Hình xăm phía sau gáy của Viêm Diên là viết tắt tên của bạn gái cũ của anh ấy.
Lý do anh ấy nhìn tôi lâu hơn giữa biển người là vì tôi có đôi mắt giống người đó.
1
Những ngày gần đây mưa ở Giang Thành rất lớn, lúc Viêm Diên về đến nhà, nước mưa chảy nhỏ giọt từ ô xuống.
Như mọi khi, tôi đã chuẩn bị sẵn khăn khô, đợi anh về để có mà dùng ngay.
Anh cúi đầu, đôi mắt lấp lánh như có ánh sao, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.
“Nhớ anh không?”
Chiếc khăn lướt qua mái tóc ngắn đen của anh, tôi cứ thế vò loạn lên, vô tình lại nhìn thấy hình xăm kia.
Một mảnh rất nhỏ, trên người anh, giống như tờ giấy trắng bị điểm một chấm mực.
Viêm Diên từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, việc xăm hình theo lẽ thường chẳng liên quan gì đến anh.
“Hôm nào đi xóa đi.”
Tôi chỉ vào chỗ đó.
Anh ngây ra một lúc lâu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, trong mắt vẫn còn chút ướt át.
“Được thôi.”
Giọng điệu rất hờ hững.
“Vậy nên, nhớ anh không, vợ yêu.” Anh lại xoay về chủ đề đó.
“Không nhớ.” Tôi mở miệng đáp lại.
Anh cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, ôm lấy tôi và hôn lên trán tôi một cái, sau đó tự mình vắt khăn lên vai và đi vào phòng tắm.
Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, nghĩ về những lời mà người bạn cũ của anh đã nói với tôi vào buổi chiều hôm nay.
Bạn gái cũ của Viêm Diên đã từng 44 vì anh.
2
“Đang nghĩ gì thế?”
Hơi ấm từ người anh bao bọc lấy tôi, vành tai tôi bị anh nhẹ nhàng cắn một cái.
“Anh là chó à?”
Lời tôi vừa nói bị tiếng máy sấy át mất.
Viêm Diên vẫn chưa mặc áo, nhướng mày nhìn tôi, vẻ mặt đầy đắc ý.
Tôi không nhịn được, ánh mắt lại rơi vào hình xăm đó, suy nghĩ một lúc, rồi hỏi anh:
“Anh xăm lúc nào?”
Tiếng máy sấy to thật, nhưng anh chắc chắn nghe rõ. Anh liếc tôi một cái nhưng không trả lời.
Tôi lại lớn tiếng hỏi lần nữa.
Lần này anh tắt máy sấy, đi đến ghế sofa lấy áo thun, vẫn nói lấp lửng.
“Bố mẹ em có để ý việc anh có hình xăm không? Cuối tuần anh sẽ đi xóa.”
Đúng, tôi và Viêm Diên đã đến giai đoạn bàn chuyện gặp gia đình, chuẩn bị kết hôn, nhưng điều tôi muốn biết không phải chuyện đó.
“Hôm nay em lạ lắm.”
Anh vòng tay qua sofa, ôm lấy tôi từ phía sau, mùi dầu gội hương chanh lan tỏa, che lấp mùi khói thuốc thoang thoảng từ người anh.
Tôi không thích mùi thuốc lá ám trên người, nên anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.
Hai người im lặng một lúc, tôi là người ngẩng đầu lên trước.
Tôi thích đôi mắt anh, như một viên đá obsidian, đen tuyền như mực. Tôi nhìn hình ảnh bản thân mình phản chiếu rõ ràng trong đó, sau đó anh cúi xuống hôn tôi.
Hơi thở cùng nhau hòa quyện, không khí mập mờ lan tỏa trong căn phòng.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí ngọt ngào.
Là điện thoại của anh, kêu liên tục, anh cũng không thèm nhìn mà tắt đi, đẩy tôi ngã xuống sofa, chuẩn bị tiếp tục.
Chuông điện thoại lại reo.
“Anh nên nghe điện thoại đi.”
Tôi lo có thể là công việc.
Anh khẽ tặc lưỡi, không vui vẻ gì hôn lên cằm tôi một cái, rồi nhấc điện thoại.
Đôi khi, thật kỳ lạ, trực giác phụ nữ lại chính xác đến vậy.
Ngay khi anh nhận điện thoại tôi đã biết, người gọi cho anh, đối với anh, chắc chắn có vị trí không bình thường, dù trong khoảnh khắc đó anh lạnh lùng như băng, dù anh để lộ ra nét mặt mỉa mai mà tôi chưa từng thấy.
Đầu dây bên kia có vẻ vẫn đang lải nhải không ngừng, anh im lặng nghe hết, rồi chỉ thốt ra một chữ “Cút.” Ngay sau đó anh liền cúp máy.
Anh cụp mắt xuống, khiến không khí im ắng đến mức tôi không biết phải nói gì.
“Ngủ sớm đi.”
Anh giơ tay xoa đầu tôi, rồi đi về phía ban công.
Có lẽ là đi hút thuốc.
Chắc anh không biết, sau đó tôi đã đứng nhìn anh rất lâu qua cánh cửa kính của ban công.
Đầu thuốc lá đỏ rực, sáng rồi lại tối, anh tựa lưng vào lan can, dáng người cao gầy.
Phía xa xa kia, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, tôi đoán rằng anh đã hút gần hết một bao thuốc, rồi mới xoay người trở về phòng ngủ.
Không lâu sau, anh cũng bước vào.
Hình như anh cúi người lại gần tôi, tôi mở mắt nhìn anh.
Khoảng cách rất gần, ánh đèn vàng ấm áp từ đèn đầu giường làm dịu đi những đường nét vốn sắc sảo của anh, đôi mắt màu hổ phách, tựa như hoàng hôn buông xuống.
“Chưa ngủ à?”
Giọng anh hơi khàn, quyến rũ hơn trước.
“Anh có mùi thuốc, Viêm Diên.”
“Khó chịu không?”
Anh có vẻ như khẽ hít nhẹ qua cánh mũi, rồi đứng dậy, rời xa tôi một chút.
Tôi gật đầu, anh chỉ yên lặng cúi xuống nhìn tôi.
“Muốn tối nay anh ở lại với em không?”
Thật kỳ lạ, câu hỏi này, bình thường anh sẽ không bao giờ hỏi tôi.
Tôi cố gắng nghĩ rằng có lẽ anh sợ tôi khó chịu với mùi thuốc lá trên người anh. Nhưng còn có một giả thuyết khác đang kêu gào trong lòng tôi, khiến tôi đột ngột cảnh giác.
Như thể thử nghiệm điều gì đó, tôi nói với anh:
“Không cần.”
Lại là một sự im lặng kéo dài.
“Được.”
Cuối cùng anh cũng nói ra, giọng điệu có chút nhẹ nhàng mà kiềm chế.
Tôi không thể hiểu được cảm xúc trong lời nói của anh, chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng một mảng lớn.
Động tác anh tắt đèn không chút do dự, căn phòng chìm vào bóng tối kéo dài, tim tôi rơi theo từng bước chân của anh.
Đến cuối cùng, anh cũng đi đến trước cửa phòng, khi cánh cửa đó bị đóng lại, anh đã mang theo ánh sáng duy nhất của tôi đi rồi.
3
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chúng tôi đều không có gì khác thường.
Điều duy nhất có lẽ là tôi, người vốn hay ngủ nướng, lại dậy sớm, còn anh đi chạy bộ buổi sáng về mà không mang theo bữa sáng.
Anh đứng ở cửa phòng, lúc này dường như anh mới phát hiện ra tôi, ngây người một lúc rồi tiến tới xoa xoa đầu tôi.
“Sao dậy sớm thế?”
“Không ngủ được.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Trên người anh vẫn còn mùi sương sớm, ánh mắt anh trong trẻo, chăm chú nhìn tôi.
“Muốn ăn gì?”
“Mì đi.”
“Thêm trứng nữa.”
Mọi thứ đều bình thường, khi anh vào bếp, anh còn véo nhẹ má tôi, nhưng tôi lại không hiểu tại sao trong lòng mình lại dâng lên nỗi sợ hãi.
Điện thoại của anh trên bàn cứ rung liên tục. Tôi định gọi anh, nhưng khi nhìn vào màn hình thì bất chợt sững sờ.
Thật ra trí nhớ của tôi không tốt đến vậy, nhưng tôi có cảm giác rằng số điện thoại này giống hệt số hôm qua.
Có lẽ vì sợ mùi dầu mỡ bay khắp nhà nên cửa phòng bếp được đóng lại, tôi nhìn thoáng qua rồi bấm nghe máy.
“Viêm Diên, cậu dám cúp máy bà đây à?”
Giọng nói vừa chanh chua vừa kiêu ngạo ấy có sức lôi cuốn mạnh mẽ, khiến tôi ngẩn người trong chốc lát.
Đầy kiêu ngạo nhưng vẫn mềm mại, ấn tượng đầu tiên về Tần Sơ Sơ của tôi chính là như vậy, sau này, cũng chẳng thay đổi được.
“Tôi là bạn gái của anh ấy.”
Tôi đối diện với điện thoại, cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ uy quyền hơn chút.
“Hả?”
Một tiếng chất vấn đầy phóng đại vang lên.
“Cô nghĩ mình là cái kiểu bạn gái gì của anh ta?”
Rồi một tràng cười lanh lảnh vang lên như tiếng chuông bạc. Tôi có thể nghe ra, cô ta thực sự coi thường tôi, thực sự từ trên cao nhìn xuống.
“Cười chết tôi rồi, haha, cô nói cô là bạn gái của anh ta, vậy cô có biết anh ta với tôi…”
Phần sau, tôi không nghe được nữa. Vì không biết từ lúc nào, một bàn tay đã vươn ra từ phía sau, tắt đi cuộc gọi.
Viêm Diên đi lại dường như chẳng bao giờ có tiếng động nên tôi không biết anh đã đứng sao tôi từ lúc nào.
Lại là một sự im lặng kéo dài, cho đến khi anh lên tiếng với chất giọng trầm khàn.
“Nghe được gì rồi?”
Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, cũng không biết anh và người phụ nữ kia có kỷ niệm gì.
Như có một lực vô hình thúc đẩy, tôi vẫn mở miệng.
“Hình xăm trên người anh là viết tắt tên của cô ta, đúng không?”
Anh dường như sững người lại.
Tôi không muốn nhìn thấy anh bàng hoàng như vậy, điều đó cho thấy anh đã nhớ lại điều gì đó, điều gì đó khơi dậy cảm xúc của anh.
Anh quay người bước ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
Tôi bước theo hai bước.
Tôi thừa nhận mình hoảng hốt, thật kỳ lạ, dù anh đối xử với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn lo sợ một ngày nào đó sẽ mất anh.
Ánh sáng ngoài cửa chiếu nghiêng vào anh.
“Anh đi xóa nó.”
Giọng anh trầm buồn, lạc lõng.
“Em không thích.”