12
Tiểu Thúy đã bị Phó Văn Châu đá chết ngay trước mắt ta.
Nàng ôm bụng đau đớn, cầu xin ta cho nàng một cái chết nhanh gọn nhưng Phó Văn Châu như phát điên, nhất quyết dùng cách này để xả giận, khiến nàng sống không bằng chết.
Ta càng cầu xin, hắn lại đá càng mạnh, đến ta cũng bị đá trúng vài cú. Khi thi thể Tiểu Thúy bị kéo ra ngoài, thân thể nàng đã gần như nát vụn.
Phó Văn Châu mệt mỏi lùi lại hai bước, bỗng nhiên cảm thấy lạnh nơi mũi, đưa tay lên lau, hóa ra lại chảy máu mũi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn chảy máu mũi.
Năm đó, Hồ thái y làm theo lệnh ta, cho Phó Văn Châu uống loại thuốc cực mạnh. Hắn kiên trì uống suốt một thời gian dài, cho đến khi liên tục chảy máu mũi mới nhận ra có điều không ổn.
Y thuật chú trọng sự cân bằng giữa bổ và tả, nhưng thuốc của Hồ thái y lại quá mạnh, khiến hắn tưởng rằng có hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài lại làm tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.
Sau đó, Phó Văn Châu sai người đến nhà Hồ thái y để giết người diệt khẩu, nhưng khi đến nơi, nhà cửa trống rỗng, không còn thứ gì có giá trị, rõ ràng là đã trốn từ lâu.
Giờ đây, các thái y hầu hạ hắn vẫn phải luôn thận trọng, như đi trên băng mỏng.
Ta cho người dọn dẹp Phượng Nghi Cung nhiều lần, nhưng mãi không thể xua tan mùi máu tanh vẫn còn vương trong không khí. Giống như vết sẹo trên cánh tay ta do bị bỏng, mãi mãi không bao giờ xóa sạch được.
Trong lòng ta, Phó Văn Châu không bằng được một Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy năm nay đã đến tuổi có thể xuất cung rồi, lẽ ra tháng sau đã được đoàn tụ với gia đình.Nhưng ta không thể để lộ chút căm hận nào với hoàng đế, chỉ có thể lén lút thu dọn di vật của nàng, thêm vài thứ quý giá rồi nhờ người gửi cho cha nàng, người kiếm sống bằng việc hát rong bên ngoài cung.
Sau khi Phó Văn Châu lên ngôi, Lâm Hạc Chi cũng thăng tiến theo, được phong làm Thượng thư bộ Hình, thanh thế lừng lẫy chốn triều đình. Nhưng không lâu sau đó, hắn đột ngột bị giáng chức, điều đến Kiềm Châu làm quan địa phương.
Ta đoán ra phần nào lý do.
Một người thông minh và xảo quyệt như hắn, sao có thể cam lòng bị giam hãm ở một thành nhỏ nơi biên cương?
Khi Lâm Hạc Chi rời đi, Phó Văn Châu lại đến Phượng Nghi Cung, hào hứng hỏi ta:
“Hoàng hậu, trẫm đã đày Hạc Chi đến nơi xa ngàn dặm, từ nay về sau nàng sẽ không còn cơ hội gặp hắn nữa, có vui không?”
Trong lòng ta tràn đầy chán ghét, liền nói thẳng với hắn:
“Hoàng thượng nghĩ sao mà lại cho rằng thần thiếp muốn gặp hắn? Chỉ là chính người có tâm kết mà không thể tự thoát ra mà thôi!”
Phó Văn Châu nheo mắt, nhìn ta đầy nguy hiểm.
Hắn không biết học ở đâu cách tra tấn này, làm cơ thể ta bầm tím khắp nơi, gương mặt điên cuồng:
“Đau không? Đau sao ngươi không kêu?”
Ta đau đớn đến run rẩy, cắn chặt môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn không thể thực hiện chuyện phòng the, lại thích dùng cách này để hành hạ ta, thậm chí còn hành hạ cả cung nữ ở Long Tiên Cung.
Sáng hôm sau, Xuân Hạnh đến bôi thuốc cho ta, trong mắt nàng tràn đầy sự thương hại.
Sau khi Tiểu Thúy chết, ta đã thăng Xuân Hạnh lên làm cung nữ quản sự. Nàng trình cho ta một mảnh giấy:
“Nương nương, đây là Lâm đại nhân để lại cho người.”
Lúc đó ta mới nhận ra thế lực của hắn đã rộng đến mức nào rồi.
Lâm Hạc Chi đã có thể bí mật sắp xếp người của mình vào Phượng Nghi Cung của ta, từ nay về sau, nếu có điều gì cần nhắn gửi, hắn đều có thể truyền tin qua Xuân Hạnh.
Từ kinh thành đến Kiềm Châu cách xa ngàn dặm, huống chi đây là cung cấm, vậy mà Lâm Hạc Chi vẫn có cách truyền tin thông suốt, chứng tỏ hắn còn thần thông quảng đại hơn ta tưởng.
Mảnh giấy chỉ có hai chữ: “Đợi ta.”
Ta cảm thấy khó hiểu. Đợi hắn cái gì? Đợi một năm hay mười năm, hay là cả trăm năm? Còn nữa, tại sao ta phải đợi hắn?
Ngoài việc hắn là cha ruột của con ta, hắn chẳng là gì với ta cả.
Ta đốt mảnh giấy đó đi, có lẽ hắn có kế hoạch của riêng mình, nhưng ta cũng có mưu đồ của riêng ta.
13
Thái y trong cung phần lớn đã bị ta mua chuộc.
Họ nắm giữ bí mật lớn nhất của Phó Văn Châu, sống trong lo sợ từng ngày, chỉ có cách dựa vào ta mới có chút hy vọng sống sót.
Phó Lăng từng ngày lớn lên, đã biết nói và bắt đầu gọi “phụ hoàng”.
Ánh mắt vui mừng thoáng qua trong mắt Phó Văn Châu, nhưng nhanh chóng biến thành một vẻ mặt u ám.
“Hoàng hậu, ngươi nói xem, đôi mắt của nó có phải rất giống Hạc Chi không?”
Ta giữ vẻ bình tĩnh, đáp một cách thận trọng:
“Thần thiếp không nhớ rõ mắt của Lâm đại nhân trông thế nào. Cung nhân đều nói dung mạo của Lăng nhi thừa hưởng từ bệ hạ và thần thiếp, đúng là long chương phượng tư.”
Phó Văn Châu cười cay đắng.
“Hoàng hậu à, nàng nói xem, đời trẫm có phải là rất bi ai không?”
“Vất vả lắm mới lên ngôi, nhưng cuối cùng lại là làm áo cưới cho kẻ khác.”
Người có càng nhiều, càng để tâm đến những thứ mình không có. Không được tận hưởng thú vui vợ chồng, không thể có con nối dõi là điều hắn cả đời không thể chấp nhận.
Người bình thường còn khó mà chấp nhận, huống hồ gì một đấng quân vương?
Phó Lăng đang ở tuổi bập bẹ tập nói, cái gì cũng thích bắt chước, giọng non nớt lặp lại:
“Áo cưới, áo cưới.”
Phó Văn Châu đột nhiên biến sắc, lửa giận bùng lên, tát một cái:
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Phó Lăng vừa mới tập đi, đứng chưa vững, bị tát một cái ngã xuống đất, đập đầu xuống nền mà khóc thét lên.
Phó Văn Châu ghét trẻ con khóc lóc liền giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Làn da của trẻ con rất mỏng manh, nửa bên mặt Phó Lăng sưng đỏ, trên đầu còn nổi một cục u to, khóc ròng suốt cả buổi chiều. Khó khăn lắm ta mới dỗ cho nó ngủ, giữa đêm, thằng bé mơ màng nói:
“Mẫu hậu, con đau lắm.”
Ta ôm chặt con, nước mắt rơi suốt đêm.
Phó Văn Châu không hề bận lòng. Hắn chỉ ngày càng chán ghét Phó Lăng, đứa trẻ không phải mang dòng máu của hắn, dựa vào đâu sau này lại được thừa kế giang sơn của hắn?
Ta lau khô nước mắt, tìm vài cuốn sách về Tần Thủy Hoàng đông du tìm thuốc trường sinh, rồi lén sai người đặt lên kệ sách của Phó Văn Châu.
14
Hai năm nay, Phó Văn Châu bắt đầu mê mẩn luyện đan.
Mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn đều vùi mình trong phòng luyện đan mới dựng trong cung, nghe đạo trưởng Vô Ưu giảng đạo pháp, nghiên cứu cách trường sinh bất lão.
Về sau, triều hội từ mỗi ngày một lần giảm xuống còn ba ngày một lần, ngay cả việc phê duyệt tấu chương cũng giao cho các vị đại thần đứng đầu xử lý.
Thân thể Phó Văn Châu những năm qua đã bị tàn phá bởi các loại thuốc bổ, không còn tin tưởng y thuật, hắn lại chuyển sang mê tín vào huyền học, nhưng thực ra dược liệu trong đan dược rất lạnh, khiến sức khỏe hắn càng suy yếu hơn.
Nhiều đại thần đã thẳng thắn dâng sớ can gián, trong đó có phụ thân ta.
Ta nói:
“Phụ thân, con gái của người là trung cung Hoàng hậu, ca ca hiện nay cầm trong tay ba mươi vạn binh mã. Người khác gây chuyện cũng đành, nhưng người cũng tham gia vào, không sợ bệ hạ cho rằng người có lòng phản nghịch sao?”
Phụ thân suy nghĩ một hồi, rồi cùng các đồng liêu rút lui.
Phía Phó Văn Châu thì mê mệt đạo trưởng Vô Ưu, còn ở Tây Nam, Dự Vương gia lại coi một người lạ mặt xưng là “Trục Nguyệt công tử” như thượng khách.
Dưới sự trợ giúp của Trục Nguyệt công tử, thế lực của Dự Vương gia ở Tây Nam dần dần lớn mạnh.
Đáng tiếc, triều đình không thể công khai xuất binh, vài lần lén phái binh đánh dẹp nhưng đều bị vài trăm binh sĩ đặc biệt của Dự Vương gia làm cho quay cuồng, lạc trong rừng núi, lần nào cũng phải rút lui trong nhục nhã.
Hai tháng sau, Dự Vương gia làm phản. Phó Văn Châu từ phòng luyện đan bước ra, lúc đó mới thấy khẩn cấp quân báo trước mặt:
“Mau triệu Lý Tỉnh về kinh, bảo vệ hoàng cung!”
Lúc này, người mà hắn tin tưởng nhất chỉ còn là ca ca của ta, bởi vì ta là Hoàng hậu, nếu Dự Vương gia đánh vào hoàng cung, ta và Phó Lăng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Phó Văn Châu vì quá phẫn uất mà lại chảy máu mũi. Đạo trưởng Vô Ưu từ phòng luyện đan bước ra, bình tĩnh đưa cho hắn một viên đan dược:
“Bệ hạ đừng nóng vội, hãy cùng bần đạo vào điện tọa thiền, điều hòa thân thể, tĩnh dưỡng tâm trí.”
Phó Văn Châu xoa xoa trán, nghe lời bước vào.
Dù sao thì quân đội của Dự Vương gia vẫn còn ở xa, số lượng cũng chưa đủ để đe dọa. Nhưng không ai ngờ được, trước khi quân phản loạn đến kinh thành, mấy chục sát thủ đã đột ngột xuất hiện trong hoàng cung.
Phòng luyện đan sụp đổ, lò luyện bốc cháy dữ dội.
Đạo trưởng Vô Ưu, người tóc trắng như cước, dáng vẻ đạo mạo, bỗng cởi bỏ đạo bào xanh, xé toạc bộ râu trên mặt, biến thành một kẻ thân thủ phi phàm.
Hắn cầm dao găm đâm vào bụng Phó Văn Châu, tránh những vị trí chí mạng, cứ thế đâm từng nhát từng nhát, hét lớn:
“Chúng ta vì Dự Vương gia mà cống hiến mạng sống, quyết không từ nan!”
Nói xong, hắn định cùng Phó Văn Châu đồng quy vu tận.
Ta vội ngăn lại:
“Chỉ cần tha cho bệ hạ, bản cung nguyện làm con tin, đảm bảo cho các ngươi an toàn rời khỏi đây!”
Phó Văn Châu nhìn ta đầy kinh ngạc, không ngờ ở thời khắc sống chết, ta lại sẵn lòng làm điều này vì hắn. Chúng thần càng khen ngợi ta nghĩa khí cao quý.
Khi Vô Ưu đạo trưởng và đồng bọn rút lui đến cửa cung, ta liền thay Phó Văn Châu làm con tin. Ngựa đã được chuẩn bị sẵn, đến nơi an toàn, chúng sẽ thả ta ra.
Phó Văn Châu ôm bụng đầy máu, trước khi ngất đi vì đau, hắn ra lệnh cho đội Vũ Lâm vệ:
“Phóng tên!”
Các cung thủ do dự một chút, bởi vì ta vẫn đang trong tay địch. Phó Văn Châu nghiến răng, ra lệnh lần nữa:
“Hoàng hậu vì quốc hiến thân, phóng tên!”
Hắn thật sự không cần cái mạng này của ta nữa, dù cho ta vừa mới cứu hắn, không tiếc thân mình đổi mạng cho hắn.
Vô Ưu đạo trưởng khẽ nới lỏng tay đang giữ ta, định đẩy ta ra, nhưng loạt tên của Vũ Lâm vệ đã bay tới.
Khi mũi tên lao thẳng đến mặt ta, Vô Ưu đạo trưởng định chắn trước mặt ta, nhưng một cây trường kích khác nhanh hơn đã chặn được tên.
Ta ngước lên nhìn thì thấy Lý Tỉnh cưỡi trên lưng con ngựa bạch cao lớn, không kìm được vui mừng hớn hở:
“Ca ca!”
15
Sau khi nhận thánh chỉ, ca ca ta lại nhận được tin mật, biết được vị trí đóng quân của Dự Vương gia, liền tổ chức tập kích đêm, đã chém đầu Dự Vương gia ngay tại chiến trường. Trục Nguyệt công tử cũng không biết đã biến mất nơi nào.