13
Không lâu sau, Thái tử bị Hoàng thượng giữ lại trong cung để nghị sự.
Ta gọi thái giám thân cận của Thái tử đến, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, cuối cùng cũng buộc hắn khai ra sự thật.
Thái giám nhỏ nói rằng chính hắn bày kế cho Thái tử giả vờ mộng du để tiếp cận ta. Vì Thái tử sĩ diện, không thể trực tiếp hạ mình lấy lòng ta, nên đành phải dùng hạ sách này.
Thì ra Thái tử đã biết rõ mọi chuyện nhưng lại giả vờ không hiểu.
Đầu óc ta bỗng trở nên tỉnh táo, và cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao Thái tử lại là người đưa rượu cho cha ta.
Bậc đế vương tối kỵ việc quyền lực của thần tử vượt quá vua. Cha ta khi đó đã là Đại tướng quân, còn con gái ông lại không phải gả cho ai khác, mà lại gả cho Thái tử.
Vì vậy, ông ta nhất định phải tìm cách loại bỏ một mối nguy hiểm tiềm tàng. Có lẽ Thái tử thực sự có tình cảm với ta, nên hắn mới chủ động mang rượu đến cho cha ta.
Nhưng tất cả những điều này giờ đây đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, hắn đã lừa dối ta. Và ta lại ngây ngốc tin tưởng hắn.
Trong cơn tuyệt vọng, ta thu dọn vội vàng một ít vàng bạc, rồi lặng lẽ rời khỏi cung một mình.
Dù mang thai khiến việc di chuyển khó khăn, nhưng tìm một nơi ẩn náu kín đáo vẫn rất dễ dàng.
Ta ở lại trong một con hẻm nhỏ suốt năm tháng, cuối cùng sinh ra một bé trai.
Trong thời gian đó, ta cũng nghe về việc Thái tử rầm rộ tìm người, nhưng không nghe thấy hắn nhắc đến đang tìm ai. Còn ta, cứ mỗi khoảng thời gian lại đổi chỗ ở, khiến hắn không thể nào tìm thấy.
Cha ta từng nói, lòng vua sâu như biển, khó dò khó đoán.
Ông đã khuyên ta không nên lấy Thái tử, vì một ngày nào đó Thái tử cũng sẽ lên ngôi hoàng đế. Nhưng ta bướng bỉnh cho rằng có lẽ hắn khác biệt, tính tình mềm yếu, không giống những kẻ khác.
Ta thở dài, lớn lên trong cung cấm, làm gì có ai khác biệt?
14
Ba năm trôi qua, ta sống yên ổn cùng con trai.
Ngày nào đứa nhỏ cũng tung tăng chạy nhảy, liên tục đòi ra ngoài chơi. Các bậc trưởng lão trong làng đều bảo thằng bé giống ta, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, đôi mắt đào hoa tinh anh kia là giống Thái tử như đúc.
Thỉnh thoảng, ta cũng nhớ về những ngày tháng trong Đông cung, nhưng cũng tự nhủ mình may mắn vì đã thoát ra được. Thế giới rộng lớn thế này, ta nhất định phải đi khắp nơi để trải nghiệm.
Giờ đây, lại có thêm một nhóc con cùng đồng hành với ta.
Hôm đó chợ đang nhộn nhịp, thấy trời đẹp nên ta quyết định dẫn con ra ngoài hóng mát.
Thằng bé nhìn thấy xiên kẹo hồ lô không xa, nắm lấy góc áo ta, nũng nịu:
“Mẫu thân, người mua cho con xiên kẹo hồ lô được không?”
Ta biết không thể từ chối được nó, đành phải đi mua.
“Chỉ một xiên thôi nhé, ăn nhiều sẽ bị sâu răng.”
Thằng bé cười tít mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa trả tiền xong, xiên kẹo hồ lô còn cầm trên tay, ta quay lại thì phát hiện con trai đã biến mất.
Lòng ta hoảng loạn, vừa sợ vừa tức, chẳng biết nên tìm con ở đâu, như một con ruồi mất đầu chạy quanh tìm kiếm.
Khi đang rối bời, bỗng thằng bé từ xa cầm theo mấy xiên kẹo hồ lô chạy về phía ta.
“Mẫu thân, có một thúc thúc tốt bụng lắm, cho con nhiều kẹo hồ lô thế này.”
Ta vội ôm chặt nó vào lòng, tim đập thình thịch vì sợ. Có trời mới biết, nếu mất con, ta làm sao có thể sống tiếp những ngày sau này.
Đến khi bình tĩnh lại, ta mới nhớ ra điều cần hỏi:
“Thúc thúc nào đã cho con kẹo hồ lô?”
Thằng bé đứng thẳng, chỉ về phía lối ra của một con hẻm nhỏ:
“Thúc thúc đó cứ đứng ở đó nhìn mẫu thân. Ông ấy bảo, con trông rất giống người.”
Nó cau mày, rồi nghĩ ngợi tiếp:
“Ông ấy còn nói, mắt của con giống mắt của ông ấy.”
Ta vội nhìn về phía hẻm, nhưng đã chẳng thấy bóng dáng ai ở đó nữa rồi.
Hoàn