Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ Chương 1 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

Chương 1 TRÁI TIM CỦA HOÀNG ĐẾ

6:40 sáng – 17/10/2024

Năm ta vào cung, lúc đó ta mới chỉ mười bốn tuổi, hoàng đế nói: 

“Đừng leo lên long sàng của trẫm, đi, trải giường dưới đất mà ngủ!”

Vì vậy, ta ngoan ngoãn ôm gối xuống đất ngủ.

Cái giường dưới đất này ta trải đã hai năm rồi.

1

Sinh thần tuổi mười lăm, ta được phong làm hoàng hậu.

Thái hậu cười rạng rỡ, nói ta dịu dàng, đức hạnh, hiểu biết lễ nghi, làm gương cho lục cung là quá phù hợp.

Dịu dàng? Đức hạnh? Ta rõ ràng là một kẻ ngốc nghếch, đến mẫu thân ta còn nói ta là đứa con ngốc nhất mà bà sinh ra, ăn thì không khéo, học thì chẳng thấm vào đâu.

Vì xuất thân của ta mạnh mẽ, nên thái hậu thường nhắm mắt nói những lời không thật.

Tại lễ phong hậu, chiếc mũ Cửu Phụng Triều Dương nặng nề ép ta đến đau đầu. Ta muốn giơ tay đỡ nó, nhưng dưới ánh nhìn của hoàng đế, ta lặng lẽ rụt tay về ống tay áo.

Hoàng đế không thích ta.

Hoàng đế nắm tay ta, tươi cười rạng rỡ, làm bộ trước mặt quần thần, và trước mặt phụ thân ta đang đứng ở hàng đầu.

Tay ta bị nắm đến đau nhức, tay áo lễ phục rộng lớn nên không ai nhìn thấy.

Ngài đang cảnh cáo ta.

Ta nở nụ cười ôn hòa, đoan trang để phối hợp với ngài.

Ta không dám nói với phụ thân rằng hoàng đế luôn bắt ta ngủ dưới đất. Ta sợ phụ thân sẽ tạo phản, càng sợ hơn rằng phụ thân sẽ đập một chưởng vào đầu hoàng đế trẻ tuổi này, khiến ngài ngất xỉu.

Hoàng đế năm nay mười bảy tuổi, là người có tính khí tệ nhất mà ta từng gặp.

Lần đầu gặp mặt, ngài chỉ vào ta, bắt ta ngủ dưới đất, không cho ta một ánh nhìn tử tế.

Phụ thân ta nói, nếu trong cung có ai dám bắt nạt ta, hãy nói với ông, ông sẽ thay ta xử lý. Phụ thân ta bảo ta là báu vật trong lòng bàn tay của ông, không ai được phép bắt ta chịu ấm ức, dù là hoàng đế cũng không. Nếu hoàng đế bắt nạt ta, ông ấy cũng sẽ đánh ngài một trận.

Phụ thân ta trông dữ dằn, tính cách cũng hung hăng, ta nghĩ ông không khoác lác, nhưng ta vẫn không dám nói sự thật với ông, vì ta thấy hoàng đế trẻ tuổi này rất lợi hại, ông không phải đối thủ của ngài.

Trong mắt hoàng đế trẻ có sát khí. Đặc biệt là khi ngài nhìn phụ thân ta và một số đại thần.

Hoàng đế trẻ giấu rất kỹ sự tàn nhẫn trong ánh mắt, không dễ dàng để lộ. Đôi mắt hoa đào của ngài nhìn lúc nào cũng dịu dàng và thuần khiết.

Hoàng đế mỗi ngày sau khi hạ triều đều ngâm mình trong ngự thư phòng, đọc tấu chương, xem sách vở, rất chăm chỉ.

Hai người chú của ta nói rằng hoàng đế trẻ này còn non nớt, cần phải tôi luyện thêm vài năm nữa. 

Phụ thân ta nói, hoàng đế không kế thừa sự quyết đoán của tiên đế.

Sai! Sai hoàn toàn!

Hoàng đế trẻ giống như một con sói non khoác lên mình tấm da cừu, ngài biết giấu đi những chiếc vuốt sắc bén. 

Ngài rất thông minh, biết mình còn trẻ, chưa đủ sức kêu gọi, nên giấu kỹ móng vuốt, dưỡng sức chờ đợi cơ hội. 

Ngài còn mưu lược hơn tiên đế, thấu hiểu sâu sắc thuật đế vương. 

Ngài chỉ là giả vờ ngây thơ để lừa gạt mọi người.

Ngài không thích phụ thân ta, nên cũng không thích ta. Khi ở cùng ta, ngài thậm chí không thèm giả vờ.

Ngài nói ta trông ngốc nghếch nhưng thực ra rất thông minh, bảo rằng ta biết chịu đựng, giỏi nhẫn nhịn, giả ngốc, còn hơn cả những trưởng bối dũng mãnh trên sa trường hay làm mưa làm gió trên triều đình. 

Vì thế, ngài không sợ ta nói ra, nên càng ngang nhiên bắt nạt, lạnh nhạt với ta.

Ngài nói đúng, ta sẽ không nói ra. 

Nếu bây giờ ta nói thật với phụ thân, ta nghĩ cả phủ thừa tướng chắc chắn sẽ sớm kết thúc cuộc sống yên bình. 

Ngài không còn sợ phụ thân ta nữa, ngài đã sớm muốn trừ khử một số đại thần không ưa rồi, chỉ thiếu một cái cớ thôi.

Nhìn vào đôi mắt của ngài lâu, ta thường cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nếu lớn thêm vài năm nữa, ngài chắc chắn sẽ nhổ bỏ những bụi gai quanh mình.

Ta vào cung là ý của thái hậu.

Thái hậu nghĩ rằng phải có sự kiềm chế thì mới có hòa bình, hòa bình thì quần thần mới cùng một lòng với hoàng đế.

Nhưng hoàng đế không nghĩ vậy, ngài có ý kiến riêng, ngài không thích người khác quyết định thay mình, càng căm ghét bị người khác đe dọa, khống chế.

2

Hoàng đế nào chẳng có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần?

Nhưng bây giờ hậu cung chỉ có một mình ta.

Tính ra, ta vào cung đã hai năm rồi, cũng đã ngủ dưới đất hai năm.

Một ngày nọ, thái hậu thân thiện nắm tay ta, cùng ta trò chuyện suốt nửa ngày.

Thái hậu nói rất uyển chuyển, nhưng ý trong lời rất rõ ràng: bà muốn có cháu, bảo ta phải nỗ lực hơn.

Thật đau đầu! Không phải ta không nỗ lực, mà là con trai bà quá ác tâm, không phải người! Lần nào cũng bắt ta ngủ dưới đất!

Ta có khổ mà không nói ra được.

Thật ra từ lâu các đại thần đã đề nghị hoàng đế tuyển tú nữ, nói rằng nên cân nhắc việc sinh hoàng tử, nhưng hoàng đế chỉ nghe qua tai này lọt qua tai kia.

Hoàng đế một lòng chỉ chú tâm vào chính sự, đúng là một người mê sự nghiệp.

Thái hậu cũng đã khuyên ngài vài lần, nhưng hoàng đế nói rằng ngài vừa lên ngôi chưa lâu, nên tập trung nhiều vào triều chính, chuyện tuyển tú nữ để sau vài năm nữa.

Thái hậu bất lực, lại tìm đến ta. Ta thì lại chẳng có tác dụng gì. Các triều thần thấy khuyên bảo hoàng đế không có tác dụng, lại dồn áp lực lên thái hậu, khiến bà càng sốt ruột. Càng sốt ruột, bà lại càng giục giã ta.

Nhưng lần này không phải chỉ gọi riêng ta, mà bà gọi cả ta và hoàng đế cùng đến để khuyên nhủ.

Hoàng đế vẫn như cũ, ta thì cứ lắp bắp.

Thái hậu nhìn chúng ta một cái, bà hiểu rồi! Bà nghĩ là ta không được!

Tối hôm đó, một bát thuốc bổ to đùng được cung nữ thân cận của thái hậu mang đến. Cung nữ ân cần nhắc nhở ta nhất định phải uống hết, uống xong thì nghỉ sớm cùng hoàng đế.

Ta nhìn bát thuốc mà mắt trợn tròn, Hoàng đế khẽ cười khẩy, ta trừng mắt nhìn hoàng đế một cách dữ dội.

Ta oan uổng mà! Thái hậu, sao người không nghi ngờ con trai người, mà chỉ nghi ngờ ta thôi, hả?

“Còn thuốc này làm gì đây?” Ta nhíu mày.

“Tất nhiên là đổ đi rồi, chẳng lẽ ngươi định uống?”

… Chết tiệt, sao ngài có thể an nhiên đến thế!

Ta trải chiếu xong, quay đầu nhìn hoàng đế đang nằm rất ung dung trên long sàng mà nói: “Hoàng thượng có thể bớt gọi tên thần thiếp không? Thần thiếp muốn ngủ ngon hơn, bây giờ là mùa đông rồi, mong ngài thương tình.”

Hoàng đế từ từ nghiêng người, chống đầu, “Nhưng hậu cung chỉ có mình ngươi.”

“Vậy ngài tuyển tú nữ đi.”

“Không muốn.”

Ta ôm ngực thở dốc.

“Không ngoài dự đoán, từ ngày mai trở đi, ngươi chắc là sẽ phải ngủ dưới đất hàng ngày, còn phải uống thuốc bổ hàng ngày.” Hoàng đế từ tốn nói.

???!

Tức chết đi được! Hóa ra chỉ có mình ta làm kẻ khờ khạo, còn phải làm kẻ khờ mãi mãi?

Hoàng đế kéo dài việc không tuyển tú nữ, lại không cho ta đến gần, sinh không được con đều là lỗi của ta, ta phải uống thuốc bổ đến khi sinh ra đứa trẻ mới thôi?

Ai có cách sinh con không cần nam nhân không, xin giúp gấp!!!

Ta đây có vận may gì mà vào cung không phải để hưởng phúc mà để chịu khổ thế này?

Hoàng đế chết tiệt, ngài hành hạ ta khổ quá rồi!

3

Dù cơ thể ta có cứng cỏi đến đâu, cũng không chịu nổi cái lạnh mùa đông.

Cuối cùng, trong một đêm tuyết rơi dày, ta bị lạnh đến mức phải bò dậy tìm một cái túi sưởi để ấm chân. Nhưng không để ý dưới chân, ta bị vấp phải thứ gì đó và đập đầu vào cạnh bàn, ngất đi không biết gì nữa.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt ta là gương mặt lạnh lùng của hoàng đế.

Ta giật mình.

Ta nhìn xung quanh, dưới thân ta không phải là nền đất, cũng không phải giường trong cung của ta, mà là… long sàng của hoàng đế!

Ta vội vàng ngồi dậy định xuống giường, hoàng đế khẽ đẩy một cái, ta không chống cự nổi lại ngã xuống.

Hoàng đế với khuôn mặt đen lại, lạnh lùng cười khẩy nói: “Ngươi cố ý, đúng không?”

Hả? Cố ý cái gì?

Hóa ra tối qua ta ngã quá mạnh, không chỉ làm gián đoạn giấc mộng của hoàng đế, mà còn khiến thái hậu hoảng hốt vì nhìn thấy cảnh tượng máu me đầy đầu ta.

Thái y nói rằng sức khỏe của ta yếu, cộng thêm việc ngày ngày bị thấm lạnh, cần phải dưỡng sức một thời gian.

Nghe xong lời thái y, thái hậu nhíu mày, nhìn xuống bộ chăn đệm trên nền đất mà ta chưa kịp giấu, lập tức sắc mặt trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn hoàng đế.

Cuối cùng thì chuyện ta ngủ dưới đất cũng bị phát hiện, nhưng ta tuyệt đối không phải cố ý, ta thề đấy, nhưng hoàng đế rõ ràng không tin ta.

Ta buồn bực, hoàng đế là người có quyền lực nhất, ngài nói ta cố ý thì ta chính là cố ý. 

Ngài bảo ta giả vờ, thì ta chính là đang giả vờ.

Hiện tại ta đang nằm trên long sàng của hoàng đế, nếu không có gì thay đổi, trong thời gian tới, cho đến khi hoàng đế chưa chọn tú nữ, có lẽ ta sẽ phải ngủ trên long sàng, cùng ngủ với hoàng đế.