Vừa đến cửa, ta nghe thấy tiếng ồn ào.
Thò đầu vào nhìn, chỉ thấy hai thị vệ thô bạo kéo một a hoàn mặc váy hồng phấn đi về phía cửa hông.
Có vẻ như là vừa ra khỏi thư phòng của Mục Cảnh Sâm.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lo lắng cho Mục Cảnh Sâm, ta không kịp suy nghĩ nhiều, vội khoác áo bước nhanh về phía thư phòng.
“Mục Cảnh Sâm?
“Mục Cảnh Sâm?”
Ta vừa gọi vừa tiến vào trong, càng đi vào trong càng thấy lạnh.
“Mục Cảnh Sâm!
“Chàng đang làm gì đấy, mau dậy đi!”
Mục Cảnh Sâm toàn thân ngâm trong thùng gỗ, nước đầy đá lạnh, chạm vào đã thấy buốt giá.
“Xán Xán… mau đi đi.”
Mục Cảnh Sâm mắt đỏ hoe, gân cổ nổi lên, gần như nghiến răng mà nói.
Ta sờ lên trán hắn.
Nóng quá.
Ngay lập tức, ta hiểu ra mọi chuyện.
“Xán Xán… mau đi đi, ta không sao.”
“Ta không đi!”
“Người đâu…”
Mục Cảnh Sâm dường như đã khó chịu đến cực độ, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Ta cởi bỏ áo ngoài, nhảy vào thùng nước, ôm chặt lấy eo Mục Cảnh Sâm, bịt miệng hắn lại. “Kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu chàng đâu.”
Nước lạnh đến thấu xương, chỉ có ôm chặt nhau mới có thể giữ được chút hơi ấm.
Đêm đó, ánh trăng đêm rằm phản chiếu trên mặt nước, nước và ánh trăng hoà quyện với nhau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người ta chẳng có chỗ nào là không đau. Ta nằm trên giường, chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm qua là đã xấu hổ muốn nhảy xuống sông.
“Xán Xán.”
Mục Cảnh Sâm ngồi bên giường, khẽ hỏi: “Có còn đau không?”
Ta chui vào trong chăn, hét lên: “Đừng nhắc chuyện đó nữa!!!”
Mục Cảnh Sâm cười khẽ hai tiếng, kéo chăn xuống: “Cẩn thận không thì làm mình bị ngợp đấy.”
Toàn thân ta đau nhức như bị xe ngựa cán qua, còn Mục Cảnh Sâm lại như chẳng có chuyện gì, dường như đêm qua người bị dục hỏa thiêu thân không phải là hắn.
Nghĩ đến đó, ta liền đấm hắn hai phát.
“Vương gia, thuốc đã nấu xong.”
Ta ngẩng đầu nhìn, bao suy nghĩ bỗng ùa về.
Đây dường như là…
Thuốc tránh thai.
Ngay lập tức, hàng loạt cốt truyện hiện lên trong đầu ta, ta rốt cuộc là kẻ thứ ba phá hoại tình yêu đẹp của người khác, hay là một nguyên phối đáng thương bị lừa gạt?
“Nghĩ ngợi lung tung gì đó!”
Mục Cảnh Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, khẽ gõ vào trán ta, giọng mang chút áy náy: “Xán Xán, nàng còn nhỏ, ta vốn định đợi thêm vài năm nữa…”
Mục Cảnh Sâm ho khẽ hai tiếng, gương mặt nhuốm chút đỏ: “Đêm qua là ta sơ suất, trúng thuốc, làm khó cho nàng. Nàng còn nhỏ, lúc này sinh con có thể sẽ nguy hiểm. Nên phiền nàng uống thuốc này.”
“Đây là toa thuốc ta xin từ trong cung, không gây hại cho sức khỏe.” Mục Cảnh Sâm như biến ảo lấy ra một cây kẹo hình thú, “Uống xong thuốc, ta sẽ cho nàng ăn kẹo, được không?”
“Trước khi uống thuốc, ta có chuyện muốn nói.”
Mục Cảnh Sâm gật đầu.
“Mục Cảnh Sâm.” Ta nắm lấy tay hắn đặt lên ngực ta, “Ở đây, nó đang nói rằng nó thích chàng.”
Nói xong, ta chọc vào ngực hắn: “Vậy còn chàng thì sao?”
Mục Cảnh Sâm không nói gì, chỉ cúi mắt xuống.
Ta dường như đã biết trước câu trả lời, lòng cảm thấy như bị hàng nghìn con kiến cắn xé.
Ta đang định rút tay về, thì bị Mục Cảnh Sâm nắm chặt lấy.
“Xán Xán, đáng lẽ câu này phải để ta nói trước.”
“Ta lên chiến trường năm mười ba tuổi, việc gì cũng quang minh chính đại, chỉ riêng việc cưới nàng là ta có chút tư tâm, dùng thủ đoạn. Xán Xán, ta thích nàng.”
Trái tim ta vốn đã khô héo, vì hắn mà như được đón một cơn mưa, nở rộ đầy những bông hoa nhỏ.
“Ơ? Vậy còn quận chúa Thanh Hà thì sao?”
“Quận chúa Thanh Hà? Có liên quan gì đến nàng ấy?”
Lòng ta bỗng thấy chua chua: “Trước đây nghe nói, quận chúa là một nữ anh hùng, nàng và Thụy Vương điện hạ của chúng ta chính là trời sinh một cặp, đất tạo một đôi.”
“Quận chúa là nữ tướng quân đầu tiên kể từ khi Đại Lương lập quốc, văn thao võ lược, vượt trội hơn cả nam nhân.”
“Vậy chàng không động lòng sao?”
Mục Cảnh Sâm ngừng lại: “Quận chúa nói rằng, nam nhân phải hơn nàng ít nhất một điểm, hoặc là võ lực, hoặc là tài văn chương. Nếu không thì lấy gì mà chinh phục được nàng.”
Ta tò mò: “Chàng không đánh thắng được quận chúa à?”
Mục Cảnh Sâm lắc đầu: “Ta chưa từng so tài với quận chúa.”
“Tại sao?”
Mục Cảnh Sâm ôm ta vào lòng: “Ta đang đợi nàng lớn lên.”
Ta cười, lăn vào lòng Mục Cảnh Sâm: “Cho ta kẹo đi.”
Cây kẹo được làm rất tinh xảo, hình dáng một chú nai nhỏ.
“Đây là mua ở đâu vậy?”
“Thấy có bán ven đường thì ta mua, nàng thích ăn thì ta sẽ bảo người đi mua thêm vài cái.”
“Kẹo làm bằng đường hương vị đều giống nhau.” Ta nhìn kỹ cây kẹo trong tay kĩ hơn, “Chỉ là kiểu dáng này giống với những cây kẹo mà người Tây Hạ bán trước cửa nhà ta khi còn nhỏ, từ khi Tây Hạ xé bỏ minh ước, ta không còn thấy loại này nữa.”
Cha ta thương ta, khi còn nhỏ thấy ta thích kẹo, lần nào cũng mua một đống, vừa ăn, vừa cầm trong tay, lại còn bày trước mặt.
Người bán kẹo thậm chí còn bày quán ngay trước cửa nhà ta, nhờ cha ta mà phát tài.
Mục Cảnh Sâm trầm ngâm, ta chọc chọc hắn.
“Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Mục Cảnh Sâm cười, lắc đầu: “Không có gì.”
5
Thời tiết chuyển lạnh, ta lười biếng chẳng muốn ra khỏi nhà, mỗi ngày Mục Cảnh Sâm đều mang về cho ta vài món đồ mới lạ để giải khuây.
“Đây là một bức thêu hai mặt do Tổng đốc Giang Nam gửi tặng. Ta cảm thấy nàng sẽ thích, nên đã xin từ hoàng huynh về cho nàng.”
Mặt thêu là cảnh xuân Giang Nam, mặt kia là bạch hổ uy phong lẫm liệt, sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt, ánh nhìn rực rỡ như muốn xuyên qua lớp vải thêu mà nhảy ra ngoài.
Ta nhìn bức thêu, yêu thích không rời tay.
“Đợi đến mùa xuân năm sau, chúng ta cùng đi Giang Nam.”
“Được!”
Gần đến cuối năm, Mục Cảnh Sâm càng ngày càng bận, hầu như ngày nào cũng không ở nhà, đêm nào cũng về muộn.
Nghe nói là do cuối năm có nhiều việc, các quan viên từ khắp nơi đều về kinh báo cáo công việc.
Đêm đến, Mục Cảnh Sâm rón rén bước vào phòng rồi trèo lên giường.
Ta xoay người, sờ lên cằm hắn, cảm nhận lớp râu xanh mới mọc, lòng cảm thấy xót xa: “Gần đây chàng bận gì vậy?”
Mục Cảnh Sâm khẽ nói, giọng đầy áy náy: “Ta đánh thức nàng sao?”
Ta lắc đầu, dựa vào hắn: “Không, là ta chưa ngủ.”
Mục Cảnh Sâm siết chặt vòng tay ôm ta: “Xin lỗi nàng, Xán Xán, đợi qua đợt này, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”
“Chàng đang lo việc lớn sao?”
Mục Cảnh Sâm nắm lấy tay ta: “Xán Xán, bây giờ ta chưa thể nói cho nàng biết.”
Ngừng một lát, hắn lại nói: “Nàng có trách ta không?”
Ta bật cười: “Sao lại nói vậy? Chàng không chỉ là phu quân của ta, mà còn là Vương gia của Đại Lương, làm sao có thể ngày nào cũng quanh quẩn bên ta được?”
Giọng Mục Cảnh Sâm nghẹn ngào: “Xán Xán, sau này dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng đừng rời xa ta, được không?”
Đây là lời nói gì vậy?