5
Di nương đến thăm ta, và trả lại nguyên vẹn những tờ ngân phiếu.
Bà ấy biết được sự hiểm nguy của ngày ta sinh nở, nước mắt lăn dài trên mặt.
“Ta cứ nghĩ phu nhân…”
“Di nương à.” Ta ngắt lời bà.
Nghĩ đến đích mẫu của ta, bà ta căn bản chẳng hề tận tâm, hoặc có lẽ vốn không định làm chuyện này.
“Đều tại ta, không có chút bản lĩnh nào, chẳng thể giữ được trái tim của phụ thân con. Cũng tại đệ đệ con, chẳng có ai để sai khiến.”
“Di nương à, đệ đệ đã đến thư viện chưa?”
“Đi rồi, nhưng bên cạnh chỉ có một đứa thư đồng bảy tám tuổi, có thể làm gì chứ.”
“Di nương thật hồ đồ, đệ đệ đã ra khỏi phủ, sao không bảo nó đi nha hành mua vài người? Dù không mang về phủ được, cũng có thể thuê một căn nhà ngoài đó, có người sai khiến rồi mà.”
Quả thật là người trong cuộc thường mê muội.
Ta thực sự không thể ra khỏi phủ, trong phủ này, người ta có thể mua chuộc được rất ít.
Ta không có nhiều bạc, những nô tài kia chẳng thèm để ý chút bạc lẻ.
Di nương hối hận đến mức vỗ đùi.
Ta đưa ngân phiếu cho di nương, “Di nương à, ta có thể dựa vào mỗi đệ đệ thôi, dù nó còn nhỏ, nhưng nó thông minh và trầm tĩnh. Con nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, có những chuyện di nương cần nói với nó, để nó sớm trở thành trụ cột.”
Di nương gật đầu liên tục.
Khi Hầu phu nhân sai người mang đứa trẻ về, bà ôm nó mãi không chịu buông tay.
“Đứa trẻ này trông thật đẹp.”
Di nương hỏi ta, đứa trẻ này có nên để Hầu phu nhân nuôi không?
“Theo bà ấy còn tốt hơn ở với ta.”
Ngay cả bản thân ta cũng không lo được, làm sao ta có thể lo cho nó.
Theo Hầu phu nhân, ít ra tương lai nó sẽ tươi sáng hơn.
Di nương nhìn ta một cái.
Bà hẳn không ngờ ta lại có thể buông bỏ như vậy.
Sau khi di chuyển rời đi, Lâm mama cười nói, “Tiểu công tử thật sự đã được phu nhân yêu quý, thiếu phu nhân có bằng lòng để đại phu nhân nuôi dưỡng nó không?”
Ta nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong tã lót, lòng mềm nhũn cả ra.
“Đó là phúc phận của nó.”
Còn về Mẫn Nghênh Hà, hắn chắc chắn càng đồng ý.
Kể từ khi ta tỉnh lại, hắn chỉ ghé qua một lần, giấu sự chột dạ không nổi, dặn dò ta nghỉ ngơi cho tốt rồi vội vàng bỏ đi, từ đó không quay lại nữa.
Lễ tắm ba ngày do Hầu phu nhân lo liệu, có không ít người đến.
Lễ đầy tháng cũng do Hầu phu nhân đứng ra lo liệu, người đến còn đông hơn, bà ấy bế đứa trẻ, mặt mày hớn hở, bệnh tật dường như tan biến hết.
Sự yêu thương của bà ấy không có vẻ giả tạo.
Hầu gia cười không ngậm miệng được.
Ta không biết ông vì vui vì có cháu hay vì Hầu phu nhân đã khỏi bệnh.
Khi rượu đã ngà ngà, Hầu phu nhân bỗng nhiên nói, “Hôm nay thân hữu tụ họp, ta rất cảm kích.”
“Con trai ta, Nguyên Lãng, mất khi còn nhỏ, đã hơn hai mươi năm rồi, với tư cách là mẫu thân, ta vô cùng hối hận. Ta không thể để nó không có người nối dõi, đến tiết Thanh minh cũng chẳng có ai thắp nén hương.”
“Vì vậy, ta quyết định cho đứa bé này kế thừa hương hỏa, đợi nó lớn lên, sẽ xin phong thế tử cho nó.”
Thế tử…
Vượt qua cả cha nó.
Không, giờ phải gọi là thúc phụ rồi.
Bỗng nhiên ta cảm thấy, sự trả thù đau đớn nhất trên đời này chính là như thế.
Mẫn Nghênh Hà tính toán đủ đường, kết quả chẳng được gì.
Ta thấy hắn lảo đảo đứng lên, mặt mày tái nhợt.
“Ngồi xuống.” Hầu gia trầm giọng.
Mẫn Nghênh Hà há hốc miệng, như con cá thiếu nước, thất thần ngồi xuống.
Phúc di nương ôm chặt miệng, cố không để mình bật khóc.
Bà ta nhìn ta với ánh mắt đầy oán hận.
Lúc này, trên mặt ta là vẻ gì? Là ngỡ ngàng, kinh ngạc.
Còn trong lòng thì vui mừng, phấn khích, chỉ muốn bật cười thật lớn.
Sau khi tiệc đầy tháng tan, ta trở về viện, Mẫn Nghênh Hà tức giận xông vào, không nói lời nào đã giơ tay tát ta một cái: “Tiện nhân.”
Ta ôm lấy mặt, nước mắt lăn dài.
Trong lòng có ấm ức, cũng có căm hận.
6
Khi trước, hắn khuyến khích ta đến trước mặt Hầu phu nhân lấy lòng, giờ đây mọi chuyện như dã tràng xe cát, hắn không dám tìm Hầu phu nhân, cũng chẳng dám tìm Hầu gia, chỉ có thể trút giận lên ta, phát tiết cơn giận dữ trong lòng.
“Ngươi bây giờ đi đến chỗ Hầu phu nhân, bế đứa trẻ về.”
Hắn không dám làm kẻ ác, nên ép ta phải làm.
Ta đâu có ngốc.
Đưa đứa trẻ về, hắn cũng chưa chắc sẽ yêu thương.
Đến lúc đó chẳng có tình cảm, chẳng có quyền thế, cũng chẳng có chỗ dựa, vậy ta bế đứa trẻ về để làm gì?
Chịu khổ, bị khinh bỉ hay sao? Ta im lặng không động đậy.
Hắn giơ tay tát ta thêm một cái, “Ngụy thị, ngươi giỏi lắm.”
Hắn phủi tay áo bỏ đi, đám nha hoàn, ma ma ùa đến bên cạnh, “thiếu phu nhân.”
Ta lắc đầu, vẫy tay ra hiệu cho họ rời khỏi.
Một mình ngồi trước gương trang điểm, mặt trong gương sưng đỏ, ta không thể kìm được nước mắt rơi.
Ta cầm kéo đặt lên cổ mình, cảm giác đau nhói ập đến, rồi ta từ từ buông xuống.
Cầm khăn lau sạch vết máu.
Chết rồi thì sao? Người không yêu ta sẽ mãi mãi không yêu ta.
Chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê.
Ta không chết, con ta sẽ còn có mẫu thân.
Ta cũng không thể để tất cả trứng vào một giỏ, Hầu phu nhân có thể để lại bao nhiêu cho con ta, ta không bận tâm.
Nhìn vào sự ghét bỏ, căm hận của Mẫn Nghênh Hà đối với ta, hắn có lẽ sẽ không bao giờ đụng đến ta nữa. Không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, ta phải để lại cho con một con đường lui.
Nếu ta có đủ quyền lực, địa vị, tiền bạc…
Ta chỉnh trang lại, rồi đứng dậy đi đến viện của Hầu phu nhân.
Từ xa ta đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, mọi người đều đang khen ngợi đứa trẻ, thấy ta xuất hiện ở cửa, tiếng cười lập tức tắt lịm.
Mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía ta.
Dấu tay trên mặt ta vẫn rõ ràng.
Hầu phu nhân bế đứa trẻ, sắc mặt hơi ngưng đọng, bà hỏi, “Ngươi đến thăm con à?”
Ta nhìn quanh, toàn là người nhà thân mẫu của Hầu phu nhân.
“Ta muốn xin phu nhân một tấm thẻ bài ra vào tự do.”
“……”
Hầu phu nhân trao đứa trẻ cho nhũ mẫu, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Ta lập tức theo sau.
Trong tiểu sảnh, bà ấy cho người dâng trà.
“Mẫn Nghênh Hà đánh ngươi à?”
“Dạ phải.”
Bà khẽ cười nhạt.
Không biết là cười ta không biết tự lượng sức, hay cười Mẫn Nghênh Hà hai mặt ba lời.
“Chỉ là một tấm thẻ bài ra vào thôi mà, ta sẽ cho ngươi.”
“Đa tạ phu nhân.”
Ta đứng dậy hành lễ.
Rồi bước ra ngoài.
Ta còn phải đi gặp Hầu gia, ta muốn mở một cửa hàng, cần lấy hàng từ cửa hiệu của Hầu phủ.
Vừa tiện lợi lại vừa có thể kiếm tiền.
Với một người không có chỗ dựa như ta, chẳng còn con đường nào nhanh hơn.
Khi ta đến cửa, Hầu phu nhân bỗng hỏi, “Ngụy thị, ngươi có oán ta vì đã mang đứa trẻ đi không?”
Bà ấy hỏi vậy là có ý gì?
Bà ấy muốn đứa trẻ, ngay cả Mẫn Nghênh Hà cũng không thể từ chối, ta có thể từ chối sao?
“Con theo phu nhân sẽ tốt hơn theo con.”
“Ngươi là thăn mẫu của nó, hãy đặt tên cho nó đi.”
“Chữ ‘Ninh’ rất hay, thông minh và khoáng đạt, gọi là Ninh Trí đi.”
Ta đi gặp Hầu gia, ông ấy khá ngạc nhiên, thấy dấu tay trên mặt ta, ông càng bất ngờ hơn.
Nghe ta nói muốn ra ngoài mở cửa hàng buôn bán, ông kinh ngạc đến mức trừng mắt nhìn.
Ông ấy im lặng một hồi lâu rồi mới đồng ý.
Ta hành lễ cáo lui, ông gọi lại, “Ngụy thị, đừng oán hận, để đứa trẻ ở bên Hầu phu nhân sẽ tốt hơn theo ngươi.”
Ta tất nhiên biết điều đó.
Nếu không rõ điều này, ta đã sớm làm ầm lên rồi. Hơn nữa, đây cũng là điều ta tự nguyện khi không còn lựa chọn nào khác.
Gả vào Hầu phủ, đây là lần đầu tiên ta chính thức ra ngoài, ta mang theo tất cả ngân phiếu, thẳng đến nha hành.
Ở Đông thành thuê hai gian cửa hàng, tại Nam thành và Bắc thành mỗi nơi mua một gian.
Ta đi nha hành mua ba gia đình, tổng cộng mười một người, sau đó nghĩ lại liền mua thêm ba tiểu đồng. Tiểu đồng để chạy việc và vận chuyển đồ, những đứa biết chữ và có thể quản lý sổ sách sẽ làm quản lý cửa hàng.
Khi trở về Hầu phủ, ta mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi, Phúc di nương sai người gọi ta đến hỏi chuyện.
Ta giả vờ chết, không đi.