Xích Hoa kéo ta vào lòng:
“Ta đã hứa với họ, Long tộc sẽ mãi là tộc mẫu của ta.
“Nhưng bảo ta cưới công chúa của họ, tuyệt đối không thể.”
…
Ta đi tìm Tiểu Hắc để từ biệt.
Mắt Tiểu Hắc thâm quầng, trông rất tiều tụy: “Tiểu Bạch, hay là ngươi mang ta theo đi?”
“Ngươi không định làm tọa kỵ cho Thời Trần Tiên Quân nữa sao, hắn cũng có thể phải ra chiến trường đấy.”
Tiểu Hắc: “Ngươi không biết rồi, Phượng Hoàng cai quản tất cả các loài chim trên thế gian, dạo này ta luôn có cảm giác không thể kiểm soát được bản thân.
Ở lại đây, sớm muộn gì ta cũng thành kẻ phản bội.”
Ta và Tiểu Hắc bàn bạc, cuối cùng để nàng chui vào kim hồ lô của ta, có lẽ có thể trốn thoát được sự triệu hồi.
Xích Hoa đưa ta trở về Đông Ngao đảo.
Trước khi chia tay, hắn im lặng nhìn ta thật lâu, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm.
“Nếu ta chiến tử, ngươi hãy chọn một minh quân khác.”
Ta nghiêng đầu hỏi hắn: “Ý ngài là một minh quân có thể song tu hàng ngày phải không?”
“Ngươi…” Xích Hoa mặt đen lại.
Hắn giữ chặt lấy sau đầu ta, hôn mạnh vào môi ta.
Dường như đã trải qua hàng vạn năm, hắn mới buông ta ra, tức giận nói: “Không được phép song tu với ai khác!”
Hắn ôm chặt lấy ta, như một lời hứa, cũng như tự thuyết phục chính mình: “Ngươi đã chọn ta, thì ta chính là thiên mệnh, chắc chắn sẽ không thua!”
Ta cố nén nước mắt: “Cuối cùng cũng nói được một câu nghe lọt tai.”
23
Xích Hoa đã ra trận.
Nghe nói Phượng Hoàng đã triệu tập toàn bộ các loài chim, tuyên chiến với Cửu Trùng Thiên.
Long tộc cũng không chịu kém cạnh, ra lệnh cho các sinh linh dưới nước tấn công vào sào huyệt của Ma tộc.
Trên trời dưới biển, chiến sự nổ ra ác liệt.
Chỉ có Đông Ngao đảo là không có gì thay đổi so với trước đây.
Ngoại trừ vài loài chim trú ẩn trong kim hồ lô để tránh bị triệu hồi, và một số sinh linh dưới nước bị Long tộc gọi đi, những người còn lại đều không có việc gì làm mỗi ngày.
Đôi khi ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Thiên hạ đã loạn đến mức này, họ không cần phải ra trận sao?
Cứ như vậy, chín năm trôi qua, đứa trẻ vẫn không có dấu hiệu chào đời.
Mỗi ngày ta đều lo lắng chờ đợi tin tức từ chiến trường.
Đôi khi thắng, đôi khi bại.
Ta biết đây là một cuộc chiến khó khăn.
Năm nghìn năm trước, ba tộc Tiên, Long, Phượng liên hợp lại cũng chỉ làm Ma tộc tổn thương nặng nề.
Bây giờ Phượng tộc phản bội, rõ ràng Xích Hoa đang ở thế yếu.
Đến năm thứ mười, thần Côn đến Đông Ngao đảo.
Đó là một nam nhân rất trẻ và đẹp trai.
Hắn nói với ta rằng đứa trẻ sẽ chào đời trong nay mai, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng.
24
Ta lặng lẽ nằm trong hang động chờ sinh, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Bên ngoài hang động đột nhiên trở nên ồn ào, dường như có người đang cãi nhau.
Ta bước ra ngoài.
Đó là Đại Đảo Chủ và Nhị Đảo Chủ.
Nhị Đảo Chủ muốn tiêu hủy chiến báo trong tay, nhưng Đại Đảo Chủ ngăn cản hắn.
Thấy ta đi ra, cả hai đều có chút hoảng hốt.
“Đưa ta xem.” Ta đưa tay ra.
Chắc chắn không phải là tin tốt, nhưng ta muốn biết.
Nhị Đảo Chủ giấu chiến báo sau lưng:
“Tiểu Bạch, nếu là Xích Hoa, hắn nhất định sẽ không để ngươi rời đi lúc này.
Nghe lời, chúng ta hãy sinh con an toàn trước, được không?”
“Đưa cho ta!” Ta lớn tiếng hơn.
Sấm rền vang, tia chớp chằng chịt trên bầu trời.
Nhị Đảo Chủ ngã quỵ xuống, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, run rẩy đưa chiến báo cho ta.
【Phượng tộc đã xâm nhập Cửu Trùng Thiên, Thiên Đế đã tử trận, Xích Hoa bị trọng thương không địch lại.】
Ta bình tĩnh thu chiến báo lại: “Đại Đảo Chủ, ta phải đi giúp hắn.”
Ta nhìn Đại Đảo Chủ và thần Côn với ánh mắt đầy tội lỗi.
Thần Côn đã dự đoán rằng ta sắp sinh con và đến để giúp đỡ.
Cả hòn đảo đều đang mong chờ một sinh mệnh mới chào đời, nhưng ta lại phải đi tìm cái chết.
Nhưng Đại Đảo Chủ lại rất thấu hiểu, khích lệ nhìn ta:
“Tiểu Bạch, dự đoán của thần Côn chỉ là một trong vô số khả năng của tương lai.
Tương lai thực sự ra sao, vẫn cần ngươi từng bước đi tới.”
Ta lại nhìn Nhị Đảo Chủ.
Dường như hắn bị ta dọa sợ, vẫn còn quỳ trên đất.
Ta vội vàng đỡ hắn dậy: “Xin lỗi Nhị Đảo Chủ, ta cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa.”
Nhị Đảo Chủ vỗ ngực, thần sắc vẫn còn hoảng hốt: “Tiểu Bạch à, vừa rồi uy áp trên người ngươi thật đáng sợ, tội nghiệp bộ xương già này của ta.”
Ta cảm thấy rất áy náy, nhưng Đại Đảo Chủ và thần Côn lại cười lớn.
“Ngốc ạ, ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
“Phượng Hoàng cai quản chim chóc, Thần Long thống lĩnh loài vảy, vậy trên thế gian này, loài thú bốn chân thì ai làm chủ?”
Ta dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó, do dự chỉ vào mình: “Ta? Nhưng mà…”
“Ngươi chẳng lẽ chưa từng nhận ra, dù Hầu Yêu hay Giác Quy có làm trái lệnh ta thế nào, cũng chưa bao giờ dám không nghe lời ngươi. Vị trí Thần Thú, ngoài ngươi ra, còn ai có thể đảm nhận?
Ta và thần Côn đứng ngoài ba tộc Thủy, Điểu, Thú. Dù có tâm nhưng không đủ sức. Mấu chốt để phá giải tình thế hiện nay đều trông cậy vào ngươi.
Đi đi, theo con tim mình mà thực hiện thiên mệnh. Đã mấy vạn năm rồi, lũ đáng ghét này đã sớm cần có người cai quản.”
25
Thần Côn vận dụng thần lực, khiến đỉnh núi chính của Đông Ngao đảo vươn lên vô tận, đến tận cửu tiêu.
Ta hóa thành Hắc Kỳ Lân, đứng trên đỉnh núi, toàn thân bùng phát ngọn lửa ngũ sắc.
Ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng rống như thú.
Âm thanh vang rền như sấm, lan truyền khắp bốn biển tám hoang, vạn thú cúi đầu phục tùng.
“Chư thú nghe lệnh!
Khi xưa Bàn Cổ khai thiên lập địa, sinh ra Long, Phượng và Kỳ Lân.
Phượng làm vua loài chim, Long làm chủ loài vảy, các ngươi là loài thú, phải lấy ta làm tôn.
Nay Phượng tộc cấu kết Ma giới, muốn lật đổ trời đất, hủy hoại sông biển. Thần Châu lâm nguy, sinh linh đồ thán cận kề.
Ta tuân theo thiên mệnh, dùng sức mạnh khai thiên lập địa của Kỳ Lân mà hạ lệnh cho các ngươi—
Gặp Ma giết Ma, gặp Yêu hàng Yêu, không làm hại sinh linh, không lấy mạng người!”
Trong rừng, hổ, voi, gấu, hươu, sói, lợn…
Trên thảo nguyên, sư tử, báo, dê, bò, ngựa, chó…
Đều biến trở lại nguyên hình, ngửa mặt lên trời gầm rú: “Tuân lệnh Đại Vương!”
Thần Côn và Ngao Thần nhìn nhau cười, từ xa chắp tay bái ta: “Nguyện giúp Thần Thú một tay.”
“Đại Vương,” Hầu Yêu trên Đông Ngao đảo nhe răng cười với ta, “chúng ta cũng là yêu, chẳng lẽ lại tự hàng phục chính mình?”
Ta nghẹn lời, gãi sừng: “Xin lỗi, làm người lâu quá rồi.”
Ta rống lại: “Ta nguyện làm tiên phong, mời chư vị theo ta cùng bắt sống Điểu tộc, chém giết Ma tộc!”
Toàn bộ Thú tộc đồng thanh hô vang.
“Bắt sống Điểu tộc, chém giết Ma tộc!”
“Bắt sống Điểu tộc, chém giết Ma tộc!”
Nói xong, ta như một mũi tên phóng thẳng lên Cửu Trùng Thiên: “Phu quân, ta đến cứu ngài đây!”
26
Hàng vạn năm kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, người, yêu, ma không ngừng tranh đấu.
Yêu chia làm ba tộc, linh thú trên không trung lấy Phượng làm tôn, linh thú dưới nước tôn Long làm chủ, nhưng khắp thế gian loài thú lại không ai chỉ huy.
Hai tộc Phượng và Long thế lực ngày càng lớn mạnh, dần trở thành nước với lửa.
Kỳ Lân mang theo thiên mệnh hạ sinh, thống lĩnh bách thú, diệt Ma tộc, chấm dứt chiến tranh, đại thắng.
Ngày chiến tranh kết thúc, trời đất u ám, mưa máu tràn ngập.
Trận quyết chiến diễn ra giữa ta và Thiên Hậu.
Vì đang mang thai, ta dần dần không địch nổi.
Lịch sử dường như lại chuẩn bị tái diễn.
Nhưng ngay khi Phượng Hoàng chân hỏa của Thiên Hậu ập tới, sắp sửa đánh trúng ta.
Ngược lân trước ngực ta đột nhiên phát ra một luồng kim quang mạnh mẽ, chặn đứng đòn chí mạng này.
Đồng thời, Xích Hoa, dù đã kiệt quệ, đột nhiên xuất hiện, một kiếm xuyên thấu lồng ngực Thiên Hậu.
“Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm hại người thân của ta một lần nữa!”
Giữa núi xác biển máu, chúng ta nhìn nhau cười, dù cả hai đều đang thê thảm.
Đột nhiên, bụng ta co rút một cái.
Mặt Xích Hoa ngay lập tức biến sắc.
Ngày hôm đó, trong hang động của Xích Diễm cung, những tiếng hét đau đớn nối tiếp nhau vang lên không ngớt.
Đột nhiên, một dải hồng hà xông lên trời, rửa sạch màn sương chiến tranh mấy ngày qua.
Mây lành cuồn cuộn, tiên âm tràn ngập.
Trưởng nữ của Kỳ Lân ra đời, tên là Đại Địa.
Tường hòa xuất hiện, minh quân xuất thế.
Thiên hạ Thần Châu, được hưởng thái bình ngàn năm.