9
Khi đến Cửu Tiêu điện, chúng ta mới biết rằng, thực ra chúng ta không phải phi thăng lên thượng tiên. Tia sét khổng lồ đó đã trực tiếp đánh chúng ta thành thượng thần luôn.
Thiên Đế muốn phong cho chúng ta làm thần quan nhưng ta và Giang Giang đồng thanh từ chối.
Đã phi thăng lên làm thần tiên mà còn phải làm việc ngày đêm như thế, ai lại muốn khổ sở như vậy chứ?
Thiên Đế tiếc nuối, ngài thở dài, nói rằng đã mấy vạn năm rồi Thiên Giới mới có người trực tiếp phi thăng lên thượng thần.
Giờ đây lại có tới hai người. Kết quả là cả hai đều không muốn làm quan.
Thiên đình cũng không thể ép buộc chúng ta, chỉ đành để chúng ta rời đi.
Vừa quay lưng định bước đi, ta liền thấy Thái tử Kết Phương vội vã chạy đến, bước chân loạng choạng, y phục xộc xệch.
Ngay khi nhìn thấy Giang Giang, hắn như bị sét đánh, sững sờ đứng lại, sau đó đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Giang Giang…”
Giọng hắn run rẩy, khẽ gọi một tiếng.
“Ngươi vẫn còn sống, ngươi vẫn còn sống…”
Hắn lao tới định ôm Giang Giang, nhưng bị nàng vung tay áo hất ra, văng xa ba trượng.
Giọng Giang Giang lạnh lùng, không chút cảm xúc:
“Vị tiên gia này, xin hãy tự trọng!”
Thái tử như không cảm thấy đau, chỉ ngẩn ngơ nhắc lại lời của Giang Giang:
“Vị tiên gia này, xin hãy tự trọng?”
Hắn khó khăn nuốt khan, giọng khản đặc:
“Giang Giang, chẳng lẽ ngươi không còn nhận ra ta sao?”
Giang Giang lạnh nhạt đáp:
“Những chuyện cũ ta đã sớm quên sạch rồi.”
Thái tử không muốn tin, cố chấp nói:
“Giang Giang, ta là phu quân của ngươi, ngươi là thê tử của ta!”
Giang Giang cười nhạt:
“Ta trước kia chỉ là một hồ tộc nhỏ bé nơi hoang dã, sao dám mơ tưởng làm thê tử của tiên nhân?”
Lời này chính là câu mà Kết Phương từng nói với nàng:
“Ngươi chỉ là một hồ yêu nhỏ bé nơi hoang dã, sao dám mơ làm chính thê của ta? Được làm thiếp đã là ân huệ lớn lao, ngươi nên biết ơn vì điều đó.”
Dường như hắn đã quên, năm xưa là Giang Giang đã cứu mạng hắn nơi hoang dã, người đáng ra phải biết ơn chính là hắn.
Giang Giang nắm lấy tay ta định rời đi, nhưng Thái tử bỗng hiện ra long giác, từ từ đứng dậy. Một luồng áp lực mạnh mẽ đè nặng lên chúng ta.
“Giang Giang, ta đã tìm ngươi suốt hai nghìn năm, làm sao ta có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy được?”
Ta siết chặt tay Giang Giang, cùng nàng đứng vững.
Nơi này là Thiên Giới, trước mặt chúng ta là con trai của Thiên Đế, nhưng chúng ta, đã không còn là phàm nhân bệnh yếu hay tiểu yêu không có sức lực chống trả như xưa nữa.
10
Ngay khi hai bên chuẩn bị giao chiến, Thiên Đế đột nhiên quát lớn:
“Kết Phương, lui xuống!”
Thái tử sững sờ, trong mắt ngập tràn sự không cam tâm.
“Phụ hoàng!”
“Lui xuống.”
Giọng của Thiên Đế bình thản nhưng tràn ngập uy lực và áp lực.
Khí thế của Thái tử lập tức tiêu tan, cả người như quả cà bị dập, buông tay xuống đứng qua một bên.
Khi Giang Giang đi ngang qua hắn, hắn hạ giọng nói:
“Giang Giang, ta sẽ không bỏ cuộc.”
Giang Giang thậm chí không thèm nhìn hắn một cái.
Trên đường ra khỏi Cửu Tiêu điện, chúng ta gặp không ít người quen cũ. Ánh mắt từng khinh miệt, chế giễu, giờ đây đã chuyển thành e dè và ngưỡng mộ. Thậm chí có người còn cung kính chào chúng ta.
“Hai vị thượng thần, không biết Thiên Đế phong cho các vị chức vụ gì?”
Ta và Giang Giang đều không để ý.
Chúng ta đã trải qua đủ mọi ấm lạnh của nhân tình khi còn yếu đuối. Khi chúng ta bị chế giễu và sỉ nhục năm xưa, chưa từng có ai đứng ra nói một lời bênh vực chúng ta.
Khi sắp xuống hạ giới, phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Sinh Sinh!”
Ta quay đầu lại thì thấy Kỳ Tranh toàn thân đầy máu, gương mặt từng luôn sạch sẽ, tuấn tú nay cũng chi chít những vết thương.
Nếu không có cây thương Băng Phách chống xuống đất, e rằng hắn đã ngã gục từ lâu.
“Sinh Sinh, nàng đã trở về…”
Nước mắt hòa lẫn với máu, tạo nên những vệt dài trên gương mặt hắn.
Hắn dường như đã già đi nhiều so với trước kia. Lúc này hắn lại đang cười, tay vẫn vịn chặt cây thương Băng Phách, từng bước khó nhọc mà tiến về phía ta.
“Sinh Sinh, ta bị thương rồi, đến đây ôm ta một cái.”
Giọng nói vốn luôn ngạo nghễ của hắn, giờ đây lại ẩn chứa một sự cầu xin. Nhưng ta không thèm động đậy.
Có lẽ hắn có chút tình cảm với ta, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến nỗi đau và sự giằng xé trong lòng ta, những cảm xúc của ta chưa bao giờ quan trọng với hắn.
Ta chỉ là túi máu của hắn, một thứ phụ thuộc vào hắn mà thôi.
Khi còn ở hạ giới, ta có nghe một vài lời đồn về hắn.
Người ta nói, từ khi thiếp thất của Chiến Thần Kỳ Tranh tự sát, hắn như hóa điên, điên cuồng chém giết ma thú, tự mình làm mình bị thương đầy mình, như thể muốn hủy diệt cả chính mình.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta?
Ta chẳng hề nhận được chút an ủi hay lợi ích nào từ việc hắn tự hủy hoại bản thân.
Sự e dè và kính trọng mà ta có được ngày hôm nay đều nhờ vào hai ngàn năm tu luyện không ngừng nghỉ của bản thân.
Không phải vì hắn!
Ta bước tránh qua hắn, lặng lẽ đi ngang qua, không quay đầu lại.
11
Sau khi hạ giới, ta và Giang Giang đã du ngoạn ở Nam Quốc hơn một năm. Giờ đây chúng ta đã là thượng thần, cuối cùng không còn phải lo lắng như trước.
Cuộc sống an nhàn quá, ta và Giang Giang bắt đầu nghĩ đến việc định cư. Chúng ta muốn mua một ngôi nhà ở vùng sông nước của Nam Quốc. Cuộc sống thần tiên quá đỗi tĩnh mịch, chúng ta vẫn thích sự náo nhiệt của cõi phàm trần hơn.
Hôm đó, khi đang tìm một trung gian để xem nhà, chúng ta bất ngờ gặp lại một người quen cũ.
Là Tần Trang Nhi.
Không hiểu vì sao, nàng ta bây giờ trông có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều. Khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt đầy lo âu.
Nàng cho người trung gian lui xuống, ánh mắt lạnh lẽo bước về phía chúng ta mà chất vấn :
“Chính các ngươi đã đánh cắp tiên cốt và nội đan của ta? Thảo nào… thảo nào hôm đó ngay cả chuông Tranh Minh cũng bất thường như vậy!”
Lúc này, ta và Giang Giang mới bừng tỉnh ngộ.
Tại sao ta đột nhiên mọc ra tiên cốt, tại sao nội đan của Giang Giang cũng bất ngờ hồi phục.
Thì ra ta không phải bẩm sinh là phàm cốt, mà khi còn nhỏ đã bị người khác rút đi tiên cốt, còn nội đan của Giang Giang cũng bị móc đi khi nàng còn nhỏ.
Vì thời gian đã trôi qua quá lâu, ta không còn nhớ rõ nguyên tác viết như thế nào, chỉ lờ mờ nhớ một câu: “Tần Trang Nhi năm mười sáu tuổi có được kỳ ngộ.” Kỳ ngộ ấy chính là rút đi tiên cốt của một người và lấy đi nội đan của một con tiểu hồ ly.
Đây là cái mà nàng ta gọi là “chăm chỉ tu luyện” sao?
Đây là điều nàng ta luôn miệng nói rằng “không dựa vào ai” sao?
Nếu không phải nhờ chúng ta tu luyện đột phá, triệu hồi lại tiên cốt và nội đan gốc, chỉ e rằng nàng ta thật sự sẽ dựa vào thứ vốn dĩ là của của chúng ta để đi khắp Thiên Giới tuyên bố mình là thiên tài chăm chỉ.
Giang Giang lạnh lùng cười:
“Tiên cốt của ngươi? Nội đan của ngươi? Được thôi, tự đến mà lấy.”
Tần Trang Nhi ra tay ngay lập tức, và lần này nàng ta xuống tay rất tàn độc.
Đáng tiếc, nàng ta bây giờ yếu ớt đến mức chỉ một cái vung tay áo của ta thôi mà nàng ta đã bay xa cả trượng và nằm đó không dậy nổi.
Có tiên cơ từ trên trời đáp xuống, che chắn bên cạnh nàng ta
“To gan! Các ngươi dám ra tay với Thái tử phi!”
Thái tử phi?
Ta nhướn mày.
Vậy là Thái tử, kẻ từng tỏ ra tình thâm nghĩa trọng, đã sớm cưới Tần Trang Nhi làm thê tử rồi à?
Kỳ Tranh chẳng phải vì không cầu được nàng ta mà lấy ta ra làm cái cớ để tự hủy hoại bản thân sao?
Quả là hai gã đàn ông đáng ghê tởm!
— Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Thái tử và Kỳ Tranh bỗng xuất hiện, bảo vệ chúng ta, cảnh giác nhìn Tần Trang Nhi.
“Ta sẽ không để nàng làm tổn thương Sinh Sinh thêm lần nào nữa!” Kỳ Tranh nói.
“Ngươi đã có danh phận Thái tử phi, nhưng trong lòng ta, chỉ có Giang Giang mới là thê tử của ta!” Thái tử nói.
Ta và Giang Giang nhìn nhau, chỉ thấy trên mặt đối phương hiện lên đầy vẻ chán ghét ghê tởm.
Vậy là đối với bọn họ, những người có được thì chỉ là vết bẩn đáng bỏ đi, còn những kẻ không có được mới là hoa hồng đỏ, là điều trân quý sao?
“Không ai có thể làm tổn thương chúng ta.”
Ta lên tiếng:
“Hai vị, thời khắc chúng ta cần được bảo vệ đã qua rồi.”
“Giờ đây chúng ta không còn cần ai nữa.”
Giang Giang bước ra từ phía sau họ, đá bay mấy tiên cơ đang chắn trước Tần Trang Nhi ra, một tay nắm lấy cổ nàng ta, ném nàng ta vào lòng Thái tử.
“Nhìn cho kỹ thê tử của ngươi đi, nếu nàng còn dám nghĩ đến tiên cốt và nội đan của chúng ta, lần nào gặp thì ta sẽ đánh nàng ta lần đó.”
Kỳ Tranh vội vã nói với ta:
“Sinh Sinh, ta không giống hắn, ta chưa từng cưới thê tử, ta luôn chờ nàng trở về!”
Ta cười khẩy:
“Chờ ta làm gì? Về làm thiếp cho ngươi ư? Ngươi có bệnh sao? Cút đi, ba người các ngươi đều cút hết cho khuất mắt ta.”
Tự đi mà diễn cái vở kịch tình yêu sướt mướt của các ngươi đi.