Ánh mắt hắn sáng như những vì sao, áp lên người ta.
‘Phu quân muốn biết ở Hòa Tông, nàng đã học được những gì.’
Đêm ấy chiếc giường không ngừng lay động, xuân tiêu không biết đã kéo dài bao lâu, cho đến khi ta toàn thân rã rời, không còn chút sức lực, nằm trên giường, ngón tay cũng chẳng nhấc nổi.
Khi đó ta nghe hắn thì thầm bên tai:
‘Phượng Cửu, nếu nàng phát hiện ta lừa nàng, nàng sẽ làm gì?’
‘Chỉ cần chàng không có nữ nhân khác, dung nhan chàng không thay đổi, thể lực của chàng mãi mãi tốt như vậy.
Ta đều có thể tha thứ.’ Ta không thể mở nổi mí mắt.
Đẹp trai, kỹ năng tuyệt vời.
Nam nhân như vậy có gì mà không thể tha thứ?
Khi Kim Mục Dương trở về đã là một tháng rưỡi sau.
Ta đã dùng hết những hình cụ trong địa lao để tra tấn kiếm sĩ của hắn.
Thật giống y như kiếp trước của tac chỉ có điều, ta không hề cứu hắn để giữ mạng.
Hầu hết thời gian, hắn ngất đi vì đau đớn.
Còn may mắn hơn ta, vì ta thì tỉnh táo suốt.
Kim Mục Dương khi nhìn thấy hắn, suýt nữa phát điên, hắn muốn đem người đó ra ngoài, nhưng đệ tử trông coi địa lao không dám thả, chỉ nói rằng phải được Đại công tử đồng ý.
Khi Kim Mục Dương đến viện của chúng ta, Mục Xuyên đang dạy ta viết chữ.
Hắn hằn học nhìn ta,
‘Yêu nữ! Có phải ngươi đã hạ độc hắn?’
‘Ai da. Đến răng cũng chẳng còn mà còn nói được cơ à?’
‘Quả nhiên là ngươi!’
Hắn rút kiếm chỉ thẳng vào ta, ánh mắt đỏ rực vì giận dữ.
Nhưng ta không hề sợ hãi, Mục Xuyên đã đứng chắn trước ta.
‘Nếu ngươi còn dám chĩa kiếm vào thê tử của ta, thì đừng trách ta không khách khí.’
Mục Xuyên chỉ đứng đó, nhưng khí thế toát ra sắc bén như một thanh kiếm.
‘Huynh đã có thể đứng dậy rồi sao?
Huynh… huynh đã giải độc được rồi?’
Hắn sững sờ không tin nổi.
‘Nếu ngươi muốn báo thù cho kẻ vô liêm sỉ kia.
Cứ việc ra tay.’
Ta núp sau lưng Mục Xuyên, chỉ ló đầu ra, nhìn hắn với vẻ thách thức, ‘Ngươi đánh ta đi!’
Có lẽ vì ta quá ngạo mạn, hoặc có lẽ vì Kim Mục Dương quá kinh tởm.
Nên đột nhiên ta cảm thấy buồn nôn, rồi ta cúi xuống, nôn khan.
Mục Xuyên lập tức phát hiện ra sự khác thường của ta, liền quay lại đỡ lấy ta.
Ngay lúc đó, Kim Mục Dương ra tay, một tia kiếm sáng loé lên, lao thẳng tới.
‘Ngươi muốn chết!’
Cơn giận của Mục Xuyên khiến y phục hắn căng phồng lên.
Hắn dùng đầu ngón tay làm tên, đối đầu với thanh tiên kiếm của Kim Mục Dương.
Ta không kịp nghĩ đến bản thân, trong lòng kinh hoàng.
Có lẽ vì quá căng thẳng, ta cảm thấy bụng dưới âm ỉ đau.
Ta đã tưởng mình hoa mắt.
Chỉ một chiêu, Kim Mục Dương đã bị đánh bay ngược lại, ngã xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.
Sau khi Kim Mục Dương ngất đi, Mục Xuyên vội vàng đến bên ta, lập tức sai người gọi tiên y và Tông chủ.
Ta ôm lấy hắn, nước mắt trào ra vì sợ hãi, nếu không phải hắn mạnh mẽ như vậy, thì vừa rồi khi chắn trước ta, có lẽ đã khiến hắn gặp chuyện rồi.
Sau khi tiên y bắt mạch cho ta, khuôn mặt ông đầy vẻ vui mừng, hướng về phía Kim Tông chủ và Mục Xuyên cúi đầu chúc mừng.
‘Đại thiếu phu nhân đã có thai.
Hơn nữa, nếu không chẩn đoán sai, e là song thai.’
Thiên Cơ lão nhân đã từng bói quẻ cho Kim Tông chủ.
Nói rằng nếu ông muốn duy trì huyết mạch…
“Thiên Cơ lão nhân bói rằng, phải tìm được hai nàng dâu có thể chất thiên bẩm mới có thể nối dõi tông đường cho hai công tử.
Nếu không, Kim Kiếm Tông sẽ tuyệt hậu.”
Nay ta đã mang thai, ông ấy thực sự vô cùng mừng rỡ.
Kim Kiếm Tông rộng lớn này cuối cùng cũng có hy vọng.
Tông chủ xúc động đến mức đi đi lại lại trong phòng, Mục Xuyên rõ ràng định nói gì đó.
Ta liền vội vàng lên tiếng.
‘Phụ thân, Nhị đệ…
Nhị đệ vì nhân tình nên đã rút kiếm đòi giết ta.
Phu quân vì bảo vệ ta mà ra tay hơi mạnh.’
‘Nghịch tử dám làm bị thương cháu đích tôn của ta!
Ta sẽ tự tay đánh gãy chân hắn!’
‘Có lẽ không cần phải đánh gãy chân đâu.
Vì toàn bộ kinh mạch của Kim Mục Dương đã bị Mục Xuyên đánh vỡ nát rồi.’
Những chuyện sau đó, Mục Xuyên không còn bận tâm nữa, tất cả sự chú ý của hắn đều dành cho ta.
Về sau, ta nhiều lần hỏi về tình hình của Kim Mục Dương, hắn đáp rằng chỉ khi xử lý xong Kim Mục Dương, ta mới có thể yên tâm dưỡng thai, vì thế hắn đã đi lo liệu rồi.
Hắn vừa trở về chưa được bao lâu, thì có tin báo rằng Nhị công tử, kẻ giờ đây đã thành phế nhân, đã vào địa lao cứu người.
Trong lúc không cẩn thận đã gây cháy, cả hắn và tên tù nhân đều chết cháy trong ngục.
‘Tên nhân tình đâu?’
‘Kẻ đó không chịu nổi đã chết rồi.’
‘Còn Kim Mục Dương, kẻ bị câm do trúng độc, đã bị vứt vào chốn kỹ viện.
Có người đang theo dõi hắn.’
Kim Mục Dương, vốn là con cưng của trời.
Sinh ra đã ở nơi cao sang.
Vậy mà giờ đây bị kẻ hắn khinh thường nhất giẫm đạp, đúng là sống không bằng chết.
‘Giờ nàng có thể yên tâm dưỡng thai rồi chứ?’
‘Ừm.’
Ta sống đến chín mươi tuổi ở trần gian, cả đời sinh bốn lứa con, mỗi lứa đều sinh đôi.
Dù Mục Xuyên không muốn, nhưng chỉ cần chúng ta sơ ý một chút là lại có thai.
Đến khi chúng ta già, chắt chít đã cưới vợ cả rồi.
Ta qua đời trong vòng tay của Mục Xuyên một cách bình yên.
Phượng Cửu công chúa sau khi lịch kiếp trở về, các vị thần tiên trên trời tự tổ chức một buổi tiệc đón tiếp ta.
Kể từ khi trở lại, trong lòng ta luôn trống vắng khó tả.
Vì vậy ta có hơi tham rượu một chút.
Lần cuối cùng ta say rượu, là khi ta cả gan dám đi nhìn trộm Thượng thần Lâm Uyên tắm.
Lần này, ta chỉ lo cùng các thần tiên hàn huyên.
‘Bà Mụ, ta biết người thương ta.
Nhưng ta đã sinh tám đứa con rồi.
Lợn còn chẳng sinh được nhiều như ta!’
‘Thiên Minh, ta nói ngươi nghe, một nam nhân thực sự yêu ngươi, sẽ không bao giờ khiến ngươi phải tốn công lấy lòng hắn.
Hắn sẽ luôn chiều chuộng ngươi.’
Chúng tiên ai nấy đều gật gù đồng ý.
‘Ta nói cho các ngươi nghe.
Phu quân của ta ở trần gian đẹp trai lắm.
Còn đẹp hơn cả Thượng thần Lâm Uyên!’
Ta nghĩ lại, hai người đó có vẻ giống nhau lắm.
Không hiểu sao trong đầu ta, hai gương mặt như hòa vào một, đẹp giống nhau y hệt.
Bỗng nhiên, ta òa khóc.
‘Ta nhớ phu quân của ta.
Ta nhớ Mục Xuyên.’
‘Ta… ta muốn đi tìm hắn dưới Địa phủ.’
Đột nhiên, sau lưng ta vang lên một giọng nói,
‘Ngươi muốn tìm ai?’
Ta loạng choạng quay người lại, mắt mở to, ta định lao tới, nhưng chân trái lại vấp vào chân phải.
Ta ngã xuống, nhưng không chạm đất, mà rơi vào một vòng tay quen thuộc.
‘Mục Xuyên, phu quân!’
Thượng thần Lâm Uyên đang đứng trước mặt ta.
Chúng tiên đồng loạt hành lễ, chỉ có ta như một con bạch tuộc bám chặt lấy hắn.
Khi ta tỉnh rượu, nhận ra mình đang tựa vào Lâm Uyên.
‘Mục Xuyên… Lâm Uyên?’
Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như khi còn ở trần gian, nhưng ta lại thấy toàn thân không ổn chút nào.
‘Ngài tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho ta.’
Ta nhìn hắn đầy nguy hiểm.
Thì ra vị Thượng thần nhỏ nhen này, vì ta trộm nhìn hắn tắm nên đi xuống trần gian để xem trò cười của ta.
Vào kiếp thứ hai của ta, hắn tự cho rằng đã chọn được một vị trí lý tưởng.
Nhưng không ngờ ta lại chọn cưới Mục Xuyên, người huynh trưởng bị coi là phế vật của hắn.
Hắn vốn không muốn có liên hệ gì với ta, nhưng mị lực của tiểu ma nữ Hòa Tông ta đây, nào phải thứ hắn có thể chống cự được.
Hắn còn tiết lộ với ta một bí mật, rằng để có thể giữ nguyên dung mạo và cùng ta viên phòng, hắn đã dành vài tháng trời ở nhân gian, chỉnh sửa ký ức của mọi người về hình dáng của hắn.
Thuật pháp này quả thực nghịch thiên vô cùng, đến nay hắn vẫn đang phải chịu phản phệ từ nó.
Thượng thần yếu ớt tựa vào lòng ta, làm nũng.
‘Phượng Cửu.
Nàng từng nói chỉ cần ta vẫn giữ dung mạo này.
Thể lực vẫn luôn tốt như vậy.
Thì nàng sẽ không chê bai ta.’
“Ta đâu có nói chỉ cần chàng thể lực vẫn tốt như vậy!’
Hoàn