Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TRỪ TÀ Chương 1 TRỪ TÀ

Chương 1 TRỪ TÀ

2:37 chiều – 14/10/2024

Tháng thứ ba sau khi trở thành người thực vật, phụ thân ta liền buộc ta cưới một nam nhân để “trừ tà”.

Nghe nói nam nhân kia không chỉ nho nhã, tuấn tú mà còn có đủ cả trai lẫn gái.

Theo lời phụ thân ta, đây là một bước đi hoàn hảo, “con rể và cháu ngoại đều đủ cả, không cần bận tâm thêm gì nữa.”

Ta tức đến mức đang bệnh liệt giường cũng giật mình ngồi dậy. Mở mắt ra nhìn về phía hai đứa nhỏ lao tới, ôm chặt lấy ta, miệng gọi một câu “mẫu thân.”

Ngay cả phu quân hời kia cũng tràn đầy yêu thương, nhìn ta mà gọi một tiếng “phu nhân.”

Không cần phải chịu cái đau chín tháng mười ngày mà đã được làm mẹ, ta có thể chấp nhận, vậy có thể giữ con mà bỏ cha không?

1
Ta là một nữ tướng quân.

Ba tháng trước, suýt chút nữa ta đã bỏ mạng nơi chiến trường. Không rõ là số mệnh tốt hay xấu, ta không chết, nhưng thân thể thì không còn cử động được, trở thành một kẻ sống không khác chi người chết.

Thế nhưng, dù là người sống thực vật, ta vẫn có thể nghe thấy hết những gì người khác nói. 

Ngày ấy, ta đang mê man trong giấc mộng, thì phụ thân ta phấn khởi bước vào, dẫn theo ba cái bọc lớn.

Tay ông ấy run rẩy vì kích động, giọng nói lắp bắp: 

“Nữ nhi, phụ thân vừa chặn đường bắt được một mỹ nam, tối nay sẽ tắm rửa sạch sẽ, đưa vào phòng con để trừ tà.”

Thời loạn sinh ra nhiều điều ác, mà phụ thân ta chính là kẻ ác đó.

Phụ thân ta tiếp tục: 

“Nam nhân này nhất định hợp ý con, không chỉ tuấn tú mà còn có một đôi con trai, con gái.Từ hôm nay trở đi, con sẽ là người có gia đình, đủ đầy con cái.”

Ta: “?”

Nửa canh giờ sau, phụ thân ta mang nam nhân trừ tà cùng hai đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ, đặt lên giường ta. Ông ấy như một người cha vợ nhân từ mà nói với nam nhân kia:

“Hiền tế tốt, cháu ngoại ngoan của ta, các con hãy yêu thương nhau, cả nhà hạnh phúc hòa thuận.”

Đêm đen tĩnh mịch, chỉ có sát khí trùng trùng như vạn mã đang chạy loạn.

Có lẽ do sát khí quá rõ ràng khiến ta giật mình tỉnh dậy. Cũng không phải tỉnh giấc ngồi dậy mà chỉ là mở mắt.

Điều đầu tiên ta nhìn thấy là một mảng đỏ rực, phụ thân ta quả là kỹ lưỡng. Tiếp đến, ta giật mình khi thấy ba đôi mắt tròn xoe, một lớn hai nhỏ, đang chăm chú nhìn ta từ khoảng cách rất gần.

“Thật sự tỉnh rồi sao?” 

Phu quân trừ tà của ta mắt ngấn lệ nhìn ta:

“Phu nhân, nàng tỉnh rồi, có thấy nơi nào không thoải mái không?”

“Mẫu thân, mẫu thân!” 

Hai đứa nhỏ cũng lao đến, mỗi đứa hôn một bên má ta:

 “Mẫu thân tỉnh rồi.”

Ta bị tiếng gọi “phu nhân” và “mẫu thân” làm cho chóng mặt.

“Sống thật kỳ diệu, thôi ngủ thêm chút nữa vậy.”

Ta lại an tĩnh nhắm mắt ngủ tiếp.

2
Sáng hôm sau, lần này ta thật sự tỉnh dậy.  Phải thích nghi một lúc lâu mới thấy có một đám người ngồi bên giường.

Ai cũng đang khóc, đặc biệt là phụ thân ta, ông ấy khóc đến mức thê lương, như thể trời đất sụp đổ.

“Nữ nhi!”

“Phu nhân.”

“Mẫu thân!”

Hay thật, chỉ mới ngủ có một giấc thôi mà khi tỉnh dậy liền có cả một gia đình đầy đủ rồi.

Phu quân trừ tà của ta chỉ hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất cao quý, vận một bộ áo dài xanh đậm, thoát lên vẻ thanh thoát như gió mát trăng sáng. Giờ đây, hắn vẫn đang xúc động, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn ta.

Nam nhân này đúng là tình cảm phong phú, nếu đi hát kịch, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn.

Hai đứa trẻ là long phụng thai, năm nay ba tuổi. Ca ca cao lớn hoạt bát, muội muội đôi mắt hạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Hai đứa trẻ này dung mạo tương đồng, giống như được đúc ra từ cùng một khuôn với phụ thân chúng.

“Trường Anh à, đây là phu quân mà phụ thân tìm cho con, hắn tên là Tống Vô Vọng, và đây là con trai, con gái của hắn.” 

Phụ thân ta cười mãn nguyện, vô cùng hài lòng với chàng rể này:

“Phụ thân giỏi không? Để con một bước lên tiên, một lần liền có cả chồng cả con, đủ đầy rồi.”

Khóe miệng ta giật giật, hạ giọng hỏi phụ thân:

“Người trực tiếp bắt họ, đã chắc chắn là họ không có gia đình rồi chứ?”

“Hừ, phụ thân con rất có kinh nghiệm, không thể nhìn nhầm được.”

“Đúng rồi, người có kinh nghiệm làm thổ phỉ mà.”

 Ta lườm phụ thân một cái:

“Đừng đùa nữa, người mau trả người ta về nhà đi.”

Ta nói xong, liền nhìn về phía ba người đứng cạnh giường, một lớn hai nhỏ: 

“Xin lỗi, phụ thân ta đã bốc đồng làm chuyện sai trái, ta sẽ cho các ngươi tiền lộ phí, cử người đưa các ngươi trở về.”

Ba người bên giường đồng loạt lắc đầu.

“Mẫu thân!”

 Hai đứa trẻ nhào tới nắm tay ta, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Chúng con không đi đâu, chúng con muốn ở lại với mẫu thân.”

“Từ nhỏ chúng con đã không có mẫu thân rồi.” 

Ca ca vừa lau nước mắt vừa nói, còn muội muội thì áp mặt nhỏ vào tay ta:

 “Người khác đều có mẫu thân, chỉ có chúng con không có, họ luôn cười nhạo chúng con là đứa trẻ hoang, chúng con thật đáng thương.”

Ca ca gật đầu lia lịa: 

“Chúng con thật đáng thương, không có mẫu thân, không ai nấu cơm, không có quần áo mới để mặc, hu hu hu…”

Cả ba người này, ai nấy đều rất giỏi diễn kịch.

Mặc dù biết là họ đang diễn nhưng ta vẫn mềm lòng.

“Những việc các ngươi nói, ta không biết làm.”

Từ nhỏ ta đã lớn lên trong quân doanh, đừng nói chăm sóc trẻ con, ngay cả may áo mới ta còn không biết, đến việc đơm cúc áo ta cũng chưa từng làm.

“Ta biết, ta biết mà.” 

Nam nhân kia vội vàng nói:

 “Từ nay về sau, quần áo của bọn trẻ và của nàng, đều giao cho ta.”

Trong đầu ta đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ ta bị ba cha con họ bám dính rồi sao?

Thấy ta nhìn hắn, nam nhân kia còn trao cho ta ánh mắt vô cùng quả quyết và khích lệ.

Ngươi khích lệ cái gì chứ!

“Vậy thử xem, con cứ để hắn thử ở đây nửa năm, nếu con thực sự không hài lòng, phụ thân sẽ trả bọn họ về, con thấy được không?” 

Phụ thân ta giọng điệu dụ dỗ mà nói.

Ta không nói nên lời, phu quân và con cái cũng phải có thời gian “thử việc” sao.

“Ta nguyện ý thử việc.” 

Tống Vô Vọng đầy chân thành:

 “Phu nhân muốn thử ta ở mặt nào? Nàng cứ nói, ta tuyệt đối không phản đối.”

3

Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, chép miệng một cái.

“Mẫu thân~” 

Hai đứa nhỏ cũng chen vào:

“Thử chúng con, thử chúng con đi!”

Nói xong, bốn nắm tay nhỏ nhắn cùng nhau đấm vào người ta, còn thay phiên hỏi xem ta có thấy thoải mái không.

Trái tim ta liền mềm nhũn, nếu ta tự mình sinh ra, chắc cũng chẳng sinh được những đứa con hiếu thảo như thế này.

“Thôi được rồi.” 

Ta đành chịu thua.

Chiều hôm đó, Thái Tướng quân đến thăm ta.

Ông là Tổng binh của Đài Thành, cũng là thượng cấp trực tiếp của ta, ta không dám chậm trễ khi ông đến thăm.

Khi Thái Tướng quân đến, Tống Vô Vọng dẫn theo hai đứa trẻ cùng tiến vào. Tướng quân nhìn ba người đầy tò mò, cười nói:

“Trường Anh à, đây là phu quân trừ tà của cô phải không?”

Ta đang do dự không biết giới thiệu thế nào thì Tống Vô Vọng đã nhanh nhảu đáp:

“Chính là tại hạ, Tống Vô Vọng, phu quân trừ tà của Cố Tướng quân.”

“Chúng con là trẻ trừ tà!” Hai đứa trẻ đồng thanh nói.

Thái Tướng quân trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới vuốt râu trắng cười ha hả:

 “Cố Tướng quân, gia đình nhỏ của cô hạnh phúc lắm đấy!”

Ba người ngốc nghếch kia cùng đồng thanh:

“Chúng ta sẽ làm cho gia đình mình hạnh phúc hơn nữa.”

Ta: “……”

Trong nhà có phụ thân đã đủ xấu hổ rồi, giờ lại thêm ba người này, cuộc sống này đúng là… hạnh phúc thật.

“Cựu thần thấy công tử phong thái đường đường, khí chất bất phàm, dám hỏi công tử là người ở đâu? Trong nhà còn có ai không? Trước đây đã từng làm việc gì?” Thái Tướng quân hỏi.

Tống Vô Vọng nắm lấy tay Thái Tướng quân, đáp:

 “Lão tướng quân, tại hạ là Tống Vô Vọng, người huyện Hoài Hóa, Lỗ Nam, xuất thân gia đình thường dân, từ nhỏ chỉ chuyên tâm đọc sách, sau khi thi đỗ cử nhân thì không có thành tựu gì khác.”

Thái Tướng quân nhìn bàn tay bị nắm của mình mà thoáng ngạc nhiên, sau đó liền cười ha hả.

“Thì ra là cử nhân đại nhân, ở Đài Thành của chúng ta, cử nhân đúng là bảo bối đấy.”