Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRỪ TÀ Chương 8 TRỪ TÀ

Chương 8 TRỪ TÀ

2:48 chiều – 14/10/2024

Ta cười, véo nhẹ lên má chúng: 

“Các con yêu quý của ta, bao nhiêu gian khó mà mẫu thân chịu đựng để sinh ra các con cũng đáng lắm.”

Bên ngoài, Tống Vô Vọng đã đuổi người tới thúc giục hắn về kinh, lượn tới lượn lui ngoài cửa, sau đó giống như con vẹt mà gọi tên ta liên tục.

Chúng ta lén mở cửa ra thì hắn lăn vào như một quả bóng, sau đó nằm lăn lộn, nắm chặt tay ta không chịu buông.

Hai đứa trẻ cũng bắt chước, ôm lấy chân ta.

“Ta đếm đến ba, nếu ai còn bám dính lấy ta, tối nay không có cơm ăn!”

Ba người họ nhìn nhau, rồi ngay lập tức buông tay, ngồi vào bàn chờ dùng bữa.

Ta nhìn ba cha con họ thì nhớ lại những suy nghĩ khi ta còn chưa biết họ là ai.

Khi đó, ta đã tự hỏi: Nếu ta thành thân và sinh con, liệu phu quân và con cái của ta sau này có giống như họ không?

Không ngờ, điều đó lại trở thành sự thật.

Thật tốt, thật tuyệt vời!

 

[Ngoại truyện về Tống Vô Vọng]

Năm ta mười tuổi, phụ thân đã gửi ta tới Đài Thành, theo học võ với bằng hữu của ông là Cố Ung.

Cố Ung có một cô con gái trạc tuổi ta, tên là Cố Trường Anh.

 Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng đang trèo lên cây để lấy tổ chim, đó cũng là lần đầu tiên ta thấy, nụ cười của một người có thể tươi sáng và rực rỡ đến như vậy.

Từ ngày hôm đó, ta bắt đầu thích đi theo nàng, nàng làm gì ta làm nấy, như thể chỉ cần ở bên nàng, hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi.

Ta biết mình thích Cố Trường Anh, và điều mà ta muốn làm trong cuộc đời này, điều mà ta phải làm, chính là cưới nàng.

Sau này ta đã đạt được ước nguyện, ta cưới nàng và đưa nàng về kinh thành. 

Chỉ là, Cố Trường Anh ở kinh thành không giống với khi ở Đài Thành. Nàng vẫn cười mỗi ngày, nhưng ta biết, nụ cười của nàng đã trở nên trống rỗng, không còn sự rạng rỡ, và không thực sự hạnh phúc.

Ta âm thầm quyết định, sau khi lo liệu xong mọi chuyện của gia tộc và giúp Thái tử giành lấy ngai vàng, ta nhất định sẽ đưa nàng trở lại Đài Thành.

Nhưng tiếc thay, vẫn là quá muộn. Sau khi sinh con, Cố Trường Anh ngã bệnh. Nàng không còn cười nữa, nàng tự trách bản thân, trong mắt nàng không còn ánh sáng.

 Ta lo lắng vô cùng, nhưng không có cách nào khác. Cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng đã đến hồi quyết định, ta không thể rời đi, sinh mạng của cả gia tộc và tất cả những người thuộc phe Thái tử đều đặt cược vào khoảnh khắc thành bại này, bao gồm cả Trường Anh và các con.

Ta không thể thua.

Ngày Trường Anh đánh Trường Lạc quận chúa, ta chỉ muốn rút kiếm giết chết Trường Lạc, giết chết tất cả. 

Khi nàng bị đánh sáu mươi gậy, ngất lịm trong vòng tay ta, dường như cuộc đời của ta cũng kết thúc tại đó.

Trường Anh đã bệnh, nàng quên mất ta, quên mất các con, quên cả kinh thành.

Nhạc phụ khóc lóc cầu xin ta, mong ta để Trường Anh đi, cho nàng một con đường sống.

Thật ra ông ấy không cần cầu xin, ta đã sẵn sàng làm điều đó, chỉ cần nàng sống tốt, chỉ cần nàng vui vẻ hạnh phúc.

Nhạc phụ đưa Trường Anh đi, trở về Đài Thành.

Cố Trường Anh lại trở về là Cố Trường Anh ngày xưa, nàng cưỡi ngựa đánh trận, nàng cười nói lớn tiếng, nàng tung hoành giữa trời đất, nàng thuộc về thế giới này, tự do và phóng khoáng.

Ta yêu nàng, coi nàng như bảo bối quý giá, dù nàng không còn nhớ ta, dù nàng coi ta như người xa lạ, ta vẫn cam tâm tình nguyện.

Ngày hôm đó ở ngoài quan ải, khi nàng ngất đi, ta bảo vệ nàng, ta giết chết Lỗ Nhĩ Cách thay nàng. Lúc ấy ta đã quyết tâm sẽ chết, ta nghĩ, nếu ta chết ngay bây giờ, có lẽ Trường Anh sẽ không quá đau lòng.

Nhưng Trường Anh đã nhớ lại quá khứ, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra giữa ta và nàng. Ta vừa vui mừng, vừa lo sợ, lo rằng nàng sẽ hoàn toàn bỏ rơi ta.

May mắn thay, nàng vẫn còn cần ta.

Nàng cười và nói rằng từ nay có thể sống ở cả hai nơi, kinh thành và Đài Thành. Nàng cười và nói rằng nàng đã trưởng thành, không còn là Cố Trường Anh non nớt ngày trước nữa.

Giờ đây nàng mạnh mẽ hơn, không ai có thể tổn thương nàng được nữa.

Thật tuyệt vời, Trường Anh của ta đã trở lại.

Với nụ cười rực rỡ và đầy sức mạnh, nàng nắm lấy tay ta, cùng ta bước tiếp trên con đường đời phía trước, dù là khó khăn hay nghèo khổ.

End