Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ THÁI TỬ PHI NHƯNG THÁI TỬ KHÔNG YÊU TA Chương 4 TA LÀ THÁI TỬ PHI NHƯNG THÁI TỬ KHÔNG YÊU TA

Chương 4 TA LÀ THÁI TỬ PHI NHƯNG THÁI TỬ KHÔNG YÊU TA

4:35 chiều – 11/10/2024

9

Vì Thái y nói Thái tử cần nằm nghỉ nhiều hơn, nên Lưu Y Y và ta cùng ra ngoài sân.

Trong sân của Thái tử trồng đầy hoa hồng leo. Hắn biết ta thích loài hoa vừa thơm vừa dễ chăm sóc này nên mới trồng khắp sân như vậy.

Hắn nghĩ rằng ta không biết lý do, nhưng lại không hề hay rằng mọi bí mật đã bị phơi bày trong những lần hắn mộng du.

Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy Lưu Y Y bên cạnh cũng không còn đáng ghét như trước nữa.

“Thái tử phi…”

Ta quay lại nhìn, lại bắt gặp đôi mắt to tròn, long lanh của Lưu Y Y, không khỏi cảm thấy cơn giận lại bùng lên.

Nàng thấp hơn ta nhiều, dưới ánh nắng, nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, để lộ chiếc cổ trắng ngần như một con thiên nga kiêu hãnh. Dường như nàng đã lấy hết can đảm để nói:

“Thái tử điện hạ từng hứa sẽ giao vị trí Thái tử phi cho ta.”

Ta khẽ cười, tay vừa chạm vào cành hoa hồng leo liền bóp chặt, bẻ luôn một đóa hoa.

Ta nghịch cánh hoa một lúc rồi cài nó lên tóc nàng, hỏi.

“Đúng là một mỹ nhân, nhưng trong Đông cung này, mỹ nhân đâu thiếu, ngươi dựa vào đâu mà kiêu ngạo thế?”

“Ta là ân nhân cứu mạng của Thái tử điện hạ.”

Nàng đáp chắc nịch, đầy tự tin.

Ta nhướng mày, hỏi lại:

“Thái tử vốn dĩ chẳng nhìn rõ ai là người cứu mình, lý do hắn chọn ngươi chỉ vì trong đám nữ nhân đó ngươi là người xinh đẹp nhất mà thôi.”

“Lưu Y Y, ngươi thật sự nghĩ mình là ân nhân cứu mạng của hắn sao?”

Ta tiến lại gần nàng, cúi xuống thì thầm bên tai:

“Vậy, ngươi có chắc là ngươi đã cứu Thái tử khi đó không?”

Tay nàng âm thầm siết chặt lấy ống tay áo.

Có lẽ vì quá căng thẳng, Lưu Y Y không khỏi rùng mình một cái.

10

Kể từ hôm đó, ta cứ ngỡ Lưu Y Y sẽ biết điều hơn, nhưng không ngờ nàng vẫn cứ quấn lấy Thái tử.

Mỗi lần ta đến thăm Thái tử đều bắt gặp hai người đang tình tứ đùa giỡn. Nhìn thêm một chút nữa, ta thật sự cảm thấy chướng mắt mà đi khỏi đó.

Ta cứ nghĩ mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng không ngờ dần dần cả cung nữ, thái giám trong Đông cung đều cho rằng Thái tử phi là ta đây, sắp bị đuổi khỏi cung rồi.

Dù chưa đến mức chỉ còn thừa cơm thừa canh, nhưng những ngày tháng cũng không còn dễ chịu nữa. Thậm chí đến cả việc cung ứng đá lạnh cũng không còn.

Giữa cái nóng oi bức của mùa hè, không có đá lạnh thì chẳng phải là chết vì nóng sao?

Thế là ta đành phải thưởng tiền cho cung nhân để họ ra ngoài mua giúp.

Vào một buổi chiều tà, không ngờ ta lại gặp Hoắc Quang.

Khinh công của hắn thật tốt, nhưng ta không ngờ hắn lại cả gan đến Đông cung.

Nếu không phải vì lúc đó ta đang quá nóng, ngồi trên bậu cửa hóng mát không ngủ được, chắc ta đã coi hắn là thích khách mà gọi người bắt lại.

Có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của ta lúc đó, Hoắc Quang siết chặt nắm tay, gương mặt đầy phẫn uất:

“Thái tử dám đối xử với nàng như vậy, ta nhất định phải giết hắn!”

Ta chăm chú nhìn hắn, không nói một lời.

Thấy ta phản ứng như vậy, hắn dường như không biết nên nói tiếp thế nào. Một lát sau, hắn che miệng bằng nắm đấm, khẽ ho hai tiếng rồi khuyên nhủ:

“Thái tử đối xử với nàng vô tình như thế, chúng ta lại còn nghi ngờ hắn giết hại sư phụ, tại sao nàng vẫn ở lại bên cạnh hắn?”

“Ta hận kẻ đã hại chết cha ta, nhưng…”

“Chúng ta hãy liên thủ đi.”

Hắn đột ngột cắt ngang, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, nắm chặt tay ta và nói:

“Thái tử đã mất hết lòng tin của Hoàng thượng, chúng ta nên tìm một minh chủ khác. Đại hoàng tử đã hứa, chỉ cần hắn lên ngôi, sẽ ban hôn cho chúng ta.”

Ta hơi ngỡ ngàng.

Bỗng nhiên ta nhận ra người đàn ông trước mặt mình có phần xa lạ. Trong ánh mắt hắn đầy toan tính, trên gương mặt là sự tham vọng không che giấu.

Hắn giờ đây đã là người của Đại hoàng tử rồi.

Ta ngắt lời hắn:

“Các ngươi muốn đoạt vị trí của Thái tử, cứ việc. Nhưng tại sao lại phải liên thủ với ta?”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, ta khẽ ho rồi hỏi:

“Ý của ta là, các ngươi cần ta làm gì?”

Hoắc Quang hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói:

“Đại hoàng tử muốn có được binh phù cũ mà sư phụ để lại.”

Nghe đến đây, ta nhíu mày, cả người căng thẳng, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên.

Hoắc Quang giờ đã ngồi vào vị trí của cha ta, không lý nào hắn lại không có binh phù. Huống hồ, cha ta rõ ràng từng có ý định nâng đỡ hắn.

Ta chăm chú nhìn hắn, trong lòng bỗng dấy lên nghi ngờ. Trừ phi khi đó, Hoắc Quang đã sớm đi theo Đại hoàng tử, khiến cha ta không hài lòng, vì vậy binh phù cũ mới không giao cho hắn.

Nhưng nếu cha ta từng ngăn cản hắn, mà hắn không chịu nghe lời… Nếu như hắn đã xem cha ta là kẻ ngáng đường…

Ta há miệng muốn nói nhưng những lời định thốt ra lại nghẹn ở cổ họng, ta gần như phải dồn hết sức lực mới có thể bật ra được.

“Hoắc Quang, ta nhớ… nhớ rằng ngày săn bắn hôm đó, ngoài Thái tử, còn có ngươi đến gần con ngựa. Thậm chí ta còn nhớ, ngươi và cha ta đi về cùng một hướng trong rừng…”

Hoắc Quang lập tức sững người, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lấy lại vẻ bình thản.

Hắn kinh ngạc nói:

“Á Chiêu, nàng đang nói linh tinh gì vậy?”

Hắn nắm chặt lấy tay ta, gương mặt vẫn tỏ vẻ dịu dàng:

“Nàng hẳn là suy nghĩ quá nhiều rồi. Đêm đã khuya, mau đi nghỉ ngơi đi…”

Những lời sau đó ta nghe không rõ, chỉ nhớ mãi vẻ mặt thoáng chốc cứng đờ của hắn.

Ta đã quen biết hắn hai mươi năm, chỉ cần một biểu cảm thôi, ta có thể hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.

Hắn vừa mới có chút chột dạ, hắn thực sự đã chột dạ!

Đầu óc ta hoàn toàn rối loạn, không nhớ nổi Hoắc Quang rời đi khi nào. Khi ta tỉnh lại từ cơn mơ màng, đã thấy Thái tử trong bộ y phục màu đen đứng thẳng trong sân.

Nền đêm tối đen bao phủ xung quanh hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt phức tạp, nhìn ta thật lâu, nhưng không nói một lời nào rồi xoay người rời đi.

Không hiểu vì sao, bóng lưng của hắn lại toát lên vẻ cô đơn và buồn bã tột cùng.

Chắc hẳn hắn đã thấy cảnh ta và Hoắc Quang gặp nhau, nhưng ta không bận tâm.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, Thái tử đã dứt khoát đưa cho ta một phong hưu thư, sai người tiễn ta ra khỏi Đông cung.

Khi đưa hưu thư cho ta, gương mặt hắn đầy nghiêm nghị:

“Nàng sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác giữa lằn ranh sống chết, khi đột nhiên có một cô nương xuất hiện và cứu ta. Y Y là một cô gái tốt, trong lòng nàng ấy chỉ có ta, và tất cả chỉ là ta!”

“Khi ta buồn, nàng có thể hát cho ta nghe, khi ta bệnh, nàng chăm sóc ta. Đối với ta, nàng ấy xứng đáng với vị trí Thái tử phi. Vậy nên, nàng cầm lấy hưu thư này mà rời đi, chuyện bên phía Phụ hoàng, ta sẽ liệu cách giải quyết.”

Đúng lúc ta đang lo lắng không biết làm cách nào để Hoắc Quang tin tưởng ta, Thái tử lại đưa hưu thư cho ta, vì vậy ta không chút do dự mà nhận lấy.

Nhưng ngay khi ta nắm lấy phong hưu thư, Thái tử lại không buông tay.

Các đốt ngón tay của hắn trắng bệch, rõ ràng là hắn đã dùng sức rất nhiều, như thể hắn đang hối hận, không muốn giao hưu thư cho ta.

Hắn ngẩn người nhìn ta, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn ta bằng ánh mắt tỉnh táo như vậy. Đôi mắt đào hoa ấy sâu thẳm không đáy, như chất chứa cả biển tình và sự lưu luyến.

Tim ta bỗng chốc như bị ai đó siết chặt, đau đớn không chịu nổi. Nhưng rồi ta nhẫn tâm, từ từ dùng sức kéo phong hưu thư khỏi tay hắn.

Ánh sáng trong mắt hắn lập tức tắt lịm, khóe miệng nhếch lên, giọng nói có chút thất vọng:

“Sao thế, gấp gáp muốn đi gặp tình nhân của nàng đến vậy sao? Lục Chiêu, nàng chẳng phải mới hôm trước còn nói muốn cùng ta hành hạ nhau cả đời sao? Sao giờ lại đổi ý rồi?”

Lúc này đây, ta đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chẳng còn tâm trí đâu để dây dưa với Thái tử về những chuyện tình cảm yêu đương.

Ta không nói hai lời, thu dọn đồ đạc và rời khỏi cung.

Ta lao thẳng đến phủ tướng quân của Hoắc Quang, dùng toàn lực ném phong hưu thư vào mặt hắn.

“Ta đồng ý hợp tác với ngươi!”

Hoắc Quang nhặt hưu thư rơi trên mặt đất, cười nhạt. Nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, hắn lại làm bộ thở dài một hơi. Ta quay lưng về phía hắn, lạnh lùng nói:

“Đêm qua ta đầu óc rối loạn, nói linh tinh, ngươi đừng để tâm. Ta đã suy nghĩ cả đêm, ngươi nói đúng, Thái tử là kẻ có khả năng hại chết cha ta nhất.”

“Trước đây ta không dám tin rằng người nằm bên cạnh mình lại đối xử với ta như thế. Nay hắn còn đưa cho ta hưu thư này…”

Ta chưa kịp nói hết lời, Hoắc Quang đã bất ngờ ôm chặt lấy ta từ phía sau.

Cơ thể ta cứng đờ, ta định gạt hắn ra, nhưng rồi nghe hắn nói với giọng đầy tình cảm:

“Á Chiêu, ta sẽ đối tốt với nàng. Sau khi Thái tử chết, chúng ta sẽ chính danh quang minh ở bên nhau.”

Sau khi Thái tử chết?

Nghe bốn chữ ấy, ta sợ đến mức gan mật đều chấn động đến mức run rẩy nhưng lại không dám để lộ, chỉ cố gắng để cơ thể mình không cứng nhắc, dựa vào lòng hắn.

“Lần trước ở hành cung hắn may mắn sống sót, lần này hắn sẽ không được như vậy đâu. Nàng có biết không, Lưu Y Y chính là sát thủ mà ta đã sắp xếp bên cạnh hắn.”

“ Á Chiêu, nàng cứ chờ tin tức trong cung báo Thái tử băng hà đi.”

Ta hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc, không để hắn nhận ra.

“Lưu Y Y là người của ngươi?”

“Đúng vậy, Á Chiêu, thực ra Thái tử đã muốn bỏ nàng từ lâu rồi, chỉ là thiếu một cái cớ. Nay hắn lại vì một sát thủ hạ tiện mà từ bỏ nàng. Sau này, nàng đừng nhớ nhung gì đến hắn nữa. Chúng ta sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc, không ai có thể chia rẽ chúng ta.”

Ta cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, hỏi:

“Các ngươi định ra tay khi nào?”

Hoắc Quang nhìn ra bầu trời đang dần tối bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm.

“Đêm nay.”