5
Vừa bước vào phòng bà cụ, tôi đã bị bà mỉa mai ngay.
“Không diễn nổi nữa rồi à?”
Bà cụ hừ lạnh:
“Còn nói gì mà mỗi ngày đều mang canh cho tôi, không ngày nào thiếu, hôm nay canh đâu?”
Có chút buồn cười, tôi liền đáp trả:
“Dù sao mỗi lần bà cũng có uống đâu, tốn công làm gì cho phí.”
Bà mở mắt liếc nhìn tôi một cái, càng thêm khó chịu:
“Sao cô không tự nhìn lại mình đi, như Nhất Văn thì…”
Tôi “ồ” lên một tiếng, chẳng muốn nói nhiều:
“Tôi đi trước đây.”
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn tựa vào cửa quay lại nhìn bà:
“Nếu năm đó con trai bà cưới Lâm Nhất Văn, bà nghĩ mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội được ở trong viện dưỡng lão tốt thế này?”
Ra đến cửa thì tôi gặp Hứa Minh Tắc đã đợi sẵn, cậu ấy giơ bình giữ nhiệt trả lại cho tôi, cười tươi đến nỗi mắt cong lại:
“Tay nghề của chị ngày càng lên tay đấy.”
Tôi bị nụ cười sạch sẽ, thuần khiết của cậu ấy thu hút, cũng quên mất “lên tay” nghĩa là gì.
Tôi cười hì hì, cố nhịn không nhón chân lên xoa đầu cậu ấy, sau khi trao đổi số điện thoại xong thì vỗ ngực đảm bảo sẽ mang canh cho cậu ấy ngày mai.
Hứa Minh Tắc lắc đầu, có chút ngại ngùng hỏi:
“Thôi bỏ đi, nấu canh mất nhiều thời gian lắm, chi bằng ngủ thêm chút, em nghe nói… các cô gái rất thích ngủ nướng, đúng không?”
Tôi hơi sững người, thầm nghĩ, cậu ấy thật sự chu đáo, bảo sao có nhiều người thích cậu ấy như vậy.
Hôm sau, tôi tắt báo thức, ngủ thẳng đến 10 giờ.
Cuối cùng cũng bị Chu Tự ngồi trên giường làm tôi tỉnh giấc.
Anh ấy nghiêng người lại gần định nói gì đó, tôi rụt tay lại, lạnh lùng xoay người.
“Vẫn còn giận à?”
Anh ấy ngập ngừng một chút, rồi nói khẽ:
“Lúc đó tình huống khẩn cấp, chưa kịp…
Chưa kịp hỏi em, sao em lại ở bệnh viện?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, từng chữ một:
“Em có thai rồi.”
“Thật sao? Khi nào?”
Anh ấy đột ngột đứng dậy, vừa mừng vừa lo nhìn tôi, thậm chí còn đưa tay lên sờ trán tôi.
Tôi tránh sang một bên, cứ thế nhìn anh ấy, nhìn tất cả cảm xúc dần dần biến mất, cho đến khi anh ấy trở nên vô cảm như tôi.
Tôi nhếch môi:
“Giả đấy.”
“Em lừa anh thôi, nên mình ly hôn đi.” Tôi nói thêm.
“An Di, em không thể xem hôn nhân như trò đùa.”
Sau một lúc im lặng, anh ấy chỉ thốt ra được một câu chẳng mấy tác động.
“Người xem hôn nhân như trò đùa chẳng phải là anh sao?”
Tôi bật cười:
“Cô ta bỏ đi, anh tiện tay kéo một người khác để kết hôn.
Giờ cô ta quay lại, anh lại không do dự mà lao vào săn đón.
Sao anh rẻ mạt thế?
Ly hôn thì sao?
Tôi muốn xem thử, nếu anh ra đi với hai bàn tay trắng, liệu Lâm Nhất Văn còn muốn anh nữa không.”
“Hứa An Di!”
Chu Tự như bị chạm vào nỗi đau, mắt đỏ lên giận dữ:
“Ý em là gì?
Em muốn nói rằng không có nhà họ Hứa thì anh chẳng là gì cả, đúng không?”
Tôi cắn chặt môi, im lặng.
Tất nhiên là không phải.
Nhà họ Hứa dù có chút của cải, nhưng Chu Tự đã không ngừng mở rộng đế chế kinh doanh của mình trong những năm qua, giờ đây nhà họ Hứa đã khác xa trước kia.
Tôi cũng biết, anh ấy đã vất vả để đạt được vị trí hiện tại, nên chắc chắn không thể nào ra đi tay trắng.
Nhưng tôi thật sự rất muốn biết, người phụ nữ từng bỏ rơi anh ấy vì một suất du học năm đó, liệu có vì tiền mà bỏ rơi anh ấy lần thứ hai.
6
Tôi và Chu Tự chiến tranh lạnh.
Anh ấy dường như nghĩ rằng tôi chỉ là đang nhất thời không thông suốt, nên quyết định tạm thời cứ để tôi tự giải quyết.
Đúng vậy, đã làm kẻ theo đuổi mù quáng một lần, thì khó mà ngẩng đầu lên được.
Ai mà ngờ được, người đàn ông mà tôi đã âm thầm yêu thầm bao năm trời, khó khăn lắm mới có được, tôi lại dễ dàng buông tay chỉ vì sự trở lại của cô ta.
Đúng là dễ dàng thật, vì người đó lại chính là Lâm Nhất Văn, và vì năm đó khi kết hôn anh đã hứa hẹn sẽ cố gắng quên đi.
Nếu đó là sự “cố gắng” của anh, thì tôi nghĩ, tôi cũng không cần phải ép mình chịu đựng nữa.
Ba năm thử thách, thật nực cười, chẳng lẽ người cảm thấy “ngứa ngáy” chỉ có mình Chu Tự sao?
Sau một tin nhắn “làm thêm giờ, đừng đợi” vào một đêm muộn khác, tôi đã không còn chuẩn bị bữa tối ngon lành, cũng không ngu ngốc ngồi chờ anh trên ghế sofa nữa.
Tôi thay chiếc váy hai dây bó sát mà chỉ trước khi kết hôn mới dám mặc, ngắm nghía mình trong gương.
Tôi không phải đẹp, nhưng cũng không xấu, mấy năm làm nội trợ vẫn duy trì tập luyện, dáng người cũng ổn, thêm chút “aura” của một quý bà giàu có, tôi không tin chỉ mình Chu Tự có thể lắc lư giữa hai người phụ nữ mà vui vẻ.
Tránh quán bar lần trước tôi uống say, tôi chọn một quán bar nhỏ hơn và ít người hơn, từ tốn nhấp từng ngụm rượu.
Người đầu tiên đến còn sớm hơn tôi tưởng, tôi nghiêng người nhìn anh ta vài lần.
Da không trắng bằng anh ấy, mũi cũng không cao, khí chất thì càng kém xa cả vạn dặm.
Với tinh thần không chịu thua, tôi ngồi suốt ba tiếng mà chẳng thấy ai ra hồn.
Tôi thở dài sâu, quả nhiên, có tiền thôi thì không đủ, còn phải có điều kiện tốt nữa, một cảm giác thất bại xâm chiếm tâm trí.
Tôi thậm chí quên mất đối diện mình vẫn còn một gã mà tôi “câu” được.
Thấy tôi im lặng lâu, hắn tưởng tôi say, liền làm bộ đưa tay qua định ôm lấy bờ vai trần của tôi.
Tôi khéo léo tránh đi: “Tôi nên về nhà rồi, nếu không chồng tôi sẽ đến tìm.”
“Em có chồng rồi?” Hắn ta trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi chẳng buồn giải thích, xách túi đứng dậy, nhưng hắn lại nắm chặt quai túi của tôi, rõ ràng là say rượu giở trò.
Tôi vừa định chửi thề, thì bất chợt thấy chiếc Bugatti lướt nhanh qua ngoài cửa.
Đó là xe của Chu Tự, tôi không thèm đôi co nữa, vội vàng hất tay hắn ra rồi chạy ra ngoài.
Nhưng vẫn chậm một bước, tôi chỉ có thể nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên hai lần.
“Chu Tự, chuẩn bị cùng tôi mở phòng rồi đấy.”
Tay tôi run đến nỗi không cầm nổi điện thoại, răng bắt đầu va lập cập, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy lạnh lẽo, cái lạnh lan từ sau lưng đến tận đáy lòng làm tôi mất hết lý trí.
Cứ thế này mà hủy hoại đi, cùng nhau tiêu tan hết đi.
Tôi quay lại, thoáng thấy ánh mắt mình trong bức tường gương của quán bar, ánh lên ngọn lửa âm u, tối tăm.
Đứng trước gã say rượu, tôi cầm ly whisky của hắn lên uống cạn, thách thức nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn từ từ ngước lên nhìn tôi, chân mày giãn ra, đôi mắt trong veo sau gọng kính lại không phải là người lúc nãy.
Chết tiệt.
Thấy hắn khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng, tôi lúng túng lùi lại một bước.
“Cô Hứa.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi hơi choáng váng quay đầu lại, người đó nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay tôi, chính là Hứa Minh Tắc mà mấy ngày rồi tôi không gặp.