Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG Chương 5 KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG

Chương 5 KIỀU DIỄM NHƯ TRĂNG

2:03 sáng – 09/10/2024

9

Quả nhiên như Lâm Đại Quan đã nói, thánh thượng rất hiền hòa và thân thiện. Ngài khen ta là “Nữ trung tử Cống”,

Còn ta thì tâng bốc ngài rằng nét bút của ngài thật tinh xảo, mang phong thái của bậc đại gia.

Mọi người trong phòng chỉ nghe hai bên tán dương lẫn nhau, đều cười đáp lại.

Uy Viễn Hầu cười nói.

“Đồ gốm có thể bán tốt, hình thức của hàng hóa quan trọng hơn cả đường tiêu thụ.”

Ta chỉ liếc nhẹ về phía Uy Viễn Hầu, sau đó cúi đầu, không nói thêm gì.

Nhưng thánh thượng không bị ảnh hưởng, ngài vẫn hào hứng, thậm chí còn viết tặng ta một bức thư pháp ngay tại chỗ.

Bốn chữ “Cư lợi tư nghĩa” (Lợi ích đi đôi với nghĩa vụ), thánh thượng viết nét bút mạnh mẽ, vững chãi, mang phong thái của người hào hiệp.

“Hay là chế thành bảng hiệu treo lên?”

Thái tử nhẹ giọng nói, âm điệu dường như chỉ là một đề nghị tình cờ.

Ta khựng lại, tim đập nhanh.

Một bức thư pháp chỉ để treo trong nhà, nó mang tính chất khiêm nhường, phù hợp với gia đình văn nhân.

Nhưng đối với một thương gia như ta, sẽ thích hợp hơn nếu treo cao, lộ rõ ngoài cửa, phô trương quyền thế.

Thái tử đang thuận tay nâng đỡ ta.

“Thật tuyệt!”

Thánh thượng đưa bức thư cho Lâm Đại Quan, nhưng Thái tử lại đón lấy.

“Cuối năm Lâm Đại Quan còn nhiều việc, để nhi thần lo liệu.”

Thánh thượng không phản đối, sau đó lại dặn dò và khích lệ ta vài lời trước khi cho lui.

Lâm Đại Quan ở lại thư phòng, ta theo sau Thái tử đến Phủ Nội Vụ, ngài ấy tay trái cầm ô, tay phải cầm bức thư pháp của thánh thượng, bước đi chậm rãi.

Ta theo sau, nhìn dấu chân của ngài in trên từng phiến đá xanh.

Tuyết vẫn rơi, khi chạm vào phiến đá liền tan ra, vì thế dấu chân của Thái tử trở thành những gợn sóng nhẹ nhàng.

“Từ gia chủ.”

Thái tử bất ngờ dừng lại, đứng cách ta nửa bước, cúi xuống nhìn ta.

Không ai ở phía sau ngài, phía trước chỉ có ta.

“Dạ?”

Ta đáp lại, cảm thấy không ổn, liền cúi đầu bổ sung,

“Xin điện hạ dạy bảo.”

Ngài ấy hỏi ta.

“Có mệt không?”

Ta trả lời.

“Dân nữ không mệt .”

Thái tử dường như mỉm cười, nhưng ta chỉ nhìn vào đầu mũi giày của ngài.

Ngài lại tiếp tục bước đi, hành lang rất dài, không nhìn thấy điểm cuối, ta cứ theo sau ngài mãi.

Đi qua một bức tường đỏ loang lổ, ta thấy một cành mai đỏ vươn ra khỏi tường, dù lạnh lẽo nhưng không mất đi sự kiều diễm.

Đi thêm một lúc, ta bỗng giật mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy cành mai đỏ lúc trước.

Ta ngạc nhiên.

“Thích không?”

Thái tử hỏi ta, lông mày nhướng lên, mang theo chút nhẹ nhàng.

Ánh mắt ta rời khỏi gương mặt của ngài, chuyển sang cành mai, ta gật đầu,

“Rất đẹp.”

“Mai bên ngoài đẹp, hay mai bên trong đẹp?”

Ngài hỏi ta, lần này, nét nhướng mày nhẹ nhàng đã được nén lại, trở nên nghiêm nghị, hoà cùng bức tường cung điện uy nghi.

Bàn tay ta nắm chặt trong tay áo, siết thành nắm đấm.

Ta hiểu được ẩn ý của ngài. Ngài, cuối cùng cũng sẽ là người ở trong cung cấm!

Lần này ta không đáp lại ngài. Ngài dường như thở nhẹ một tiếng, rồi lại quay người bước đi về phía trước.

Đi được mười mấy bước, phía trước hiện ra một góc cửa, bên ngoài góc cửa ấy chính là Phủ Nội Vụ.

Ta và ngài chọn kiểu dáng bảng hiệu, ngồi giữa sân thưởng trà chờ đợi thợ làm xong.

“Thư đương gia.”

“Thưa có.”

“Nàng sợ cô sao?”

“Là kính trọng.”

Ta ngước mắt nhìn ngài, mím môi cười nhạt,

“Điện hạ long chương phượng tư…”

Thái tử bật cười, nụ cười đầy ý trêu đùa, ta sững sờ nhìn ngài.

“Hoa bên trong tường tuy ít đi phần dại dột, nhưng nếu có người bầu bạn ngắm hoa, có phải sẽ bù đắp được phần nào thiếu sót không?”

Ta căng thẳng, cẩn thận giữ gìn từng lời nói.

“Điện hạ, năm tháng qua đi, hoa không đổi, nhưng người lại khó giữ.”

Ánh mắt của Thái tử lưu lại trên mặt ta một lúc lâu, rồi khẽ “ừ” một tiếng,

“Nàng nói cũng có lý.”

Ta nhẹ nhõm thở phào.

Ngài lại hỏi ta.

“Nhà nàng có mai không?”

“Gia mẫu thích chăm hoa cỏ, mùa đông ngoài vài cành mai còn có cả sơn trà, cũng sẽ tranh nhau nở đợi xuân.”

Giọng ta lúc này đã nhẹ nhàng hơn, Thái tử nhận ra điều đó, nhìn ta thật sâu rồi lại mỉm cười.

Ngài cười lên thật thân thiện, như thể bao bọc lấy nhiều sự dịu dàng.

“Vậy cô có thể đến nhà nàng ngắm hoa không?”

Ta ngỡ ngàng. Hôm nay ta đã thất thố trước mặt ngài quá nhiều lần, cảm xúc gần như bị lời nói của ngài chi phối.

“Tất nhiên là được, điện hạ đến là vinh dự cho nhà thần nữ…”

Ngài lại cắt ngang lời ta, cười nói,

“Thư đương gia không phải người đọc sách, nhưng lời lẽ quan trường lại nói rất hay.”

Ta cúi đầu, rất muốn lau đi mồ hôi trên trán.

“Thế thì quyết định vậy đi, lát nữa cô sẽ đưa bảng hiệu tới nhà nàng, nàng mời cô ngắm hoa ,ăn cơm để cảm tạ.”

Ngài dường như không muốn nghe thêm những lời khách sáo của ta nữa, đứng dậy rời khỏi sân đi vào hậu viện.

Ta ôm lấy ngực, cố giữ bình tĩnh.

Thái tử ngồi trên xe ngựa của của ngài ấy, ta ngồi trên xe của mình, ngài đi trước, ta theo sau.

Hai bên đường là những hàng pháo nổ dài liên tiếp.

Các hỏa kế nhà họ Thư vừa nhận được thông báo đều xoa tay chuẩn bị, khi nghe thấy tiếng hô lớn của nội thị, hai bên đường bắt đầu cuồn cuộn khói, pháo nổ vang trời.

Thanh Hoà vui mừng nhảy múa,

“Tiểu thư, tối nay nô tỳ sẽ đến từ đường, thắp hương cho từng vị tổ tiên, báo với các ngài rằng nhà họ Thư nhờ người mà được vinh hiển!”

Ta véo nhẹ vào má nàng ta,

“Vậy thì xin các ngài phải tiếp tục phù hộ cho ta.”

Các hỏa kế khiêng những rương tiền, tán phát tiền đồng khắp phố, nửa thành đều đến chúc mừng ta.

Ta xuống xe, hòa mình vào đám đông, nhận lời chúc phúc của mọi người, và báo với họ rằng ba ngày tới cửa hàng than nhà họ Thư sẽ giảm giá một nửa, mở cửa thâu đêm.

Dân chúng càng phấn khởi, lời chúc mừng nối tiếp nhau không dứt.

Xe ngựa của Thái tử bị kẹt lại bên ngoài đám đông, ta đoán ngài muốn tránh rắc rối, nên cũng không đi quấy rầy ngài.

Sau khoảng hai khắc, xe dừng trước cổng nhà ta.

Mẫu thân ta đã thay chiếc áo mới may cho dịp năm mới, khoác lên mình sự trang trọng và phú quý, dẫn gia nhân quỳ đón bảng hiệu do hoàng thượng ban tặng.

Bảng hiệu vàng óng treo lên trước cửa, mẹ ta cẩn thận nhét từng túi vàng vào tay nội thị, khiến họ cười vui không ngớt, liên tục chúc mừng.

Giữa tiếng pháo nổ vang trời, một gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.

Thanh Hoà quát lớn:

“Tiểu thư, bên kia là ai vậy?”

Ta nhìn sang, thấy đó là Thanh Dương quận chúa trong bộ trang phục đỏ nhạt, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, rồi quay sang nhìn ta.

Cô ta nhướng mày, cất giọng:

“Bảng hiệu do hoàng thượng ban tặng sao? Ta cứ nghĩ hoàng thượng sẽ phong cho ngươi chức quan ngũ phẩm nào đó.

“ôi chao!!! Ngươi là một thương nữ có thân phận thấp kém, làm sao xứng với vinh dự này.”

Ở một bên, ánh mắt của Tống Dận lóe lên vẻ lo âu.

“Quận chúa đừng gây sự với ta,”

ta nhẹ nhàng nhướng mày nói,

“Nếu ta không vui, ta sẽ ra tay với vị hôn phu cũ của ta, kẻ đã phụ bạc ta, người mất mặt sẽ là các người.”

Ta phải nhường nhịn cô ta ba phần vì thân phận cao quý của cô ta, nhưng với Tống Dận, ta chẳng cần phải khách sáo.

Khuôn mặt quận chúa sầm lại, dường như quyết tâm muốn làm hỏng niềm vui của ta,

“Ngươi không dám đâu! À, mà tiệc rượu tối nay chắc sẽ không mời Thư đương gia uống rượu rồi, dù sao cũng toàn là quý nhân lui tới, ngươi đến sẽ không phù hợp.”

Ta cúi mắt định đáp lại, nhưng đám đông bỗng dạt ra, Thái tử bước đến trước mặt ta.

Ngài đứng thẳng, khoanh tay, nhìn quận chúa Thanh Dương với khuôn mặt lạnh lùng.

Mặt quận chúa thoáng chốc tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

10

Thái tử hỏi quận chúa:

“Muội và Thư đương gia không vui vì chuyện gì?”

“Thái tử ca ca, ta…”

Quận chúa Thanh Dương run rẩy, không nói thành lời.

Nhưng Thái tử vẫn kiên quyết muốn biết:

“Nói ra xem, cô sẽ giúp muội giải quyết.”

Mắt quận chúa đỏ hoe.

Tống Dận tiến lên hành lễ, muốn giải thích, nhưng Thái tử chỉ khẽ giơ tay, buộc Tống Dận phải lui về sau.

Quận chúa Thanh Dương nghẹn lời, bởi làm sao nàng ta có thể nói rằng là nàng ta dựa thế ép ta lui hôn, nhưng vẫn ghen tuông vì mối tình xưa giữa ta và Tống Dận mà không hài lòng với ta?

“Muội  đã không nói rõ được, vậy thì chứng tỏ Muội đã cố ý gây chuyện. Từ ngày mai, bị cấm túc một tháng.”

Thái tử nói xong, phất tay áo,

“Đi thôi.”

Quận chúa Thanh Dương mất mặt, khóc chạy đi.

Tống Dận đuổi theo nàng ta, nhưng lại quay đầu nhìn ta và Thái tử với vẻ nghi hoặc.

Người xung quanh xì xào bàn tán về việc Tống Dận bỏ rơi ta để bám vào quận chúa Thanh Dương.

Ta cảm thấy thật lạ lùng.

Vì Thái tử vốn kín đáo, theo phong cách của ngài, ngài sẽ không mắng quận chúa Thanh Dương trước mặt mọi người.

Nhưng ngài đã không làm vậy, thẳng thừng không để lại chút mặt mũi nào cho quận chúa.

Rõ ràng ngài đang cố ý đứng về phía ta.

Ta ngước mắt nhìn ngài, thấy ngài cũng đang nhìn ta, ta vội vàng cúi đầu, khẽ nói:

“Bên ngoài lạnh lẽo, điện hạ vào phủ đi.”

“Ừ.”

Ngài bước đi trước, ta theo sau ngài.

Mẫu thân ta đã trò chuyện với nội thị đi theo Thái tử, hỏi han về món ăn ngài thích, đích thân vào bếp chuẩn bị.

Thưởng hoa chỉ trong chốc lát, ta cùng Thái tử đến thư phòng của ta.

Ngài xem qua nhiều bức tranh chữ của ta, tuy rằng ta vẽ không giỏi, chỉ là tiêu khiển khi lòng phiền muộn.

Khi ăn cơm, ngài nhất quyết để ta và mẫu thân cùng ngồi xuống.

Không khí ban đầu có chút ngượng ngập, nhưng ngài chủ động khen ngợi tài nấu ăn của mẫu thân ta, còn hỏi cách làm món ăn, tại sao hương vị lại khác với cung đình.

Mẫu thân ta dần thả lỏng, bắt đầu nói chuyện với ngài nhiều hơn.

Ta ngồi bên cạnh uống trà, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện, chợt nhớ lại những lần mẫu thân và Tống Dận đối đáp.

Tống Dận cũng rất giỏi nói chuyện, luôn làm mẫu thân ta vui, đi khắp thành tìm trà hoa và nguyên liệu nấu ăn mà mẫu thân ta thích…

Nhưng mẫu thân đối với Tống Dận rất lạnh nhạt, bà luôn nói Tống Dận làm việc quá có mục đích, bà không thích người như vậy.

Ý nghĩ chợt lóe qua, ta bỗng nhận ra mình đang so sánh, không khỏi cảm thấy phiền lòng, bèn cười nói mình muốn rửa tay rồi rời khỏi phòng khách.