3
Ta đứng trước Càn Chính điện, do dự không biết có nên bước vào hay không.
“Thừa tướng, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán điều gì. Khi ta còn ở đây, đừng mơ đạt được mục đích.”
Là tiếng của Hiền Vương.
“Vậy sao? Nhưng dường như ta đã đạt được một phần rồi đấy,” giọng của Thừa tướng đầy vui vẻ, không rõ đang khoe khoang điều gì.
“Bịch!”
Có ai đó đã đập bàn?
Thừa tướng cười, tiếp tục nói: “Ngươi chẳng phải cũng đã cưới Phương Vân Thục sao?”
“Thừa tướng đại nhân, ngươi biết rõ hơn ai hết vì sao ta phải cưới nàng ấy.”
“Hiền Vương điện hạ, vì quyền lực mà hy sinh một người con gái, quả không phải là hành động của người quân tử.”
Trong phòng trở nên im lặng. Ta giả vờ như vừa mới đến, gõ cửa rồi chậm rãi bước vào.
Hiền Vương thấy ta, lập tức đứng dậy, bước tới bên cạnh ta, ánh mắt đầy sự quan tâm, chăm chú nhìn ta.
Thừa tướng cũng bước tới gần, cung kính hành lễ: “Vi thần, Thừa tướng Trịnh Lương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “hoàng hậu”, như muốn nhắc nhở Hiền Vương về thân phận của ta.
Quả nhiên, Hiền Vương bị kéo về thực tại, không vui vẻ gì nhưng vẫn phải cúi đầu hành lễ và gọi ta một tiếng “hoàng tẩu”.
Lòng ta như bị dao cắt, nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Thừa tướng chắc chắn sẽ ghen tuông, mà một kẻ điên như chàng khi ghen thì chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.
Ta cố ý tỏ ra bình thản, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Hoàng đệ bình thân.”
Ta thấy Hiền Vương khẽ run rẩy. Có lẽ lòng Hiền vương cũng đang tan nát.
“Chuyện đêm qua ta đã biết. Hoàng đệ bị uất ức rồi.”
Hoàng đệ ngẩng đầu lên nhìn ta, không biết lời này là ta đang an ủi mình hay an ủi hoàng đệ.
Ta cũng bị hoàng thượng ép vào cung mà.
Ta cũng bị buộc phải chia lìa với người mình yêu thương mà.
Nhưng giờ đây, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đứng về phía tên hôn quân đó.
“Chuyện trong hoàng thất không tiện phô trương, hãy đưa cung nữ Tạ thị trong cung Thụy Tú về phủ Hiền Vương, và tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ấy chính là Phương Vân Thục.”
Trong lòng ta đầy cay đắng, sợ rằng nếu ở lại đây lâu hơn, ta sẽ không kìm được mà rơi nước mắt. Đang định rời đi, thì Thừa tướng lại nắm lấy tay ta.
Ta hết sức kinh ngạc, hoàng hậu và thừa tướng gian díu với nhau là tội chết, diệt cả cửu tộc. Trước mặt Hiền Vương, sao hắn dám làm thế?
Ta vội rút tay ra, nhanh chóng rời khỏi điện, không dám nhìn phản ứng của hai người họ.
Nhưng không kìm được tò mò, ta dừng lại bên ngoài để nghe lén.
Hiền Vương quả thật rất tức giận, nhưng lo lắng việc này lan truyền sẽ liên lụy đến ta, nên kìm nén giọng nói mà chất vấn Thừa tướng:
“Ngươi điên rồi sao? Nàng là hoàng hậu! Ngươi không muốn sống nữa thì cũng đừng lôi nàng vào!”
Thừa tướng bật cười chế giễu: “Ngươi lúc nào cũng thế, sợ hãi đủ thứ. Trong điện này chỉ có ba người chúng ta, ta và nàng sẽ không nói ra, chỉ cần giết ngươi, sẽ chẳng ai biết.”
Hiền Vương thở dài: “Thừa tướng, ngươi đang ám chỉ điều gì?”
Sau một lúc im lặng, Thừa tướng cuối cùng cũng lên tiếng, dường như đang khoe khoang điều gì:
“Nhìn kỹ đi. Đây là chuyện của hôm qua, và đây là chuyện của hôm kia…”
Hiền Vương giận dữ gần như gầm lên, cắt lời chàng:
“Trịnh Lương, ngươi thật tự tin rằng có thể giết được ta sao? Nếu ngươi không giết được ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Thừa tướng vẫn giữ vẻ bình thản, không chút quan tâm: “Hiền Vương quả là uy vũ. Nhưng trước khi giết ta, ngài không nghĩ rằng còn có người đáng chết hơn sao?”
Hai người họ định hợp tác với nhau? Vậy thì, Thừa tướng muốn tự mình lên ngôi hay định phò tá Hiền Vương đây?
4
Buổi tối, sau khi tắm xong, ta ngồi trước gương chải tóc. Nhìn vào tấm gương, những vết đỏ lấm tấm trên cổ ta dần khiến ta hiểu được điều mà Trịnh Lương đang khoe khoang. Đồ nam nhâ chó! Hắn đúng là biết cách làm tổn thương người khác!
Đang âm thầm nguyền rủa hắn trong lòng, Trịnh Lương bước vào. Không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục diễn vai người tình của hắn.
Ta mỉm cười duyên dáng, ngón tay khẽ kéo nhẹ dải thắt lưng của hắn một cách đầy mê hoặc.
Hắn thuận theo sức kéo của ta, nằm xuống giường, nhưng không tiếp tục tiến thêm bước nào. Có vẻ như hắn hơi buồn bã, nhẹ giọng hỏi ta:
“Thanh Đài, nàng còn yêu hắn không?”
Câu hỏi khiến ta giật mình, muốn tìm cách qua loa đối phó:
“Ta từ trước đến nay chỉ yêu mỗi chàng thôi.”
Ta định hôn hắn để lấp liếm chuyện này, nhưng hắn lại tránh nụ hôn của ta, không hài lòng với câu trả lời đó.
Thôi được, có vẻ hôm nay không thể né tránh được nữa.
Ta còn yêu Hiền Vương không? Tất nhiên là không.
Ta là hoàng hậu. Ta là tình nhân của Trịnh Lương.
Người có danh phận phu thê với ta là hoàng đế.
Người cùng ta ân ái là Trịnh Lương.
Vậy ta có gì với Hiền Vương? Chỉ là ký ức ngây ngô của tuổi trẻ.
Những thứ đó chẳng còn giá trị gì nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ lấy Trịnh Lương, làm cho hắn không ghét Hiền Vương nữa, và hỗ trợ Hiền Vương lên ngôi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ta khẳng định lần nữa: “Ta thề, ta không còn yêu hắn nữa.”
Hắn nhắm mắt lại, thở dài buồn bã, thì thầm: “Ta chưa nói hắn là ai mà.”
Ta vội vàng chữa cháy: “Dù là ai, ta cũng không yêu…”
“Thanh Đài, vậy còn ta? Nàng có yêu ta không?”
Ta bắt đầu thấy khó chịu, đối tác làm ăn thì có gì mà yêu với đương?
Chúng ta mới quen nhau một tháng, làm gì có tình yêu ở đây?
Nhưng để làm hắn vui lòng, ta buộc phải nói dối:
“Tất nhiên. Chàng là người duy nhất ta yêu.”
Hắn chăm chú nhìn vào mặt ta, lắng nghe từng lời của ta. Rồi lắc đầu, bật khóc ôm lấy ta:
“Ta không hề ép buộc nàng ở bên ta… Nếu nàng không muốn, lẽ ra nàng phải từ chối ta chứ. Nếu nàng đồng ý, tại sao lại không yêu ta?”
“Nếu không yêu ta, tại sao lại làm những chuyện này với ta? Thanh Đài, ta là gì đối với nàng?”
“Thanh Đài, rốt cuộc ta phải làm gì để nàng yêu ta?”
Ta cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào. Tại sao hắn lại tự dưng trở nên xúc động như vậy?