Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TÔI CƯỚI CHÚ HAI CỦA BẠN TRAI CŨ Chương 4 TÔI CƯỚI CHÚ HAI CỦA BẠN TRAI CŨ

Chương 4 TÔI CƯỚI CHÚ HAI CỦA BẠN TRAI CŨ

4:46 chiều – 17/10/2024

Chương 7

Sau khi bắt đầu mối quan hệ với Chu Nhung, thật ra cuộc sống của tôi không có quá nhiều thay đổi.

Tôi vẫn chỉ là một trợ lý nhàn hạ không làm gì nhiều trong công ty. Điểm khác biệt duy nhất là Chu Nhung thỉnh thoảng tặng tôi vài món quà: lúc thì vòng cổ, lúc thì váy áo.

Nhưng tất cả những món quà ấy đều có điểm chung – chúng là phiên bản giống hệt những thứ mà Chu Cảnh Xuyên đã tặng Giang Trần Nguyệt.

Sau mỗi lần tặng quà, Chu Nhung luôn hỏi tôi:

“Thế nào, có phải tôi tốt hơn Chu Cảnh Xuyên không?”

Còn tôi, lần nào cũng vui vẻ nhận quà và cùng anh ta nói vài lời châm biếm về Chu Cảnh Xuyên. Mỗi lần như vậy, Chu Nhung lại hài lòng mà quay về tiếp tục công việc.

Những ngày như thế, thật sự rất dễ chịu. Nhưng đây không phải là cuộc sống tôi mong muốn, càng không phải là kết quả tôi cần.

Tôi phải khiến Chu Nhung tin tưởng mình, ít nhất là đủ để anh ta đưa tôi vào cuộc sống riêng của mình. Chỉ khi đó, tôi mới có thể lấy được những thứ mà Vương thúc cần.

Cơ hội đến nhanh hơn tôi tưởng.

Vào ngày Chu Cảnh Xuyên tổ chức lễ đính hôn, Chu Nhung quyết định dẫn tôi theo chỉ để khiến anh khó xử.

Dù chúng tôi không có thiệp mời, nhưng Chu Nhung bảo rằng với tư cách là chú Hai của chú rể, thì việc đưa bạn gái đi cùng không phải là vấn đề lớn.

Tuy nhiên, bất ngờ đã xảy ra trên đường đến buổi lễ.

Xe của chúng tôi bị chặn lại giữa con đường vắng vẻ. Người chặn xe trông như một kẻ điên, với khuôn mặt hốc hác, quần áo rách nát, và trên tay là một khẩu súng.

Ngay từ lúc hắn xuất hiện, Chu Nhung đã giữ nụ cười trên môi, nhưng tôi biết đó là dấu hiệu anh ta đang tức giận.

Hắn chĩa súng vào đầu tài xế, buộc ông phải xuống xe. Sau đó, hắn mở cửa phía sau, và khi nhìn thấy Chu Nhung, ánh mắt hắn bừng lên căm hận sâu sắc.

“Chu Nhung! Mày đã hủy hoại cuộc đời tao! Mày nghĩ mày giỏi lắm sao? Tao muốn xem hôm nay ai sẽ đến cứu mày!

Mày là con thú! Mày giết vợ tao, hại chết con tao! Mày đã phá hủy tất cả của tao!”

Chu Nhung dựa lưng vào ghế, thản nhiên như thể không có ai đang chĩa súng vào mình.

“Anh là ai thế?”

Anh ta vẫn giữ giọng điệu bông đùa, thậm chí còn nhếch môi cười:

“Xin lỗi, người tôi hủy hoại nhiều quá, tôi thực sự không nhớ nổi anh là ai.”

Ngồi bên cạnh, toàn thân tôi đẫm mồ hôi lạnh.

Đường đến khu ngoại ô nơi tổ chức lễ đính hôn thường rất ít xe qua lại. Dù có người chứng kiến, họ cũng không dám can thiệp vào tình huống như thế này.

Đây là cơ hội tốt nhất để tôi giành được sự tin tưởng của Chu Nhung. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cơ hội và rủi ro luôn song hành cùng nhau.

Những lời của Chu Nhung đã khiến kẻ kia phát điên. Hắn gào lên:

“Chu Nhung, đi chết đi!”

Khoảnh khắc hắn siết cò súng, tôi lao mình qua, đẩy Chu Nhung ra khỏi đường đạn.

Nỗi đau từ viên đạn xuyên vào cơ thể khiến tôi ngã gục, và tiếng súng thứ hai vang lên ngay sau đó.

Chu Nhung ôm lấy cơ thể tôi, khuôn mặt anh ta thoáng hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy.

Tôi ngoảnh đầu nhìn kẻ đã ngã xuống và nằm bất động trên mặt đất, rồi khẽ nhắm mắt lại thầm nhủ:

“Xin lỗi… nhưng sứ mệnh của ông, tôi sẽ thay ông hoàn thành!”

Chương 8

Khi tỉnh lại trên giường bệnh, toàn thân tôi đau đớn đến mức không kìm được mà bật ra những tiếng rên rỉ. Tiếng động ấy dường như đã đánh thức Chu Nhung.

Anh ta nhìn sang, đưa tay chạm vào trán tôi, ánh mắt phức tạp:

“Em tỉnh rồi à?”

Tôi quên mất cả nỗi đau trên người, vội vàng hỏi:

“Anh không sao chứ? Anh có bị thương không?”

Nghe câu hỏi của tôi, ánh mắt Chu Nhung càng thêm khó hiểu. Anh ta ngồi xuống cạnh giường bệnh, khẽ liếm môi rồi đưa tay định tìm bao thuốc lá trong túi nhưng sực nhớ đang ở trong bệnh viện nên đành ngừng lại.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh ta cũng hỏi:

“Tại sao em lại cứu tôi?”

Tôi sững sờ trước câu hỏi ấy.

“Tôi… cứu anh cần lý do sao? Anh đã từng giúp tôi, chẳng phải vậy sao?”

Chu Nhung bật cười, nhưng nụ cười ấy pha lẫn chút bất lực:

“Tiểu Cẩm Ca, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Nếu viên đạn lệch thêm chút nữa, em đã chết rồi.”

Tôi nhếch mép, không quan tâm đáp:

“Vậy thì chết thôi. Dù sao, từ năm 18 tuổi, cuộc sống của tôi đã là những ngày sống được bữa nào hay bữa đó.”

Nụ cười trên môi Chu Nhung biến mất, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm nghị:

“Em cũng nghe những gì tên kia nói rồi đấy. Tôi không phải người tốt đâu, Tiểu Cẩm Ca. Em cứu tôi lần này, tôi cho em hai lựa chọn.

Một là sau khi xuất viện, em chủ động từ chức, từ đó về sau chúng ta không còn liên quan gì. Hai là, em gia nhập với chúng tôi.”

Ánh mắt anh ta mang theo sự lạnh lẽo, chứa đựng sát ý rõ ràng. Tôi biết, thật ra không hề có “lựa chọn thứ hai” nào khác ngoài cái chết.

Tôi không thể do dự, vì bất kỳ sự lưỡng lự nào từ trong ánh mắt của tôi cũng sẽ bị Chu Nhung coi là dấu hiệu của phản bội.

Tôi cần khiến anh ta tin rằng tôi là một người không có khái niệm về đúng sai, thiện ác. Một kẻ giống như anh ta – không đặt sinh mạng của người khác vào trong mắt.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, vài chú chim sẻ bay qua, những chiếc lá trên cành khẽ rung rinh.

“Khi tôi lên ba, mẹ tôi mất. Sau đó, tôi được một người tự xưng là anh của bà đưa về nhà.

Ông ấy không tốt với tôi. Tôi không bao giờ được ăn no, ngủ không đủ giấc, cũng không có quần áo tử tế hay một căn phòng của riêng mình.

Tôi học nấu ăn và giặt giũ từ rất sớm. Mùa đông, nước lạnh buốt làm da tay tôi nứt nẻ, đau đến mức xương cốt cũng run rẩy.

Ở trường, bạn bè gọi tôi là kẻ ăn mày, là kẻ lang thang. Họ ném thức ăn thừa lên bàn tôi và bảo rằng tôi là thùng rác của họ.

Tôi biết họ đang sỉ nhục mình, nhưng tôi vẫn ăn hết những gì họ bỏ lại, vì tôi quá đói.

Năm 16 tuổi, gã đàn ông đó đã lén cởi quần áo tôi trong đêm. Ông ta vuốt ve tôi, mặc kệ tôi la hét và chống cự. Ông ta nói tôi giống mẹ mình – sinh ra đã là thứ rẻ mạt.

Tôi đã đập vỡ đầu ông ta bằng một cái bình hoa và bỏ chạy. Từ đó, tôi sống bằng nghề nhặt rác và làm thuê để kiếm sống qua ngày.

Đến năm 18 tuổi, tôi bước chân vào quán bar và trở thành ‘cô bán rượu’ mà các người nói đến. Đó cũng là lúc tôi gặp Chu Cảnh Xuyên.

Tôi nghĩ rằng cuộc đời mình từ đây sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng không, Chu Cảnh Xuyên bỏ rơi tôi, và anh đã đưa tôi trở về.”

Tôi quay lại nhìn Chu Nhung, nở một nụ cười chua xót:

“Tôi không biết thế nào là người tốt hay kẻ xấu. Nhưng chỉ cần anh đối tốt với tôi thì anh chính là người tốt nhất trên đời.”

Chu Nhung không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu tôi, rồi đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng anh ta, tôi nhìn trần nhà và thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả đều là giả dối. Tất cả chỉ là để lừa anh ta.

Nếu tôi chưa từng gặp Chu Cảnh Xuyên, có lẽ tôi sẽ thực sự nghĩ như thế. Nhưng bây giờ đã khác.

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì Chu Cảnh Xuyên đã nói với tôi.

“Thế giới này không có ranh giới rõ ràng giữa tốt và xấu. Nhưng tất cả những kẻ phá hủy cuộc sống của người khác đều là kẻ xấu.

Và kẻ xấu thì sẽ phải bị trừng phạt.

Tiểu Cẩm Ca, cả đời này, chúng ta đừng bao giờ trở thành người như thế.”