9
Hồ Thái y nhận lệnh của Thái tử, mỗi ngày đều đến bắt mạch thăm bệnh cho ta.
Ông ta là một lão già trông có vẻ rất khôn ngoan, gò má cao, để một chòm râu dê, Phó Văn Châu cực kỳ tin tưởng ông ta.
Ta cho người lui ra, khẽ hỏi:
“Ta có thai, Hồ thái y không thấy kỳ lạ sao?”
Bàn tay đang bắt mạch của Hồ thái y khẽ run lên.
Ta rút tay về, dứt khoát nói thẳng:
“Thân thể của Thái tử bao năm qua đều do Hồ thái y chăm sóc, ngài rõ tình trạng của hắn hơn ai hết.”
“Đứa trẻ trong bụng ta từ đâu mà có, ta tin Hồ thái y cũng đoán được phần nào.”
“Huyết thống hoàng tộc vô cùng quan trọng, đến khi ta sinh hạ hoàng tử, liệu Hồ thái y có thể giữ mình bình an không?”
Hồ thái y sớm đã hiểu rõ tình thế, liên tục dập đầu cầu xin ta cứu ông.
Ta nghiêng người trên ghế, khẽ mở môi son:
“Bệnh kia của Thái tử dù không thể chữa được, nhưng hắn đã không chịu bỏ cuộc thì ngài cứ thuận theo ý hắn.”
“Dù là thuốc nguy hiểm đến mức nào, tổn hại thân thể ra sao, hắn cũng sẽ cam tâm uống.”
Hồ thái y kinh hãi:
“Nếu Thái tử phát hiện những loại thuốc này cũng vô dụng, vi thần chẳng phải sẽ chết thảm hơn sao?”
“Không sao.”
Ta bình thản nói:
“Ta sẽ viết thư cho huynh trưởng, đến lúc đó ngài rời khỏi kinh thành, huynh ta sẽ tìm cho ngài một nơi an toàn, đảm bảo cả đời không phải lo lắng.”
Trời se lạnh, gió thổi qua, ngoài cửa sổ lá vàng rơi lác đác.
Mấy ngày gần đây ta bị ốm nghén rất nặng, đêm không ngủ yên, ăn uống cũng không có khẩu vị, sắc mặt trở nên vô cùng tiều tụy.
Dưới sự khuyên bảo của cung nữ, ta mới miễn cưỡng đứng dậy, đi dạo quanh phủ, không ngờ lại chạm mặt Lâm Hạc Chi.
Cách một khoảng cách vừa phải, hắn cúi người thi lễ:
“Thái tử phi có khỏe không?”
Thần sắc bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ quan tâm.
Hắn đến phủ Thái tử thường là để vào thư phòng bàn chuyện với Phó Văn Châu, nơi này không thuận đường, có lẽ hắn cố tình đi vòng qua.
Ta chưa kịp mở lời, đã nghe thấy tiếng Phó Văn Châu vang lên từ xa, giọng điệu hờ hững:
“Hạc Chi đến rồi sao?”
Lâm Hạc Chi vội vàng hành lễ.
Phó Văn Châu đi thẳng tới, làm như không thấy ta, từ tay quản gia nhận lấy một bức tranh, thái độ nhiệt tình:
“Hạc Chi từng nói thích tranh của Ngô Đạo Tử, ta đã đặc biệt cho người tìm về bức tranh thật này.”
Lâm Hạc Chi nhìn bức tranh từ từ được mở ra, mắt sáng rực, không kìm được mà đưa tay chạm vào.
Khi đầu ngón tay sắp chạm vào tranh, Phó Văn Châu đột ngột thu bức tranh lại, ánh mắt lạnh lẽo:
“Thứ gì của ta, dù quý giá đến mấy, ta đều có thể thưởng cho ngươi.”
“Nhưng nếu Hạc Chi sinh ra những suy nghĩ không nên có, muốn tự tay lấy nó, thì đó là lỗi của bức tranh này.”
Phó Văn Châu nâng tay, siết chặt giữa bức tranh, rồi từ từ xé đôi nó. Bức tranh tuyệt thế cứ thế bị hủy hoại.
Đôi mắt Lâm Hạc Chi lóe lên những cảm xúc khó tả, vội quỳ xuống:
“Điện hạ minh xét, vi thần trung thành với điện hạ, tuyệt đối không có suy nghĩ khác!”
Ta đứng yên tại chỗ, rợn cả người. Mảnh tranh rách rơi xuống đất, bị gió lạnh thổi bay, phát ra tiếng xào xạc.
Ta biết, ta chính là bức tranh xui xẻo đó.
Lâm Hạc Chi được Hoàng thượng trọng dụng, gia tộc Giang Ninh sau lưng hắn thế lực hùng hậu, Phó Văn Châu không thể không dựa vào sự ủng hộ của họ.
10
Đông qua xuân đến, băng tuyết dần tan. Lâm Hạc Chi dâng lên triều đình một vụ án kinh thiên động địa.
Dự Vương gia bí mật khai thác mỏ sắt, để che giấu sự việc, hắn đã cho nổ mìn giết hết các thợ mỏ, chôn vùi xác họ trong hầm mỏ.
Vụ việc này gây chấn động khắp triều đình, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng phủ Dự Vương gia, từ đó còn phát hiện thêm nhiều vụ án khác liên quan đến hắn.
Hoàng thượng nghiêm khắc xử lý các quan viên liên quan, nhưng với Dự Vương gia thì không nỡ xử lý quá nặng, chỉ phân phong vài thành trì ở Tây Nam làm lãnh địa của hắn, ra lệnh cả đời không được quay lại kinh thành.
Từ đó, không còn ai có thể lay chuyển vị trí Đông Cung của Phó Văn Châu. Lâm Hạc Chi cũng nhờ lập công trong vụ án này mà được thăng chức làm Thị lang bộ Hình.
Đầu hạ, trong phủ Thái tử vang lên tiếng khóc lớn, ta hạ sinh một hoàng trưởng tôn.
Bà vú bế đứa trẻ, mặt mày hớn hở:
“Xem kìa, tiểu hoàng tôn trông giống Thái tử điện hạ quá!”
Trong tiệc mừng đầy tháng của Phó Lăng, tiếng đàn sáo vang lên, chén rượu giao nhau. Lâm Hạc Chi nhìn ta từ xa, rồi cúi đầu, uống vài hớp rượu mạnh, ánh mắt vừa sâu lắng vừa cô độc.
Lễ vật của hắn là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng, nhưng Phó Văn Châu không cho phép hài tử đeo liền sai người ném vào kho.
Hoàng thượng vốn định đến dự tiệc đầy tháng của cháu trai, nhưng không ngờ bệnh tình tái phát, sức khỏe ngày càng yếu, mọi việc triều chính đều giao cho Phó Văn Châu xử lý.
Sang năm sau, Hoàng thượng băng hà, Phó Văn Châu cuối cùng cũng lên ngôi hoàng đế.
11
Ta được phong làm Hoàng hậu, chuyển đến Phượng Nghi Cung, còn Phó Lăng được lập làm Hoàng thái tử.
Mọi việc đã đi vào đúng quỹ đạo, các đại thần kiến nghị Hoàng thượng tuyển thêm mỹ nữ khắp thiên hạ để mở rộng hậu cung.
Sau khi hạ triều, Phó Văn Châu trở về với tâm trạng không tốt, cung nữ trực ban chỉ vì hắt hơi mà phạm tội bất kính, bị phạt ba mươi trượng.
Đêm đó, khi ta vừa dỗ con ngủ xong, hiếm khi thấy Phó Văn Châu đến.
Hắn mặc long bào màu đen, đội vương miện cao, ngồi xuống ghế một cách chậm rãi, giữa hai hàng lông mày không thể hiện rõ cảm xúc.
“Quần thần khuyên trẫm mở rộng hậu cung, hoàng hậu thấy thế nào?”
Hóa ra hắn đến vì chuyện này, tâm trạng của hắn chắc chắn là cực kỳ không vui.
Ta chỉ đành đáp:
“Thần thiếp nghe theo ý chỉ của bệ hạ.”
Đôi mắt dài của hắn u ám nhìn ta:
“Sao nàng không hỏi trẫm, vì sao trẫm chưa bao giờ chạm vào nàng?”
Ta nào dám khơi vào nỗi đau của hắn, chỉ biết nhận lỗi về mình:
“Thần thiếp dung mạo xấu xí, bị bệ hạ chê bai.”
Hắn nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên, nhìn từ trên xuống, đánh giá:
“Năm đó tuyển chọn, trẫm đã nói nàng rất xinh đẹp.”
Ta và hắn đã giả làm phu thê bao lâu nay, lạnh nhạt vô tình với nhau, không hiểu sao đột nhiên hắn lại nhắc đến chuyện này.
Cung nữ từ lâu đã biết điều mà rút lui, trong điện chỉ còn lại một ngọn đèn yếu ớt, lung lay theo làn gió không biết từ đâu thổi vào. Trong bầu không khí kỳ lạ ấy, Phó Văn Châu bất ngờ bế thốc ta lên, giọng khàn khàn:
“Hoàng hậu, đêm nay trẫm muốn nàng hầu hạ.”
Trong khoảnh khắc, đầu óc ta vang lên một tiếng “ong”, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đặt xuống giường.
Từ gương mặt đến cổ đều bị hắn hôn một cách vội vã, rối loạn, không có chút trật tự nào.
Màn giường lay động, ta nhắm chặt mắt, như những ngày đầu tiên ở bên Lâm Hạc Chi, cố gắng khiến bản thân tê liệt, mặc hắn tùy ý hành hạ. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể hoàn thành bước cuối cùng.
Hắn thở dốc, mồ hôi ướt đẫm trán và thân mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn ta một cái rồi vội vã rời đi. Ta khoác áo ngồi dậy, định thắp thêm vài ngọn nến, nhưng bị hắn ngăn lại.
“Đừng thắp.”
Trong đại điện tối om, hắn co rúm lại ở góc tường, hai tay ôm đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Hắn trông như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Tại sao, tại sao…?”
“Sao vẫn không có tác dụng?”
Ta tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi:
“Bệ hạ…”
Không hiểu ta đã chạm đến nỗi đau nào của hắn, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta, điên cuồng:
“Hoàng hậu đã lâu không gặp Hạc Chi, đúng không?”
“Có nhớ hắn không?”
Ta vội vàng đáp:
“Bệ hạ sao lại nói vậy? Thần thiếp là Hoàng hậu, nào dám mơ tưởng đến nam nhân khác?”
Hắn cười như không cười, bò lại gần và nắm lấy cổ áo ta, ánh mắt nhìn thẳng vào ta:
“Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, nhưng ngươi cũng là một nữ nhân!”
“Nơi cung cấm lạnh lẽo, mỗi khi đêm xuống ngươi có mong hắn đến để sưởi ấm giường cho ngươi không?”
Ta mở to đôi mắt ngây thơ, lắc đầu liên tục.
“Tốt lắm.”
Hắn hài lòng gật đầu, hai tay nâng khuôn mặt ta lên, tràn đầy hy vọng hỏi:
“Vậy ngươi có nhớ trẫm không?”
Ta ban đầu lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nhưng nhìn phản ứng của hắn, ta có cảm giác dù ta làm gì cũng đều sai cả.
“Ngươi nhớ trẫm điều gì?”
“Trẫm chưa từng cho ngươi một ngày yên ổn, trẫm đã ném ngươi lên giường của người khác, ngay cả đứa con… ha ha, ngay cả đứa con cũng không phải của trẫm.”
“Hoàng hậu, ngươi hẳn là rất hận trẫm, đúng không? Ngươi đã sớm biết rằng trẫm là một kẻ vô dụng, chẳng khác gì thái giám trong cung…”
Ta đang định tìm lời an ủi hắn, thì cánh cửa “két” một tiếng mở ra, một làn gió lạnh ùa vào.
Hóa ra là Tiểu Thúy phát hiện trong điện không có động tĩnh, liền mang nước nóng vào. Không may, nàng lại nghe thấy câu nói không nên nghe nhất.
Ánh mắt của Phó Văn Châu lập tức tỉnh táo, hắn đứng dậy, trở lại dáng vẻ tàn nhẫn thường ngày, đôi mắt lộ rõ sát khí.
Tiểu Thúy liên tục dập đầu:
“Bệ hạ tha mạng, nô tì không nghe thấy gì, không nghe thấy gì cả…”
Nàng là nha hoàn theo ta từ khi ta xuất giá, cũng là người duy nhất bên cạnh ta mà ta có thể tin tưởng. Ta định mở miệng cầu xin cho nàng nhưng Phó Văn Châu đã đá một cú thẳng vào ngực nàng.