Ta vỗ nhẹ vào đầu Mục Cảnh Sâm: “Không bao giờ rời xa chàng.”
Gần đây kinh thành dường như không yên ổn, hôm nọ ta về thăm cha mẹ mới biết, cha và mấy ca ca cũng bận rộn, cả ngày không về nhà.
Lòng ta cứ thấy bồn chồn, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Đều lui ra đi.”
Nhìn đĩa thức ăn phong phú trước mặt, ta chẳng có chút khẩu vị nào.
“Vương phi nương nương, mấy ngày nay người không ăn uống gì, cẩn thận làm hại đến sức khỏe.”
Ta xoa xoa thái dương, khó chịu vẫy vẫy tay.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, kèm theo tiếng binh khí va chạm.
Tim ta như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến mức khiến ta giật mình, hô hấp cũng khó khăn hơn.
“Vương phi nương nương, Khúc đại tướng quân đã phản quốc thông đồng với địch, chứng cứ rõ ràng, đã bị tống vào ngục.”
“Ngươi nói cái gì?”
Ta hoảng sợ, đôi chân không còn đủ sức để chống đỡ cơ thể, suýt chút nữa ngã quỵ, đầu óc trống rỗng.
“Mục Cảnh Sâm…”
Ta như người đuối nước vớ được cọng rơm cứu mạng: “Mục Cảnh Sâm đâu, ta muốn gặp chàng!”
Binh lính cầm gươm đao ngăn ta lại: “Vương phi nương nương, Vương gia đã lệnh cho thuộc hạ bảo vệ người an toàn. Xin người đừng rời khỏi phòng.”
Ta không thể tin được: “Chàng muốn giam lỏng ta?”
“Vương gia là vì muốn bảo vệ người.”
Một cảm giác tức giận trào dâng trong lồng ngực, ta thở dốc, dựa vào khung cửa, ép mình phải bình tĩnh lại.
Ta không tin cha ta phản quốc, chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó ở đây.
“Nói với chàng, ta muốn gặp chàng, dù muộn thế nào, ta cũng sẽ đợi.”
…
“Cút đi!”
Ta đá văng hộp thức ăn.
“Vương phi nương nương, người…”
“Ngươi cũng cút đi!”
Một ngày không gặp Mục Cảnh Sâm, ta một ngày không ăn gì.
Những ngày này, ta đã suy nghĩ rất nhiều, dù Mục Cảnh Sâm cưới ta có dụng tâm khác, nhưng việc để một vương phi chết đói cũng là chuyện lớn.
Hơn nữa, nếu Khúc gia thực sự bị tru di cửu tộc, ta sống sót còn có ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết đói cho xong.
May thay, Mục Cảnh Sâm không nhẫn tâm nhìn ta trở thành một con ma đói.
Sáng hôm đó, vừa mới xuống giường, ta đã ngất xỉu. Khi mở mắt ra lần nữa, Mục Cảnh Sâm đang ngồi bên giường lo lắng, tay cầm bát cháo.
“Xán Xán.” Hàng lông mày nhíu chặt của Mục Cảnh Sâm khẽ giãn ra.
Ta nắm lấy tay Mục Cảnh Sâm: “Cha ta sẽ không phản quốc.”
Hắn lảng tránh ánh mắt ta: “Trước tiên ăn chút gì đã.”
Ta lo lắng, run rẩy xốc chăn lên, quỳ xuống trước mặt Mục Cảnh Sâm: “Điện hạ, phụ thân ta tuổi đã cao, có thể cho người về quê cày ruộng, hoặc giáng chức làm dân thường cũng được, xin người giữ lại tính mạng của ông ấy.”
“Xán Xán nàng đang làm gì vậy, mau đứng lên.”
Ta không nhúc nhích.
“Xin người.”
Ta nhìn hắn với đôi mắt đong đầy nước mắt.
Mục Cảnh Sâm không nói gì, bế ta đặt lên giường, đắp chăn cho ta.
“Ta từng nói rằng mùa xuân năm sau sẽ cùng nàng đến Giang Nam, giờ xem ra khó thực hiện được rồi. Mùa đông ở Mạc Bắc cũng có nét đẹp riêng, mùa đông, chúng ta cùng đến Mạc Bắc ngắm tuyết.”
Mục Cảnh Sâm định rời đi, ta níu lấy tay áo hắn cầu xin: “Cứu cha và huynh trưởng ta.”
Mục Cảnh Sâm quay đầu, gạt tay ta ra, lặng lẽ rời đi.
Ta bị giam lỏng trong phòng, ăn uống đầy đủ, thậm chí còn có bánh quế hoa mà ta thích.
Nhưng ta không thể biết được tin tức bên ngoài, Mục Cảnh Sâm đã phong tỏa mọi nguồn tin.
Chỉ có a hoàn theo hầu ta là Tiểu Băng mới có thể nhân lúc mang thức ăn trò chuyện đôi chút với gã sai vặt.
“Đại thiếu gia và nhị thiếu gia ở biên ải nghe tin, kiên quyết không quay về kinh, nghe nói bệ hạ nổi giận, đã hạ chỉ bãi chức của hai vị thiếu gia, sai người bắt về kinh.”
Tiểu Băng đặt đồ ăn lên bàn: “Tiểu thư định làm gì?”
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, thổi tung bức thêu hai mặt mà Mục Cảnh Sâm mang về, mặt bạch hổ hướng về phía ta.
Ta ngẩng đầu, vô tình chạm vào đôi mắt sáng rực của bạch hổ.
“Xán Xán, bất kể chuyện gì cũng không nên nhìn bằng mắt, mà phải nhìn bằng trái tim.”
Đó là những lời mà cha đã nói với ta.
“Sao tiểu thư không nói gì?”
Ta đặt chén trà xuống, giọng điệu buồn bã: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Ta có thể làm gì đây?”
“Khúc đại tướng quân đã bảo vệ đất nước, lập nhiều công lao, nếu chết oan, nô tỳ cũng thấy không đáng cho tướng quân!”
Ta rơi lệ mà không nói gì.
Tiểu Băng nhìn quanh, rồi hạ giọng: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói khi khai triều Đại Lương, Cao Tông đã ban cho Khúc gia một thánh chỉ, nếu hoàng đế bất nhân, có thể phế truất hoàng đế.”
Ta do dự: “Quả thật có thánh chỉ đó, chỉ là chuyện lớn như vậy, ta…”
Tiểu Băng lo lắng: “Tiểu thư, lúc này rồi mà còn do dự gì nữa? Nếu chậm một bước, cả nhà Khúc gia sẽ không còn mạng đâu.”
Ta vò nát chiếc khăn trong tay: “Ta bị giam trong phủ, làm sao có thể lấy được thánh chỉ đó?”
“Ta có thể lén ra ngoài, chỉ cần tiểu thư nói thánh chỉ đó ở đâu, nô tỳ sẵn sàng liều mạng vì tiểu thư.”
Ta cười cay đắng: “Ngươi chỉ là một a hoàn… Thôi, có lẽ đây là kiếp nạn mà Khúc gia phải chịu.”
Tiểu Băng nắm chặt tay ta: “Tiểu thư, sau lưng nô tỳ có Hưng Vương, nhất định có thể bảo vệ toàn bộ Khúc gia.”
Ta mỉm cười: “Thật sao?”
“Hóa ra là Hưng Vương.”
Tiểu Băng chợt nhận ra điều gì, thẹn quá hoá giận mà lao tới, dường như muốn cùng ta đồng quy vu tận.
Ta rút con dao găm từ trong thắt lưng ra, một nhát cắt đứt cổ họng Tiểu Băng.
Mắt Tiểu Băng trợn trừng, máu từ cổ họng trào ra, miệng lẩm bẩm như muốn nói điều gì đó.
Ta nửa ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào mặt Tiểu Băng, cười chế nhạo: “Ta chỉ đùa thôi, ngươi cũng tin sao?”
Tiểu Băng dần tắt thở, chết không nhắm mắt.
Kẻ chủ mưu đã lộ diện, chắc hẳn đường đi của họ sẽ thuận lợi hơn.
6
Sáng nay, vừa mới tỉnh dậy, ta đã nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, tính toán lại ngày tháng, mới nhớ ra hôm nay là đêm giao thừa.
Năm ngoái vào đêm giao thừa, ta còn cùng cha mẹ và huynh trưởng quây quần bên lò sưởi, năm nay e rằng chỉ còn lại mình ta.
Không biết Mục Cảnh Sâm đang làm gì.
Mình nghĩ đến hắn làm gì?
Ta lắc mạnh đầu, muốn hất hắn ra khỏi tâm trí.
Nhà bếp làm bánh bao, đến chiều tối ta ăn vài cái rồi tựa vào ghế dài, tay cầm cuốn sách nhưng không thể đọc nổi một chữ.
“Kẽo kẹt…”
Cửa mở, Mục Cảnh Sâm mang theo hơi lạnh bước vào, trên tay cầm một hộp thức ăn. Hắn trông gầy hơn trước, ngũ quan càng thêm sắc sảo.
“Xán Xán, năm mới vui vẻ.”
Mục Cảnh Sâm mang theo bánh nếp, cùng vài món ăn gia đình.
Ta lặng lẽ đẩy lò than về phía hắn.
“Sao chàng lại về?”
“Hôm nay là đêm giao thừa, ngoài kia nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng, cả nhà đoàn tụ. Ta không muốn nhìn thấy nàng một mình trải qua đêm nay.”
Ta tự giễu cười: “Từ khi chàng đẩy ta ra xa, ta đã trở thành người cô độc rồi.”
Thật lạ lùng, rõ ràng chúng ta đang ngồi đối diện nhau, gần trong gang tấc, nhưng lại như cách nhau cả một vực sâu vạn trượng.
“Nhờ có nàng, bằng không chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra Hưng Vương là kẻ đứng sau tất cả sớm như vậy.”
“Ta là con dân của Đại Lương, đây là việc ta nên làm.”