Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ Chương 2 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

Chương 2 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

6:41 sáng – 17/10/2024

Bởi vì thái hậu mỗi ngày đều phái người đến kiểm tra, xem chúng ta có ngủ cùng nhau không. Nửa đêm nửa hôm, họ còn lén lút tới kiểm tra một lần nữa mới yên tâm.

“Chỉ có thể làm cho ra vẻ thôi.” Ta giả vờ buồn rầu.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo ta phải ngoan ngoãn, đừng có mà giở trò.

Trời ơi! Làm ơn, hoàng thượng đừng lo lắng, ta không có giở trò đâu. Đối diện với khuôn mặt đáng ghét của ngài, thật sự ta cũng không xuống tay nổi.

Có tiếng bước chân, người của thái hậu lại đến để nhìn lén qua cửa sổ.

Ta bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với hoàng đế: “Mau, làm bộ chút đi.”

Hoàng đế đưa một tay đè lên người ta, lực mạnh đến mức suýt nữa làm ta buồn nôn. Ta cứng đờ tay rồi cũng đặt lên lưng hoàng đế.

Ta nghe hoàng đế nén giọng, nghiến răng nói: “Ngươi đến gần chút nữa đi, cách xa ta như vậy làm gì?”

À, ừ. Ta dịch gần hoàng đế hơn.

Hơi ấm phả lên má ta, khiến ta không thoải mái, vội vàng nhắm mắt lại.

Hai năm rồi, đây là lần đầu tiên ta gần nam nhân này như vậy, có chút căng thẳng.

Người bên ngoài dường như hài lòng, tiếng bước chân cuối cùng cũng xa dần.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ta chờ hoàng đế rút tay ra. Đợi mãi, tay ngài vẫn còn trên người ta.

Hửm? Sao không nhúc nhích?

Ngủ rồi sao? Ta mở mắt. Hoàng đế nhắm mắt, gương mặt bình thản, hơi thở đều đặn.

Quả thật là ngủ rồi! Ta chỉ biết đứng hình.

Khoảng cách quá gần, tay ngài còn đè lên khiến ta rất khó chịu, vì vậy ta chậm rãi muốn di chuyển tay hoàng đế mà không gây ra tiếng động nào.

Ta đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nhấc được tay ngài ra, thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị xoay người kéo gối ra xa một chút. Vừa ngẩng đầu lên, ôi trời, suýt nữa ta chết khiếp!

Hoàng đế mở mắt, không chớp lấy một lần, đang nhìn ta chằm chằm, lông mày hơi nhíu, biểu cảm như đang nhìn một kẻ ngốc.

Ừm… Ngài mở mắt từ khi nào thế? Bốn mắt nhìn nhau, ta cảm thấy hơi ngại.

“Ờm… người bên ngoài đã đi rồi.” Ta lên tiếng.

Hoàng đế vẫn nhìn ta chằm chằm.

Ừm… ngài là hoàng đế, ngài muốn nhìn ai thì nhìn, tốt nhất là ta nên hiểu điều đó.

Ta tự mình dịch gối ra xa, sau đó từ từ xoay người nằm xuống, quay mặt vào tường.

Chắc lần này ngài hài lòng rồi chứ, nhưng ta vẫn có cảm giác phía sau lưng lành lạnh.

4

Thái hậu nhìn ta, thở dài một tiếng, lại thở dài thêm lần nữa, rồi nắm lấy tay ta, vuốt ve hồi lâu, mở miệng nói rằng hoàng đế thật không ra gì, ta đã phải chịu nhiều ấm ức khi vào cung.

Ừm, nói rất đúng, hoàng đế thật sự không ra gì.

Ta mỉm cười dịu dàng, nói rằng ta không cảm thấy ấm ức.

Thái hậu với giọng điệu chân thành bảo rằng hoàng đế còn trẻ, tính khí bốc đồng, dù sao đây cũng là cuộc hôn nhân bà ấy đã sắp xếp, hoàng đế không hài lòng khi có người can thiệp vào tình cảm của ngài. Bà ấy khuyên ta hãy hiểu và thông cảm cho ngài.

Ừm, hoàng đế còn trẻ, hoàng đế đang trong giai đoạn nổi loạn, ta hiểu mà.

Thái hậu nhìn ta, lại thở dài một tiếng thật nặng nề, bà ấy nói rằng ta trông không được thông minh lắm.

Cuối cùng thì thái hậu cũng nói một câu thật lòng.

Thái hậu nói ta không có chút cảm giác nguy cơ nào, bảo rằng nhân lúc trong cung chưa có phi tần nào khác, ta phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, học cách làm sao để lấy lòng nam nhân. Thái hậu nhắc nhở rằng, chỉ khi càng được sủng ái thì địa vị mới càng vững chắc.

Ta hiểu, nhưng những điều đó dường như không hiệu quả với hoàng đế.

Hoàng đế không thích phụ thân ta, đã lạnh nhạt với ta suốt hai năm, lúc nào cũng cảnh cáo ta đừng giở trò. 

Nếu ta đi lấy lòng hoàng đế, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao.

Hoàng đế là người sâu sắc khó lường, ta chỉ muốn sống an ổn, mong ngài sớm ngày tuyển tú nữ, như vậy ta sẽ ít phải chịu khổ hơn.

Còn chuyện lấy lòng hoàng đế, ta không thích ngài, cũng chẳng có hứng thú đi lấy lòng. Chỉ cần ta không phạm lỗi, không chọc giận ngài, đó đã là tự bảo vệ bản thân rồi.

Thái hậu an ủi rằng thời gian còn dài, ta đẹp, nếu thường xuyên dịu dàng nũng nịu với hoàng đế, ngài ấy chắc chắn sẽ thích ta.

Ta ngại ngùng gật đầu.

Nũng nịu? Ta không làm được.

Sau đó, thái hậu lại bí mật đưa cho ta một gói hương liệu – tên là Vãn Ngọc Hương.

Vãn Ngọc Hương? Tay ta run run.

Thái hậu nắm lấy tay ta, ra hiệu bằng ánh mắt bảo ta đừng lo sợ, chỉ cần mỗi đêm rắc một chút vào lò hương là được.

Bà ấy còn nói sẽ phái người giám sát, bảo ta yên tâm và mạnh dạn lên.

Ừm…

Thật đúng là người mẹ tốt của hoàng đế!

5

Có sự hỗ trợ mạnh mẽ từ Thái hậu, ta đành phải cắn răng hành động.

Ma ma sau khi mang thuốc bổ đến, lặng lẽ liếc nhìn lò hương đang bốc khói, rồi trao cho ta một ánh mắt khích lệ, sau đó đóng cửa rời đi.

Tay ta run rẩy đến nỗi không cầm nổi đũa, một miếng cà rốt rơi xuống đất.

Hoàng đế nhìn ta một cái, “Ngươi sao vậy?”

“À… tay đột nhiên bị chuột rút.” Ta lúng túng đáp.

Hoàng đế nhíu mày, “Chuột rút?”

“À… phải, phải, khi ta còn nhỏ đã từng đi bắt cá vào mùa đông, tay chạm nước lạnh quá lâu, từ đó thỉnh thoảng tay này lại co giật.” Ta cố gắng nói một cách tự nhiên hơn.

Hoàng đế khẽ nhếch môi cười, “Không ngờ tiểu thư của phủ thừa tướng sống trong nhung lụa lại có lúc nghịch ngợm như vậy.”

Ta gượng cười, cố làm cho hoàng đế tin hơn chút, nên nói thêm: “Hồi nhỏ ta còn từng bắt tổ chim và bắt rắn nữa.”

“Ồ? Giỏi vậy sao?” Hoàng đế dường như bị lời nói của ta thu hút, tỏ ra hứng thú, đặt đũa xuống, nhìn ta với ánh mắt đầy tò mò.

Đột nhiên nói ra những chuyện này với hoàng đế khiến ta không được thoải mái lắm.

Thực ra, những gì ta nói đều là thật. 

Hồi nhỏ ta đúng là từng đi bắt tổ chim, còn bắt không ít, nhưng bắt rắn thì… ừm, không phải ta chủ động bắt, ta cũng sợ rắn. 

Chỉ là lần đó, khi lấy tổ chim, ta vô tình bắt trúng một con rắn, sợ quá nên không dám thả ra vì sợ nó cắn. 

Sau đó, phụ thân ta liền đi khoe khắp nơi rằng ta giỏi giang, dám bắt rắn bằng tay không. Khoe nhiều đến mức ta nghe mãi cũng cảm thấy tự hào, thế là chấp nhận việc mình có thể bắt rắn bằng tay không. 

Hehe, nói ra cũng không sao, đâu có ai biết.

“Hoàng hậu của trẫm có vẻ rất thú vị.” Hoàng đế nói.

Ừm… ta không thú vị, không thú vị chút nào.

Ta cười, tiếp tục cầm đũa lên ăn, Hoàng đế nâng ly rượu lên uống tiếp. Ta trong lòng nơm nớp lo sợ, lén nhìn hoàng đế.

Có phải hương liệu đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi không? Ta thấy hoàng đế lắc lư đầu, đôi mắt dần trở nên mơ màng, rồi ngài đưa tay lên xoa đầu.

Tim ta đập thình thịch, thử thăm dò: “Hoàng thượng, ngài sao thế?”

Hoàng đế không nói gì: “Hoàng thượng?”

Hoàng đế vẫn lắc đầu.