6
Thực ra, những gì Hoắc Quang nói với ta, ta không tin một chữ.
Không phải vì ta yêu Thái tử sâu đậm, mà bởi mỗi khi có hiểu lầm giữa ta và Thái tử, tối hôm đó hắn nhất định sẽ mộng du. Nếu hắn thật sự đã hại chết cha ta, ta không tin khi mộng du hắn lại không nói với ta.
Đêm tân hôn, ta đã đánh Thái tử một trận rồi ném hắn ra ngoài.Thái tử tức giận đứng ngoài cửa hét lên:
“Ngươi nghĩ ta muốn động phòng với ngươi sao!”
Ai ngờ, nửa đêm ta lại bị tiếng đẩy cửa làm giật mình tỉnh dậy.
Người luyện võ như ta rất nhạy cảm với những âm thanh này.
Ta thấy Thái tử mơ màng mò đến giường, vừa ôm chặt ta vừa bắt đầu thổ lộ tâm sự. Hắn trông vô cùng tủi thân, miệng bĩu ra, cọ đầu vào ngực ta.
Hắn nói, hắn thật sự rất thích ta, việc bỏ thuốc không phải do hắn làm, hắn cũng bị Hoàng hậu lừa uống rượu.
Hắn nói, nghe tin ta đồng ý thành thân với hắn, hắn rất vui, nhưng không ngờ ta lại đánh hắn.
Nghe xong, ta thấy mềm lòng, bèn để hắn lên giường ngủ chung.
Sáng hôm sau, hắn thức dậy, vẻ mặt lạnh lùng như thể vừa qua đêm xong đã muốn rút lui ngay.
Lúc đó ta biết ngay, hắn đúng là có bệnh, và bệnh này không nhẹ.
Cho nên hôm nay khi ta cố tình chọc giận Thái tử bằng chuyện ta và Hoắc Quang gặp nhau, ta chắc chắn rằng tối nay hắn sẽ lại đến. Thậm chí, ta còn chu đáo để cửa mở sẵn cho hắn.
Quả nhiên, nửa đêm, Thái tử lại đến đúng hẹn.
Hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa, lao vào lòng ta, tủi thân rúc vào ngực ta.
Ta hỏi:
“Ngươi làm sao thế?”
Hắn chôn đầu vào ngực ta, giọng nói tủi hờn không ngừng vang lên, nghe càng thêm ấm ức.
“Ngươi bỏ ta ở hành cung để đi gặp tình lang, lương tâm ngươi không đau sao? Hu hu hu…”
“Ta cô đơn khổ sở, ngươi biết không? Ngươi không ở bên ta, ta sợ đến mức nào ngươi biết không? Hu hu hu…”
“Tim ta đau lắm, ngươi sờ thử mà xem…”
Nói xong hắn liền nắm tay ta đặt lên ngực hắn. Mỗi lần mộng du đều là cái điệu bộ này, tim ngươi đau, nhưng đầu ta còn đau hơn.
“Ngươi hứa với ta, sau này sẽ không gặp Hoắc Quang nữa.”
“Sẽ không gặp nữa.”
“Giữa ta và Hoắc Quang, ai lợi hại hơn?”
“Ngươi lợi hại hơn.”
“Ngươi yêu ai nhất?”
Được rồi, câu hỏi bắt buộc mỗi lần mộng du lại đến.
“Ta yêu ngươi nhất, Lục Chiêu yêu ngươi nhất.”
Hắn hài lòng rồi lại bắt đầu cởi áo.
Không chỉ cởi áo của hắn, hắn còn định cởi luôn áo của ta.
7
Thái tử không gây chuyện thì dường như cảm thấy không yên thân. Chẳng qua ta chỉ dậy muộn một chút thôi mà cung nữ đã vội vã chạy đến báo tin.
Thái tử sáng sớm đã đi tìm Hoàng thượng, giờ đang quỳ trước cửa cung, nói muốn bỏ Thái tử phi.
Ta thản nhiên “ồ” một tiếng.
Nhìn ra ngoài thấy trời nắng gắt, quỳ như vậy chẳng phải sẽ thành thịt nướng sao? Ta phải đi xem trò cười này mới được.
Thế là ta nhanh chóng chải chuốt, rồi đi ra ngoài.
Thái tử đang quỳ trước cửa cung, dáng người nhỏ nhắn, thẳng lưng như thể kiên quyết không khuất phục. Ta không nhịn được thở dài.
“Về đi.”
Hắn quay đầu lại, đôi mắt đào hoa long lanh, nhìn khiến ta thoáng động lòng.
“Ngươi đang lo cho ta?”
Nhớ đến tính khí bướng bỉnh của hắn, ta thực sự muốn nói cho hắn biết chuyện hắn mộng du. Nhưng rồi lời nói đến miệng lại nuốt xuống, thôi thì giữ chút thể diện cho hắn.
“Đúng vậy, ta là Thái tử phi của ngươi, đương nhiên phải lo lắng cho ngươi.”
Thái tử chu môi, lẩm bẩm điều gì đó ta không nghe rõ. Sau đó, hắn trưng ra vẻ mặt đầy u oán:
“Ngươi vốn dĩ không muốn gả cho ta, nếu trong lòng ngươi vẫn còn Hoắc Quang, vậy giờ ngươi hãy cùng ta quỳ xuống, cầu xin Phụ hoàng cho chúng ta hòa ly.”
“Từ nay về sau, ta sẽ sống hạnh phúc với ân nhân cứu mạng của ta, còn ngươi sẽ sống hoà thuận với thanh mai trúc mã của mình.”
Nghe hắn nói, trong lòng ta không khỏi bật cười.
“Đề nghị này thật tuyệt vời!”
Thái tử nghe xong, mặt liền đen kịt, một lúc sau chỉ nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ “ngươi”.
“Nhưng ta sẽ không đồng ý.”
Ta mỉm cười, nhìn gương mặt Thái tử đỏ bừng dưới nắng, thấy vẻ mặt hắn dường như có chút ngạc nhiên, ta tiếp tục:
“Thái tử, chúng ta đã đi đến bước này, ngươi vừa có một cô nương mình thích, giờ muốn đá ta đi sao?”
Nói xong, ta cúi người, vươn tay giúp hắn gạt đi mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán. Ta cúi xuống, dịu dàng nâng khuôn mặt hắn lên, mũi ta gần như chạm vào mũi hắn.
Ta nhẹ nhàng cười.
“Thái tử, chúng ta hãy cứ hành hạ lẫn nhau suốt đời đi!”
8
Thái tử ngã gục trước cổng cung.
Cái nắng gay gắt cuối cùng cũng khiến thân thể nhỏ bé của hắn không chịu nổi, như lẽ thường tình, hắn đã bị cảm nắng mà gục trước cổng cung.
Sau khi được đưa về, Thái y luyên thuyên một hồi dài, tóm lại là hắn cần được chăm sóc cẩn thận. Ta phải thức cả đêm trông nom hắn, thân tâm mệt mỏi rã rời.
Màn kịch này chẳng những khiến hắn đổ bệnh, mà còn kéo theo ta chịu khổ.
Quả nhiên không hổ danh là Thái tử!
Sáng sớm hôm sau, cô nương nhỏ ấy nước mắt lã chã bước vào. Nói chính xác hơn, giờ nàng đã là Lưu lương đệ của Đông cung.
Bị dáng vẻ khóc lóc của nàng quấy nhiễu, tâm trạng ta bực bội vô cùng, bèn đứng dậy ra ngoài hít thở không khí. Nhưng chưa đứng được bao lâu, từ trong phòng đã có tiếng động vang lên.
Hình như Thái tử đã tỉnh.
Ta vội vàng gọi cung nhân đi mời Thái y đến, rồi quay lại phòng kiểm tra tình hình. Nhưng vừa bước vào, ta chỉ thấy gương mặt Thái tử tái nhợt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn Lưu lương đệ, hắn khàn giọng an ủi nàng.
“Cô không sao, đừng để Y Y lo lắng.”
Thật là một cảnh tình thâm ý thiết.
Lưu lương đệ tên là Lưu Y Y, chính là ân nhân cứu mạng mà Thái tử đích thân chọn về ngày đó. Mặc dù không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng giọng nói của nàng ngọt ngào, vừa rơi lệ vừa khóc như hoa lê trong mưa, càng khiến người khác thương cảm.
Quả nhiên, giọng Thái tử càng thêm dịu dàng:
“Y Y đã trông ta suốt cả đêm sao?”
Lưu Y Y không đáp, chỉ đỏ mắt nức nở.
Ta đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm nhìn họ. Hắn liếc qua, ánh mắt chạm đến ta đang đứng ngoài cửa, không biết nghĩ gì mà nhíu mày, một lúc sau thở dài nói:
“Mau về nghỉ ngơi đi, đừng để mệt quá.”
Rồi hắn đột ngột chuyển giọng, lạnh lùng châm chọc:
“Không giống như một số người chỉ mong ta chết đi.”
Ta trừng mắt nhìn Thái tử, khả năng lật lọng của hắn thật xuất sắc. Rõ ràng ta đã thức trắng cả đêm chăm sóc hắn, còn Lưu Y Y chỉ mới vào rơi vài giọt nước mắt.
Ngọn lửa trong lòng ta lập tức bùng cháy, ta bước tới định nói cho ra lẽ. Có lẽ khí thế của ta quá lớn, khiến Lưu Y Y sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy.
Thái tử vội vàng đứng dậy che chở cho nàng, yếu ớt quát lên:
“Ngươi có giận thì trút lên ta, đừng làm Y Y sợ.”
Ta tức đến mức bật cười.