Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIỆP VĂN LAM Chương 2 DIỆP VĂN LAM

Chương 2 DIỆP VĂN LAM

3:16 chiều – 10/10/2024

6

Nhưng còn có chuyện khiến ta đau đầu hơn.

Phụ thân đem tới mấy bức tranh vẽ các chàng trai cường tráng, bảo ta chọn một người.

“Mấy người này cha đã âm thầm điều tra kỹ rồi, ai cũng tài giỏi, khỏe mạnh, con xem thích ai thì chọn đi?”

Không ai trong số họ bằng được Diệp Văn Lam.

Để cha không nhắc đến chuyện này nữa, ta lập tức mím môi, bắt đầu khóc.

“Cha, bấy nhiêu năm con chưa kịp ở bên phụng dưỡng cha, vừa về kinh cha đã bắt con lấy chồng. Cha à, chẳng lẽ cha thấy con ở nhà chướng mắt rồi sao? Nhưng con không nỡ xa cha đâu! Gả rồi, con thành người nhà khác, còn được mấy ngày ở bên cha hầu hạ nữa? Nếu nương còn sống, chắc chắn nương sẽ không nỡ gả con đi…”

Quả nhiên, nước mắt là vũ khí lợi hại nhất. Ngay cả cha ta, một nam nhân thô kệch, cũng đỏ hoe mắt.

“Vậy… đợi thêm một thời gian nữa nhé?”

“Vâng!” Ta lập tức bật cười trong nước mắt.

Cha cũng cười vì cái bọt mũi to đùng của ta. Ông có hàng lông mày rậm và đôi mắt to, khi nghiêm mặt trông rất đáng sợ, nhưng khi cười, lại mang nét hiền hòa, ngờ nghệch dễ thương.

Quản gia bước vào bẩm báo, nói rằng thế tử Diệp Văn Lam đến thăm.

Cha cau mày: “Nó đến làm gì?”

“Cha, tốt nhất là cha đuổi hắn về đi, đỡ bị Diệp Quốc công lại kiếm cớ gây khó dễ.”

“Người ta đã đến nhà, cha không thể đuổi, cứ mời vào trước đã.”

“Nghe nói gần đây hắn dính phải tà ma, có thể sẽ nói những điều lạ lùng, cha đừng kể chuyện gì trong nhà cho hắn nghe…”

Ta vội vã dặn dò cha trước, sợ rằng ông sẽ để lộ điều gì trước mặt Diệp Văn Lam.

Thấy bóng người đến gần, ta nhanh chóng nấp sau bức bình phong.

7

Diệp Văn Lam vẫn đẹp trai xuất chúng như thường, chỉ là ánh mắt và gương mặt dường như thiếu đi phần nào thần thái.

“Bái kiến Thẩm bá phụ.”

“Không cần đa lễ, thế tử đến đây có chuyện gì?” Giọng cha ta có phần lạnh nhạt.

“Xin hỏi Thẩm huynh có ở nhà không?”

Cha ta quan sát Diệp Văn Lam từ đầu đến chân, như đang xác định xem chàng có bị bệnh hay không.

“Huyền Chương đang trấn thủ biên cương, tất nhiên không có ở nhà, thế tử cất công đi chuyến này rồi.”

Diệp Văn Lam vẫn không từ bỏ ý định.

“Vài ngày trước, ta còn uống rượu với huynh ấy ở Xuân Phong Lâu.”

“Là cha ngươi bảo ngươi đến chứ gì? Nếu hoàng thượng trách tội, thế tử có gánh nổi không? Không tiễn!”

Cha ta nghĩ rằng Quốc công Diệp lại tìm cớ để dâng tấu lên hoàng thượng, sắc mặt ông trầm xuống, đứng dậy đuổi khách.

“Nếu Thẩm huynh không có ở nhà, vậy Thẩm tiểu thư có thể chứ? Ngày mai phủ của tiểu chất tổ chức tiệc ngắm hoa, nếu Thẩm huynh vắng mặt, vậy mời Thẩm tiểu thư đến góp vui, cũng là dịp để kết giao bằng hữu.”

Diệp Văn Lam để lại một tấm thiệp mời rồi cáo từ rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì bị lộ, may mà không sao.

8

“Thẩm Lệnh Du! Mau vào đây cho ta!”

Sau khi Diệp Văn Lam rời đi, cha ta lại bắt đầu nổi giận.

“Có phải con giả làm huynh trưởng, đi gây rắc rối với hắn không?”

Mặt ta đỏ bừng, biết không thể lừa được cha, đành bịa ra một cái cớ.

“Con chỉ thấy khó chịu khi cha hắn cứ bắt nạt cha, nên trêu hắn một chút thôi.”

Cha ta là người dễ dỗ, chỉ cần một lời nịnh nọt, ông đã chuyển từ giận sang cười ha hả.

“Không hổ danh là con gái rượu của cha! Nếu con thật sự thích hắn cũng là chuyện bình thường, thế tử vừa đẹp trai, vừa cao ráo, chứng tỏ con mắt con còn tốt, đầu óc không có vấn đề.”

Ai mà đầu óc có vấn đề chứ?

Nhưng nghe cha nói vậy, có vẻ như cũng có cơ hội? Ta vui mừng thầm trong lòng, thử thăm dò:

“Cha, cha với Diệp Quốc công vốn là kẻ thù không đội trời chung, con có thích hắn cũng chẳng được gì. Năm con sáu tuổi, con làm rụng hai chiếc răng của hắn, từ đó Diệp Quốc công đã không ưa gì cha.”

“Đồ ngốc, con nhìn sự việc không thể nhìn bề mặt, phải phân tích sâu xa, con tưởng vì con làm rụng hai chiếc răng của con trai ông ta mà ông ta ghét cha sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Tất nhiên không phải, chuyện này dài lắm…”

Ta nhanh tay rót trà cho ông.

“Cha từ từ kể đi.”

“Hồi đó cha cũng là một thanh niên trẻ đầy khí phách, là võ trạng nguyên, được trưởng công chúa để ý…”

“Rồi sao nữa, rồi sao nữa?”

“Cha đã từ chối trưởng công chúa, lên chiến trường, sau đó bị nương con bắt lấy. Trưởng công chúa đành chọn người kế tiếp, đó là trạng nguyên văn khoa năm đó, sau này là Diệp Quốc công. Cha và nương con rất mực yêu thương nhau, sau khi nương con qua đời, trưởng công chúa đến nhà chia buồn, khiến Diệp Quốc công tức giận vô cùng…”

Thật là một bí mật động trời! Không lạ gì mà Diệp Quốc công cứ nhằm vào cha ta.

Ta tò mò hỏi: “Vậy cha có từng động lòng với trưởng công chúa không?”

“Cha ngươi ghét nhất là mấy cô nương yếu đuối, lắm chuyện. Nương con hợp ý cha nhất!”

Thấy cha bắt đầu nhớ lại nương, ta vội vàng chuyển chủ đề.

“Cha, Tam nương ở tiệm rượu đầu phố mỗi ngày đều mang rượu đến cho cha khi trời vừa tối, chắc rượu đó ngon lắm nhỉ?”

Cha ta đỏ mặt.

“Khụ khụ, nói chuyện của con, sao lại nhắc đến rượu? Thế tử tuy tốt, nhưng phủ Diệp Quốc công là nơi hiểm nguy, buổi tiệc ngắm hoa lần này chắc chắn là để tìm thê tử cho thế tử, con đừng đi nữa!”

“Con phải đi! Con nhất định phải đi!”

Ta muốn xem xem chàng sẽ chọn cô nương thế nào.

 

9

Phủ Diệp Quốc công hôm nay thật náo nhiệt.

Ta được nha hoàn dẫn vào, để ra mắt trưởng công chúa.

“Tiểu nữ Thẩm Lệnh Du, bái kiến trưởng công chúa.”

Ta học theo dáng vẻ của các tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng hành lễ cúi chào.

“Ngươi là con gái nhà ai?”

Trưởng công chúa vận y phục quý phái, nét mặt mang theo nụ cười hiền hòa.

“Gia phụ là Đại tướng quân Thẩm Hoài Đạo.”

Khi ta vừa xướng lên danh tính của cha, nụ cười trên mặt trưởng công chúa thoáng cứng lại, nhưng bà ấy nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường.

“Không ngờ con gái của Thẩm Hoài Đạo đã lớn thế này rồi. Thôi, ra vườn ngắm hoa đi.”

Trong vườn hoa, các tiểu thư từng nhóm từng nhóm, ai nấy đều trang điểm rực rỡ, tựa như đang đua sắc với muôn hoa khoe sắc khắp khu vườn.

Dù ta đã dày công chuẩn bị để bản thân trông đẹp hơn, nhưng so với bọn họ vẫn còn quá đỗi bình thường.

Ta không có hứng thú ngắm hoa, cứ lang thang trong vườn một cách vô định.

Ta biết rõ chàng không để mắt đến ta, cũng biết rõ giữa ta và chàng chẳng có gì là khả thi, nhưng ta vẫn không thể dừng lại những ảo tưởng trong lòng.

Quản gia trong phủ thông báo rằng Diệp Văn Lam đã ra một câu đố. Ai trả lời đúng sẽ được gặp riêng chàng, trả lời không đúng cũng không sao, coi như là vui chơi kết giao.

Các tiểu thư đều hào hứng tham gia, nhưng khi nhận được câu hỏi, họ lại dở khóc dở cười. Chỉ là một câu hỏi rất đơn giản mà thôi.

Các nàng vội vàng bắt tay vào trả lời, còn ta thì thấy khó xử.

Chàng hỏi các tiểu thư sử dụng loại hương liệu nào và chúng được pha chế từ những nguyên liệu gì.

Hóa ra Diệp Văn Lam muốn nhân dịp tiệc ngắm hoa này để tìm ra người đã phá hủy sự trong sạch của chàng!

Nếu chàng biết người đó là ta, chắc chắn chàng sẽ căm ghét và sỉ nhục ta vô cùng.