“Mục Cảnh Sâm, chàng thấy chiếc cài tóc hình hoa hải đường này đẹp, hay cây trâm bướm đẹp?”
“Đều đẹp.”
Ta bĩu môi: “Chàng qua loa với ta quá.”
Mục Cảnh Sâm chỉ vào đống trang sức trước mặt: “Ta mua hết.”
Chủ quán vui mừng khôn xiết: “Công tử và phu nhân tình cảm thật tốt.”
Mục Cảnh Sâm cười nhạt, lấy chiếc trâm cài tóc hình hoa hải đường, cài lên tóc ta: “Xán Xán đeo gì cũng đẹp.”
Chủ quán tiếp tục nói: “Hai vị thật xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp.”
Mục Cảnh Sâm trực tiếp đặt một thỏi bạc xuống: “Không cần thối lại.”
Hắn nắm tay ta: “Về nhà thôi.”
Ta chọc chọc vào cánh tay rắn chắc của hắn: “Chàng tiêu xài lãng phí như vậy, của cải của Thụy Vương phủ có chịu nổi không? Chúng ta sẽ không phải ngủ ngoài đường chứ?”
Mục Cảnh Sâm suy nghĩ một chút, làm ra vẻ nghiêm trọng: “Đến lúc đó, đành phải nhờ phu nhân bố thí cho kẻ nghèo hèn này một bữa cơm thôi.”
3
Thoáng cái, ta đã thành thân với Mục Cảnh Sâm được nửa năm rồi, vừa vặn vào dịp Trung Thu, chúng ta cùng tiến cung dự tiệc.
Những bữa tiệc Trung Thu trước đây, ta luôn ngồi cùng mẫu thân bên ngoài điện. Hôm nay nhờ phúc của Mục Cảnh Sâm, ta được ngồi ngay bên dưới hoàng đế.
“Xán Xán sau khi thành thân lại càng trở nên xinh đẹp hơn.” Hoàng đế cười ha hả nói, “Khi nào thì sinh cho trẫm một tiểu chất nữ để trẫm ẵm bồng nào?”
“Đến lúc đó, trẫm sẽ phong nàng làm công chúa, ban đất Hồ Châu và Dư Châu làm phong địa cho tiểu chất nữ của trẫm. Rồi còn…”
Mục Cảnh Sâm nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang dòng cảm xúc của hoàng đế: “Hoàng huynh vẫn nên tự mình cố gắng thì hơn. Nếu không sinh được công chúa, làm sao có thể đối diện với phụ hoàng, với liệt tổ liệt tông Mục gia?”
“Chỉ có ngươi là miệng lưỡi sắc bén!”
Hoàng đế lườm Mục Cảnh Sâm một cái, rồi lại ôn hòa nói với ta: “Xán Xán, hoàng thượng bá bá nói là thật đấy.”
Rượu vào lời ra, mọi người đều vui vẻ.
Ta ngồi đó thấy chán, bèn lén lút chuồn ra ngoài để hóng gió, không ngờ lại đi đến ngự hoa viên.
“Khúc Xán Xán.”
Từ sau hòn giả sơn đột nhiên có người nhảy ra, khiến ta giật mình nhảy dựng lên.
“Mục Vân! Ngươi núp ở đây làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết.”
Mục Vân không nói gì: “Ta vốn đã ở đây, là thẩm đến làm phiền ta thanh tịnh.”
“Ngươi ở đây làm gì?”
Mục Vân cúi đầu: “Ngắm trăng.”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, gật gù: “Thú vui thật tao nhã. Vậy ta đi trước đây.”
Mục Vân dường như thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Ta xoay người định đi, rồi bất ngờ quay lại xông vào trong động.
“Á——”
“Á——”
Ta và nữ tử trong động đồng thanh hét lên.
“Mục Vân! Ngươi, ngươi, ngươi!”
Ta kinh ngạc, hóa ra Mục Vân đang hẹn hò với một tiểu mỹ nhân.
“Thẩm nhỏ tiếng chút!” Mục Vân tức đến hộc máu.
“Được, các ngươi cứ tiếp tục, ta không làm phiền nữa.” Vừa nói, ta vừa bước ra ngoài.
Mục Vân kéo tay áo ta: “Thẩm không được nói với ai.”
“Ta biết rồi.”
“Ngay cả hoàng thúc cũng không được.”
Ta sốt ruột: “Ta đã nói ta biết rồi mà.”
Mục Vân hít một hơi lạnh, yểu xìu nói: “Hoàng thúc.”
“Ngươi bị ấm đầu à? Ta là hoàng thẩm của ngươi.”
Mục Vân chỉ tay về phía trước, hoảng hốt nói: “Không! Ta nói hoàng thúc ở phía trước.”
Ta ngẩng đầu, thấy Mục Cảnh Sâm đứng phía trước, tay chắp sau lưng, mặt đen đến mức như muốn nhỏ ra mực.
Không biết sao, ta bỗng thấy có chút chột dạ.
“Sao chàng lại tới đây?”
Mục Cảnh Sâm trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ta luôn cảm thấy đó là sự yên lặng trước cơn bão.
“Đã lâu không thấy nàng quay lại, ta lo lắng cho nàng.”
Lúc này, ta cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến Mục Vân và tiểu mỹ nhân kia nữa, chỉ lo làm sao giải thích với Mục Cảnh Sâm. Nhưng dù ta có cầu xin hay xin lỗi thế nào, suốt quãng đường hắn đều im lặng không nói một lời.
Trên xe ngựa chỉ có hai chúng ta, ta ngồi gần hắn, giọng ngọt ngào nói:
“Chúng ta thật sự chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”
“Vậy các người đã làm gì trong sơn động?”
Ơ…
Ta đã hứa với Mục Vân giữ bí mật, nhưng nếu không nói, thì không thể giải thích rõ ràng được.
Bằng hữu mà, đôi khi cũng phải đem ra làm vật hi sinh.
Ta đang định mở miệng, thì thấy khóe mắt Mục Cảnh Sâm đỏ lên, hắn ấm ức hỏi: “Xán Xán có phải chê ta già không?”
Ta chớp chớp mắt.
Hắn uống bao nhiêu rồi?
“Xán Xán không nói, quả nhiên là chê ta già. Nhưng không phải nàng đã nói sao, người lớn tuổi sẽ biết cưng chiều.”
Bình thường, Mục Cảnh Sâm tuyệt đối không nói như vậy.
“Chàng không già, một chút cũng không già.”
Mắt Mục Cảnh Sâm sáng lên: “Thật sao?”
Ta gật đầu thật mạnh: “Thật mà!”
4
Sáng hôm sau, ta hỏi Mục Cảnh Sâm có còn nhớ chuyện tối qua không.
Ai ngờ, sau khi tỉnh rượu, Mục Cảnh Sâm liền phủ nhận, nói rằng tối qua hắn không hề gặp Mục Vân.
“Vậy chàng không tò mò chúng ta đã làm gì trong sơn động sao?”
“Không tò mò.”
Câu này như thể hắn đang nghiến răng nói ra.
Nhưng ta đã phát hiện ra điểm bất thường.
“Không phải chàng nói tối qua không gặp Mục Vân sao?”
…
Im lặng tựa màn đêm buông xuống cầu Khang.
Mục Cảnh Sâm duỗi cánh tay dài ra kéo ta vào lòng, đặt ta ngồi lên đùi hắn, ghé vào tai ta nói: “Xán Xán đang gài bẫy ta sao?”
“Ai bảo chàng cứ cứng miệng.”
Mục Cảnh Sâm thở dài, giả vờ buồn bã: “Ta đã già, nhan sắc phai tàn, làm sao so được với Mục Vân.”
“Ai nói chứ!” Ta phản bác lớn tiếng, “Chàng nhìn hắn xem, mặt mũi trông như con khỉ đột, làm sao mà bì được với chàng chứ.”
Mục Cảnh Sâm bật cười.
“Ta và Mục Vân chỉ là bằng hữu, hắn có người trong lòng.” Ta ghé vào tai Mục Cảnh Sâm, nói nhỏ, “Ta cũng có.”
Tai Mục Cảnh Sâm nhuốm một chút hồng hồng.
Thấy thú vị, ta không kiềm được mà chạm vào vành tai hồng hồng ấy, liền bị Mục Cảnh Sâm nắm lấy tay.
“Đừng đùa nữa, cùng ta xem một đoạn kịch được không?”
“Được thôi.”
Đã thành thân lâu như vậy, ta luôn muốn tìm cơ hội hôn lên đôi môi của hắn, nhưng Mục Cảnh Sâm lại phòng ta như phòng trộm, đêm nào cũng quấn chặt chăn.
Có lần ta định dùng vũ lực, thì bị hắn dùng chăn quấn lại như con nhộng.
Thật bực mình!
Cứ tiếp tục thế này, khi Mục Cảnh Sâm già cỗi, ta cũng chưa kịp tận hưởng!
Nhưng may mắn là ông trời vẫn còn ưu ái ta.
Đêm đó, Mục Cảnh Sâm mãi không về phòng, ta lấy làm lạ, khoác thêm áo rồi định đi đến thư phòng xem thử.