳ xuống, miễn cưỡng hành lễ với ta.

Đúng vậy, nàng ta đã quen làm chủ nhân, sao còn nhớ cách hành lễ của một nô tì?

Vương gia lạnh lùng hừ một tiếng:

“Người không biết quy củ như vậy, từ nay không cần phục vụ nữa. Đưa xuống phòng giặt, từ nay toàn bộ y phục của Vương phủ giao cho nô tì này làm. Còn bây giờ, tạm thời nhốt lại đã.”

“Bản vương dạo này rảnh rỗi, sau khi rời khỏi sơn trang tránh nóng, sẽ cùng Vương phi về thăm phủ Cố gia, để xem phu nhân và lão gia Cố phủ ra sao.”

Không để Cố Minh Châu kịp cầu xin, nàng ta đã bị hai cung nữ lôi ra ngoài.

Ninh Nhi và Trương ma ma cũng bị nhốt lại.

13
Những ngày ở sơn trang tránh nóng nhanh chóng kết thúc.

Lúc này, xe ngựa của ta và Vương gia đang dừng trước cửa Cố phủ.

Khi nhìn thấy ta, chủ mẫu vô cùng kinh ngạc.

Dù ta đang khoác trên mình lụa là gấm vóc, đầu đội đầy trang sức trân quý, nhưng đôi mắt của ta đang lạnh lẽo nhìn bà khiến bà không khỏi giật mình.

Bà nhận ra, ta không phải Cố Minh Châu, mà là Cố Tri Ý.

Con gái của bà ta, vừa bị đưa đến phòng giặt giũ thì đã đi gây sự. Nàng ta tìm cách trốn ra ngoài nhưng không thành, giờ đang bị trói trong nhà kho. Ninh Nhi và Trương ma ma cũng bị trói lại, miệng bị bịt kín.

Chúng muốn báo tin cho Cố phủ, nhưng đều bất lực.

Nhìn thấy nét hoang mang thoáng qua trong ánh mắt bà, ta khẽ cười.

Sau đó, ta nắm chặt tay Vương gia, chậm rãi nói:

“Thấy Minh Châu trở về, sao mẫu thân không vui mừng? Chẳng lẽ muội muội đã làm điều gì khiến mẫu thân tức giận?”

“Ồ, xem ra trí nhớ của Minh Châu không tốt rồi. Muội muội làm việc ở Vương phủ không cẩn thận, bị đuổi xuống phòng giặt, từ nay phải giặt nhiều quần áo lắm đấy. Mùa hè thì còn đỡ, nhưng đến mùa đông, ừm, chắc đôi tay của muội muội sẽ hỏng mất.”

Nghe xong, gương mặt của chủ mẫu hiện rõ sự phẫn nộ, ánh mắt nhìn ta thoáng qua một tia căm hận.

Cuối cùng, bà đã nhận ra rằng ta đã chiếm lấy thân phận của Cố Minh Châu.

Phải, kiếp trước, ta và mẫu thân đều nhu nhược, dễ bị ức hiếp, trong mắt bà ta, chúng ta không bao giờ có gan phản bội họ.

Giữa cơn tức giận, bà quên mất thân phận hiện tại của ta.

Bà ta giơ tay lên định tát ta một cái. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay bà ta đã bị Vương gia nắm chặt.

Chàng siết tay bà ta thật mạnh, cho đến khi bà ta đau đớn cầu xin tha thứ, chàng mới buông ra.

Ta thong thả uống một tách trà.

Quả thật là loại trà Long Tỉnh thượng hạng, thứ trà mà ta chưa từng được uống khi còn ở Cố phủ.

Ta đặt tách trà xuống, giọng điệu lạnh lùng nhưng không kém phần kiên định:

“Xem ra, Minh Châu đã gả đi rồi, mẫu thân cũng coi Minh Châu là người ngoài. Thế nên, từ nay, ta sẽ không trở lại Cố phủ nữa. Chỉ có điều, thiếp của cha ta, phu nhân Phùng thị, khi ta còn nhỏ đối xử với ta rất tốt. Bà ấy lại giỏi thêu thùa, ta định nhờ bà làm vài bộ y phục cho ta.”

Chủ mẫu nhìn ta, là người thông minh, bà ta nghe xong liền biết ta trở về hôm nay là để đón mẫu thân của mình. Một khi ta đưa mẫu thân về, bà ta sẽ mất đi quân bài cuối cùng.

Nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Vương gia và đội ám vệ đứng bên ngoài, bà hiểu rằng mọi chuyện đã quá muộn.

Bà âm thầm ra hiệu cho một mụ mụ già đứng bên cạnh. Nhưng trước khi bà mụ mụ kịp rời đi, ta đã nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Ta biết, chủ mẫu muốn giết mẫu thân ta để diệt khẩu. Nhưng ta sẽ không để bà có cơ hội đó.

Chẳng bao lâu, trên xe ngựa trở về Vương phủ, đã có thêm một người nữa.

Chính là mẫu thân của ta.

14
Thẩm Trạm Chi đã chuẩn bị cho mẫu tthân của ta một viện riêng, nằm gần nhất trong vương phủ, và sắp xếp nhiều thị nữ cùng binh sĩ hầu hạ.

Mẫu thân ở đây, ta rất yên tâm. Giờ là lúc ta từ từ xử lý Cố Minh Châu.

Nhưng khi ta đến phòng giam, bên trong đã trống rỗng.

Những thị nữ và binh sĩ lẽ ra phải canh gác bên ngoài, đều đã bị đánh ngất và trói lại trong phòng.