Đêm qua say rượu, ta đã hủy hoại sự trong sạch của Diệp Văn Lam.
Sau khi tỉnh rượu, ta không dám đối diện với hắn, vội vã chạy trốn khỏi hiện trường.
Hiện giờ, Diệp Văn Lam tìm tới cửa.
Ta nên làm gì đây?
1
Khi ta còn nhỏ, ta đã rất ghen tỵ với Diệp Văn Lam vì gương mặt xinh đẹp, môi đỏ răng trắng của chàng.
Năm ta sáu tuổi, khi đi tới nhà người khác làm khách, ta đã xô ngã Diệp Văn Lam và làm chàng rụng hai chiếc răng cửa.
Chàng miệng đầy máu, khóc ầm ĩ không ngừng.
Cha bắt ta phải xin lỗi, nhưng ta cố chấp không chịu, cho rằng hai chiếc răng ấy vốn sắp rụng, ta chỉ là “giúp” chàng mà thôi!
Diệp Quốc công nổi giận, chỉ tay vào mặt cha ta mà mắng rằng cha không biết dạy con. Cha bắt ta quỳ trước linh vị nương suốt đêm và bắt ta hứa từ nay phải tránh xa Diệp Văn Lam.
Năm ta tám tuổi, Diệp Văn Lam chơi đùa vui vẻ với các cô nương khác, nhưng lại không thèm để ý tới ta.
Ta tức giận chặn chàng ở đầu ngõ, cắn chàng một cái và cảnh cáo không được chơi với mấy cô gái khác.
Diệp Quốc công dâng tấu lên trước mặt hoàng đế, khiến cha ta phải ra tay dạy dỗ ta bằng gia pháp, làm ta nằm liệt giường nửa tháng.
Năm ta mười tuổi, ta và chàng học chung trường.
Chàng là người được mọi người khen ngợi, còn ta thì bị người đời ghét bỏ.
Ta không cam lòng, công khai nhục mạ chàng: “Học giỏi thì sao? Học dốt như ta thì sao? Sau này chàng vẫn phải cưới ta thôi!”
Phu tử đau đầu, bảo cha ta đưa ta về dạy dỗ lại.
Nương ta mất sớm, cha không thể quản nổi ta, cuối cùng gửi ta đến quân doanh nơi biên giới, giao cho huynh trưởng ta để ta trải qua khổ luyện mà tu dưỡng tính nết.
Sáu năm trôi qua, tính tình ta ngày càng ngỗ ngược. Khi đến tuổi thành hôn, cha ta cuối cùng cũng cho phép ta trở về kinh thành để học quy củ, rồi tìm cho ta phu quân.
Khi gặp lại Diệp Văn Lam, chàng đã trở thành tài tử số một được mọi người ngưỡng mộ, phong thái xuất chúng, tư thế uy nghi.
Nhưng chàng không nhận ra ta, ngược lại còn hành lễ với ta.
“Nghe nói Thẩm tiểu tướng quân dũng mãnh vô song, ta cứ tưởng là người cao lớn, mạnh mẽ, không ngờ lại phong độ thanh thoát, anh tuấn như cây ngọc.”
“Thế tử quá khen! Ta cũng nghe danh thế tử là một trong những tài tử phong lưu nhất kinh thành, là người trong mộng của biết bao cô gái. Hôm nay được gặp, quả thật danh bất hư truyền! Có dịp mời thế tử cùng uống rượu nhé!”
2
Cha ta là đại tướng quân có công lao lớn, đến cả hoàng thượng cũng kính trọng ông vài phần, nhưng Diệp Quốc công luôn đối đầu với cha ta.
Diệp Quốc công cưới trưởng công chúa, địa vị của ông ta tất nhiên rất cao quý. Cha ta chỉ là một võ tướng, đấu khẩu không lại ông ta, mà cũng không thể động thủ, trong lòng ấm ức vô cùng.
Ta quyết định thay cha ta xả giận!
Nghe nói Diệp Văn Lam đang thể hiện tài năng ở Xuân Phong Lâu, ta bèn cải nam trang đến đó.
Thơ ca thì ta không thắng được chàng, nên ta lấy cớ là học theo Lý Bạch, lừa chàng uống rượu một mình với ta.
Khi men rượu đã ngấm, ta thấy chàng càng lúc càng đẹp, đôi môi đỏ thắm, giống như một đóa tuyết liên trên núi cao. Người ta nói chàng là người có phẩm hạnh cao thượng, không gần nữ sắc, càng như vậy, ta lại càng muốn trêu chọc chàng.
Dưới tác động của men rượu, ta mất lý trí và đã hủy hoại sự trong sạch của chàng.
Sau khi tỉnh rượu, ta biết mình đã gây họa lớn. Phủ Diệp Quốc công quy củ nghiêm ngặt, trưởng công chúa – nuonge của Diệp Văn Lam – ghét nhất là chuyện nam nữ lăng nhăng. Nếu bà ấy biết ta phá hủy đời con trai bà, chắc chắn bà ấy sẽ không tha cho ta!
Ta nhịn đau mà chạy trốn khỏi hiện trường, còn phải tiêu tốn không ít bạc để bịt miệng một số người.
Chuyện này, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết, đặc biệt là cha ta. Nếu cha biết ta làm chuyện bại hoại như vậy, chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta.
Lúc này, nha hoàn báo rằng Diệp Văn Lam đến thăm.
Tim ta đập loạn.
Chẳng lẽ chàng đã biết là ta, đến đây để tính sổ sao?
3
Không còn cách nào khác, phụ thân vẫn chưa hồi triều từ buổi chầu, ta đành giả làm huynh trưởng để thử thăm dò trước xem sao.
“Ngọn gió nào đã thổi thế tử đến đây vậy?”
“Thẩm huynh! Ta đến tìm ngươi, có chút chuyện muốn hỏi.”
Chúng ta từng uống rượu cùng nhau, vì thế giờ chàng xưng huynh đệ với ta, vô cùng thân thiết tự nhiên.
Ta mời chàng vào tiền sảnh, pha trà, cho lui hạ nhân, rồi mới hỏi: “Thế tử tìm ta có chuyện gì thế?”
Ta cố tỏ vẻ như không biết gì, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
“Hôm qua ở Xuân Phong Lâu, Thẩm huynh có thấy cô nương nào bước vào nhã phòng của chúng ta không?”
“Ta… Hôm qua ta cũng say lắm, rời đi trước nên không để ý.” Ta đành phải bịa chuyện để qua mặt.
“Ngươi hại ta thê thảm rồi!”
“Sao thế?” Qua làn khói trà mờ ảo, ta thấy đôi tai của chàng đỏ bừng lên.
“Hôm qua, lúc nửa tỉnh nửa say, ta và một cô nương… đã xảy ra chuyện…”
Chàng lắp bắp, dáng vẻ xấu hổ khiến ta không khỏi động lòng.
“Chẳng lẽ… không vui vẻ sao?”
Dựa vào biểu hiện tối qua của chàng, chắc không đến mức vậy chứ?
“Vui lắm… là cảm giác chưa từng có… Ta thật sự muốn cưới nàng, nhưng lại không biết nàng là ai!”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của chàng, trong lòng ta không khỏi vui sướng.
“Với thân phận và địa vị của thế tử, chẳng lẽ lại có người không nhận?”
Trời ơi, không biết sao ta lại đỏ mặt khi thốt ra câu đó.
“Có nhiều người giả vờ, nhưng họ đều không phải nàng. Nàng ấy… có mùi hương đặc biệt, không ai khác có. Thẩm huynh, nếu ngươi có manh mối gì, nhất định phải nói cho ta biết!” Chàng buồn rầu nói.
Ta mơ hồ đáp lại, tiễn chàng ra khỏi phủ.
Tới cổng, chàng vỗ nhẹ vai ta.
“Thẩm huynh, ta xem ngươi là tri kỷ, sau này chúng ta phải qua lại thường xuyên!”
“Nhưng hai nhà chúng ta…”
“Chuyện của trưởng bối, không liên quan đến ngươi và ta!”
“Thế tử nói phải, được, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau!”
Nhìn bóng dáng chàng rời đi với vẻ cô đơn, lòng ta không khỏi thấy xót xa.
Mãi đến giờ, ta mới nhận ra lòng mình, rằng ta… thích chàng.
Nhưng một người xuất sắc như chàng liệu có thấy ta không dịu dàng, thùy mị như những cô nương kinh thành khác không…
4
Ta không dám ra ngoài lêu lổng nữa, ngoan ngoãn ở nhà học thêu thùa. Nhưng khuôn mặt chàng luôn hiện lên trong đầu, khiến ta cầm kim đâm thủng tay mình đầy những vết kim.
Nghe nói ngày nào chàng cũng tới Xuân Phong Lâu uống rượu giải sầu, chờ đợi cô nương hôm đó xuất hiện.
Ta không thể chịu được nữa, lại đến Xuân Phong Lâu.
Thấy thiếu niên trước đây phong thái tuấn tú, nay sa sút thê thảm, đôi mắt mờ mịt vì men rượu, lòng ta không khỏi đau xót.
“Thế tử sao lại phải khổ như vậy?” Ta nhấc bình rượu, tự rót cho mình một ly.
“Thẩm huynh, trên đời này, sao lại có người phụ nữ vô tình đến vậy? Đã quyến rũ ta, sao lại trốn tránh không dám gặp?”
“… Có lẽ nàng ấy cũng có nỗi khổ riêng. Thế tử sao không nghĩ thoáng một chút, coi như một giấc mộng mà thôi.”
“Chuyện như vậy, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra? Giáo huấn gia tộc không cho phép, lòng ta càng không cho phép!”
“Thế tử, chẳng lẽ không thể tìm một cô nương khác sao?”
“Không, Thẩm huynh, ta chỉ cần nàng ấy thôi, ngươi giúp ta tìm nàng, ta cưới nàng chẳng phải được sao?”
Chàng ngã xuống bàn, gió lạnh thổi qua, ta sợ chàng bị cảm, liền định dìu chàng lên giường nghỉ ngơi.
Không ngờ chàng lại ôm chặt ta không buông, còn cố gắng ngửi vào cổ ta, lẩm bẩm: “Cuối cùng… nàng đã đến… ta tìm nàng… khổ quá rồi.”
Sau đó chàng đột nhiên xoay người, đè ta xuống giường.
Ta rất hoảng hốt, rất hoảng hốt!
Không lẽ chàng giả vờ say?
5
“Thế tử! Thế tử!” Ta gọi liên tục, nhưng chàng không còn phản ứng gì nữa, chỉ đè lên người ta, say đến mức ngất đi.
Ta khó nhọc thoát ra khỏi người chàng, đắp chăn cẩn thận cho chàng. Nhìn gương mặt điêu khắc của chàng, ta không kiềm chế được mà hôn vài cái trước khi định rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng, ta lại bị cha chàng – Diệp Quốc công – chặn đường.
“Bái kiến Quốc công gia, thế tử uống say rồi.” Ta cố giữ bình tĩnh, lau miệng và không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Quốc công, ánh mắt ông ta quá sắc bén.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Thẩm Huyền Chương.” Ta khai tên của huynh trưởng mình.
Diệp Quốc công quan sát ta từ đầu đến chân.
“Thật sao? Không có thánh chỉ của hoàng thượng, làm sao tướng quân trấn thủ biên cương lại dám tự ý về kinh thành?”
Hỏng rồi, ta cứ nghĩ mình và huynh trưởng giống nhau đến bảy tám phần, đóng giả huynh ấy chắc không có vấn đề gì, nhưng không ngờ lại gặp tình huống này.
Ta đành phải nói dối thêm: “Quốc công gia nói phải, ta đưa muội muội về kinh, ngày mai sẽ quay lại biên cương, không làm chậm trễ việc gì đâu.”
“Ta biết mà, Thẩm Hoài Đạo không biết dạy con, con trai của hắn thật là coi thường quân kỷ! Ngày mai ta sẽ tấu lên hoàng thượng về chuyện này!”
Diệp Quốc công lúc nào cũng thích tìm cớ gây khó dễ cho phụ thân ta, lần này ông ta lại túm được sơ hở của ta.
Lôi huynh trưởng ra làm bình phong thì không sao, nhưng ông ta lại dám chửi phụ thân ta!
“Quốc công gia thật biết dạy con, chẳng phải thế tử của ngài đang nháo loạn tìm phụ nữ sao…”
Đây chính là điển hình của việc kẻ xấu cáo trạng trước!
Nói xấu Diệp Văn Lam như thế, trong lòng ta cũng có chút áy náy.
“Nó bị ma quỷ ám rồi!”
“Quốc công gia, hoàng thượng ghét nhất là những ai đem chuyện tà ma yêu quái ra nói, ngài không sợ bị tấu sao?”
“Ngươi…”
“Chúng ta thỏa thuận đi, giữ kín chuyện này cho nhau được chứ?”
Diệp Quốc công tức đến mức râu tóc đều dựng đứng, quay lưng lại rồi gọi người hầu đến khiêng thế tử về, kẻo làm mất mặt ông ta.
Ta thở dài. Vỏ bọc huynh trưởng ta không thể dùng được nữa rồi. Sau này gặp Diệp Văn Lam chắc sẽ không tiện lắm, thật đáng lo.