5
Từ lần trước khi hắn rời đi theo tiểu hầu gia làm việc, đã nhiều ngày không quay lại kinh thành.
Lúc này, hắn nhìn ta, vội vàng bước tới,
“Từ Giao, nàng vẫn ổn chứ?”
Ta bình tĩnh lướt mắt qua hắn, rồi quay người rời đi.
Hắn có thể cư xử như chưa có chuyện gì, nhưng ta chẳng muốn nói thêm với hắn dù chỉ một câu.
Thật ghê tởm.
“Từ gia chủ.”
Viện trưởng gọi ta.
Viện trưởng đang trò chuyện với một trung niên nam tử mặc quan phục nội đình, da trắng không râu.
Ta nhận ra hắn là Lâm Đại Quan, người phụ trách mua sắm trong nội đình.
Ta và Lâm Đại Quan trò chuyện rất hợp, hắn bảo ta năm ngày sau đến cổng Tây hoàng cung tìm một tiểu hoàng môn họ Đặng.
Ta mỉm cười đáp ứng, và ánh mắt chạm phải quận chúa Thanh Dương, lần này ta chủ động nhướng mày khiêu khích.
Quận chúa Thanh Dương sao có thể nhịn được khiêu khích, liền bước về phía ta.
Nàng hỏi:
“Lâm Đại Quan và Từ gia chủ đang bàn chuyện gì?”
Lâm Đại Quan đáp.
“Chuyện làm ăn.”
Quận chúa Thanh Dương chỉ tay về phía ta, ra lệnh:
“Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói.”
Ta đáp.
“Quận chúa, Lâm Đại Quan đang có việc dặn dò ta, chút nữa ta sẽ đến gặp người.” “Chẳng phải đã nói xong rồi sao?”
Quận chúa Thanh Dương nhíu mày, quay đầu hỏi Lâm Đại Quan:
“Nói xong chưa?”
Lâm Đại Quan nhìn quận chúa Thanh Dương một lúc, rồi rời đi.
“Ngươi theo ta.”
Quận chúa Thanh Dương hếch cằm, bước đi phía trước.
Chúng ta dừng dưới gốc cây ngọc hoa, lúc này đã rụng hết hoa, chỉ còn lại sự tịch mịch sau bao mùa rực rỡ.
Quận chúa Thanh Dương đã không còn xấu hổ, càng không giữ lại sự e dè, nàng ta thẳng thừng:
“Ta không cho phép kẻ khác chia sẻ một phu quân với ta, nên vì thể diện của tất cả, ngươi đừng dây dưa với chàng ấy nữa.
“Ngươi muốn làm hoàng thương, ta có thể giúp ngươi, chỉ cần một câu nói thôi!
“Nhưng, ta cũng có thể chỉ cần một câu nói, cũng sẽ khiến ba mươi sáu cửa hàng của ngươi sụp đổ trong chớp mắt.”
Lời nàng ta nói kiêu ngạo, ngạo mạn, và đầy sự ngây thơ.
Ta nhàn nhạt đáp:
“Quận chúa không biết sao? Ta và Tống Dận đã hủy hôn rồi.”
“Thật sao?”
Nàng hỏi ta, dường như không tin.
“Chẳng qua là hắn giấu người, người có thể hỏi hắn.”
Quận chúa Thanh Dương sững sờ, ánh mắt vượt qua ta nhìn về phía sau,
“Ngọc Anh, nàng ta nói rằng đã hủy hôn với chàngi, có phải thật không?”
Tống Dận cúi đầu nói nhỏ với nàng ta một câu, sau đó tiến về phía ta, nói nhỏ:
“Từ Giao, cho ta thêm thời gian, đợi ta.”
Ta cười nhạt, hỏi hắn đợi thế nào.
“Đợi ta ba năm, ta nhất định sẽ cưới nàng vào cửa.”
Tống Dận thì thầm,
“Ta biết trái tim mình, ta yêu nàng.”
Hóa ra là muốn ta làm thiếp. Ta cắt ngang lời hắn.
“Hôn sự đã hủy rồi, sau này dù ngươi có làm Thủ phụ, ta cũng sẽ không làm thiếp của ngươi.”
Mắt hắn lập tức đỏ lên, vội vàng muốn nắm lấy tay ta.
Nhưng quận chúa Thanh Dương bước tới, đứng bên cạnh hắn,
“Chàng nói xong chưa? Chúng ta còn phải đi gặp Thái tử ca ca mà.”
Ngay lúc đó, có người tiếp lời nàng ta.
“Thanh Dương tìm ta có chuyện gì?”
Ta nhìn sang một bên, Lâm Đại Quan đang đi cùng Thái tử tới. Lâm Đại Quan liếc nhìn quận chúa Thanh Dương, ánh mắt liền rơi xuống mặt ta.
Người trong nội đình có thân phận đặc biệt, quyền thế lớn nhưng địa vị thấp, vì vậy họ rất để ý đến việc được tôn trọng hay không.
Vì tương lai quan trường của Tống Dận, ta thường bỏ tiền mua các tin tức từ phủ quan, tuy không thể nói là biết hết mọi sự trên triều đình, nhưng ta cũng hiểu rõ một số điều.
Lâm Đại Quan là người hẹp hòi, thù dai.
Vừa rồi quận chúa Thanh Dương cư xử ngạo mạn, ông ta hẳn đã không vui, nên dẫn Thái tử đến, muốn nàng ta lộ rõ bộ mặt không thể chấp nhận được của mình.
Hoặc có thể, ông ta ứng biến nhanh chóng, có ý đồ nào đó nhằm vào Hầu gia Uy Viễn, biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn, nhưng đó không phải là điều ta cần quan tâm.
Mục đích của ta đã đạt được, nên ta cũng chỉ đến mức này.
Ta tiến lên hành lễ với Thái tử.
Nghe quận chúa Thanh Dương lúng túng bịa ra câu chuyện, sau đó nàng ta lại thuận thế giới thiệu Tống Dận.
Thái tử chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tống Dận, rồi quay sang quận chúa Thanh Dương nói:
“Muội là quận chúa, làm việc cần cẩn trọng, không được ỷ thế sinh sự.”
Cả người quận chúa Thanh Dương run lên, mặt tái nhợt.
Tống Dận ủ rũ cúi đầu.
Lâm Đại Quan bước tới vài bước, giới thiệu ta với Thái tử:
“Điện hạ, đây là Từ gia chủ. Yến tiệc của học viện lần này là Từ gia chủ một tay tổ chức.”
“Tuy Từ gia chủ là nữ tử, nhưng năng lực khiến người ta phải kính phục.”
Thái tử tuy trẻ, nhưng khí thế uy nghiêm khiến người khác kinh sợ, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
“Ta đã gặp Từ gia chủ rồi.”
Thái tử liếc nhìn ta thật sâu, khoanh tay quay đi, rồi quở trách quận chúa Thanh Dương,
“Đi thôi.”
Quận chúa Thanh Dương lườm ta một cái, giậm chân rồi theo sau.
Tống Dận và Lâm Đại Quan cũng rời đi.
Ta đứng nguyên tại chỗ, xoa nhẹ trán, bỗng Lâm Đại Quan quay lại, dặn dò ta:
“Năm ngày sau, giờ Thìn, tại cổng Tây.”
Ta vội vàng đáp.
“Vâng!”
Sau yến tiệc, ta cáo từ viện trưởng về nhà, chỉ muốn ngủ một giấc. Vừa tắm rửa xong, Tống Dận đến.
Tống Dận định vào nhà, nhưng ta giơ tay ngăn lại,
“Đã muộn rồi, sáng mai mời ngươi cùng cha mẹ ngươi đến nhà ta bàn chuyện.”
Tống Dận vội vàng bước vào, nắm chặt tay ta.
“Từ Giao, nàng vốn thông minh, lẽ ra nàng phải hiểu sự khó khăn của ta. Quận chúa ưu ái ta, làm sao ta có thể từ chối?”
“Nhưng lòng ta đều dành cho nàng, ta một lòng một dạ với nàng.”
6
Đêm khuya tĩnh lặng, ta nhìn Tống Dận đứng trước mặt, khóe mắt hắn đỏ, ánh mắt khẩn thiết.
Ta nhớ lại đêm mười lăm tuổi, khi ta vừa tròn tuổi cập kê, ta mua một bình rượu, cùng hắn ngồi dưới gốc đào bên bờ hồ Đồng Tâm.
Cánh hoa rơi rụng, hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy hình bóng của ta.
Hắn cũng giống như lúc này, nắm chặt tay ta,
“Từ Giao, ta nhất định sẽ kiếm cho nàng một tước vị.”
Ta đã nói đồng ý.
Hắn muốn vượt Vũ Môn để hóa rồng, điều đó ta hiểu.
Vậy nên ta cũng nỗ lực, hắn học hành, ta làm kinh doanh; hắn thức khuya, ta cũng chẳng bao giờ có một giấc ngủ yên ổn.
Chúng ta đã cùng nhau vượt qua những đêm tuyết lạnh, những ngày nắng gắt, cùng nhau phấn đấu cho một tương lai phú quý, cùng nhau làm điểm tựa cho nhau.
Nhưng chỉ hai năm sau, chúng ta đã đứng ở ngã ba đường.
“Chuyện hôn sự của chúng ta đã kết thúc.”
Ta nghiêm giọng nói,
“Ngươi còn muốn gì nữa? Hửm?”
Tống Dận nắm chặt tay ta, lặp lại:
“Nàng chờ ta nhé.”
“Ba năm nữa thôi!”
Hắn nhấn mạnh.
Lòng ta đau như bị ai đó dùng dao xoáy vào, thiếu niên mà ta yêu thích, giờ lại bảo ta chờ hắn.
Lời hẹn thề vốn dĩ lẽ ra thật lãng mạn, nhưng giữa ta và Tống Dận, lại trở thành một lưỡi dao đâm thẳng vào tim ta.
Ta hỏi hắn:
“Ba năm sau, ngươi sẽ thuyết phục quận chúa để ta làm thiếp của ngươi, đúng không?”
Hắn siết chặt tay ta hơn, giọng khàn đặc, đầy khẩn cầu,
“Không được sao?”
Ta cười khẩy.
“Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chẳng phải là được rồi sao?”
Tống Dận lớn giọng,
“Quận chúa nhìn bề ngoài có vẻ kiêu ngạo, nhưng nàng ấy thật sự rất tốt, nàng ấy và nàng nhất định sẽ hòa hợp.”
Ta rút tay lại,
“Cút Ra ngoài!”
Tống Dận không bước đi, còn tiến lại gần hơn hai bước, giọng hắn rít qua kẽ răng, đầy cay độc.
“Từ Giao, nàng luôn miệng nói yêu ta, một lòng một dạ vì ta, nhưng ta thấy nàng thật ích kỷ.”
Ta nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.
“Nàng là con gái nhà buôn, nàng phải hiểu chứ!”
Lòng ta chìm xuống, đây là cảnh tượng mà ta không muốn thấy nhất.
Ta lớn tiếng quát hắn:
“Ngươi im miệng đi!”
“Tại sao ta phải im? Ta muốn nàng nhận ra thân phận của mình.”
Tống Dận nghiến răng nói, mắt hắn đỏ ngầu.
“Dù nàng có tài giỏi, thông minh đến đâu, dù nàng một mình chống đỡ cho cả hai gia đình, ai ai cũng gọi nàng là Từ gia chủ.”
“Nhưng, dù nàng có xuất sắc thế nào, nàng vẫn là con gái nhà buôn, thân phận của nàng vốn dĩ không thể bước vào chốn cao sang.”
“Câm miệng!”
Ta tát hắn một cái.
Ta chưa bao giờ tự ti, càng không nghĩ con gái nhà buôn là thấp hèn, từng đồng bạc ta kiếm được đều là từ con đường chính đáng.
Nhưng ta biết có người khinh thường thân phận của ta, ta không quan tâm đến thái độ của họ, nhưng ta quan tâm đến thái độ của Tống Dận.
Hôm nay hắn đã nói ra, như thể xé nát đi tình cảm gắn bó mười năm giữa ta và hắn, tình cảm vốn đã hòa quyện như máu thịt của ta.
Xé một cách tàn bạo, đau đớn thấu tận tâm can!
Tống Dận vẫn tiếp tục nói:
“Nếu ta là một người bình thường, ta sẽ không do dự mà cưới nàng.”
“Nhưng ta muốn làm quan, sau này ta bước vào quan trường, người ta sẽ nghĩ gì nếu biết phu nhân của ta là một con gái nhà buôn?
“Tại sao nàng không thể làm thiếp, nàng dựa vào cái gì mà không thể?”
“Ta đã trao cả tình yêu cho nàng, vẫn chưa đủ sao?”
“Danh phận quan trọng đến thế sao? Nàng không thể vì ta mà hy sinh một chút được sao?”
Tống Dận gào thét, tiếng hắn lớn đến mức làm mẹ ta giật mình, bà đứng ở cửa, kinh ngạc lắng nghe, sau đó lao vào, tát Tống Dận một cái thật mạnh!
“Cút!”
Mẹ ta quát,
“Đồ vô ơn! Từ Giao cho dù cả đời không lấy chồng, cũng không bao giờ làm thiếp cho ai!”
Mẹ ta đẩy hắn,
“Cút đi!”
Tống Dận dường như tỉnh ngộ, nhận ra mình vừa nói những gì, hắn lẩm bẩm gọi một tiếng
“Từ Giao.”
Cảnh tượng mà ta luôn tránh né cuối cùng cũng xảy ra, ta chỉ im lặng nhìn hắn.
“Tống đại nhân, ngươi cũng nên giữ chút thể diện, đi đi!”
Tống Dận ấp úng, cúi đầu rồi quay người rời đi. Mẹ ta ôm chặt ta, khóc nức nở.
Tối hôm đó, ta bảo mẹ cho xây tường chắn cổng nhỏ giữa hai nhà. Sáng hôm sau, cha mẹ Tống gia đến chính thức bàn chuyện hủy hôn.
Cuộc tranh cãi dữ dội xảy ra, mẹ Tống Dận như một kẻ hung hăng, bà nói rằng ta nên cảm thấy may mắn vì được làm thiếp, còn nguyền rủa ta suốt đời chỉ là con gái nhà buôn.
Ta dựa vào gốc cây, nhìn lên bầu trời bị cắt vụn bởi những kẽ lá, người thiếu niên mà ta từng yêu, với sự trong sáng và chân thành của hắn, giờ đã trở nên xa vời không thể chạm tới.
Sân nhà giờ đây thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve kêu inh ỏi vang lên khắp nơi.
“Từ Giao!”
Hứa Minh Minh đến, nàng ta kéo váy, chạy đến mức trâm cài tóc rơi xuống, đứng trước mặt ta, chống nạnh và bắt đầu khóc ròng rã.
Ta lại cười,
“Ngươi khóc cái gì?”
“Tên khốn đó, ta vừa mới đến học viện tát hắn một cái, mắng hắn là kẻ vô ơn, đồ phụ bạc!”
Hứa Minh Minh vẫn vậy, luôn nóng vội. Ta lau nước mắt cho nàng ta, cười bảo,
“Ta chẳng buồn đâu!”
“Ừ, hắn không đáng!”
Hứa Minh Minh nói,
“Có nhiều người thích ngươi lắm, Dương Lăng dạo này còn đi quanh nhà ngươi suốt ngày, ta nghe nói rồi.”
“Thật sao? Ta lại không biết.”