3
Nhưng Triệu Chiêu không đợi.
Nàng đã từ bỏ.
Những ngày đó, Du Hựu Thanh bị tổ phụ phạt quỳ trong từ đường.
Từng cú đánh từ thước gỗ của tổ phụ giáng xuống, đầy sự thất vọng và phẫn nộ, ông nói: “Hựu Thanh, bao năm học hành của con chỉ để học cái tình nhi nữ thường tình này sao?”
Du Hựu Thanh đáp rằng không phải, con vẫn nguyện ý trở thành người con của gia tộc Du, dâng trọn mình cho non sông. Nhưng con cũng muốn trở thành Du Hựu Thanh, người chìm đắm trong ánh mắt của nàng.
Cả hai đều là chí nguyện trọn đời, nhưng một bên là lý tưởng cả đời, bên kia là niềm vui của đời này.
Có lẽ khó mà vẹn toàn cả đôi, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn muốn thử thách giới hạn, muốn đối đầu với quy củ một cách đầy phản nghịch.
Du Hựu Thanh đã ngất đi vì những cú đánh, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
Hắn chỉ mơ hồ nghĩ, không được, ta vẫn chưa nói cho công chúa biết lòng mình. Dù nàng chỉ thẹn thùng nhìn ta một cái, ta cũng sẵn lòng vượt qua mọi gian nan mà đi tiếp.
Thế nhưng, Triệu Chiêu đã không còn đến ngự thư phòng nữa.
Những món quà hắn tặng nàng, đều bị trả lại.
Khi bị gia quy, Du Hựu Thanh không khóc. Khi bị cha nương và tổ phụ trách mắng, hắn cũng không khóc. Nhưng lúc ấy, hắn lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn hiểu rằng nàng cũng có những điều khó xử, có lẽ là vì tương lai của hắn, hoặc cũng vì chính nàng.
Nhưng vì sao nàng không đến, dù chỉ để hỏi một câu?
Đừng như thế, đừng để hắn cảm thấy chỉ có mình hắn chìm đắm trong giấc mộng đẹp này, tự bi thương, tự yêu thương, cuối cùng không thể thoát ra, diễn trọn một vở kịch độc diễn.
Người ấy, thậm chí không buồn đến xem phần hạ màn.
Du Hựu Thanh thấy mình có chút uất ức.
4
Du Hựu Thanh nhìn thấy công chúa của hắn dắt tay hoàng đế nhỏ bước lên ngôi cao.
Nàng hơi ngẩng cằm, sống lưng thẳng tắp, như một con phượng hoàng đang tung cánh.
Mọi người đều nói rằng Đoan Dương công chúa tâm cơ thâm sâu, đoạt quyền lực trong cảnh đẫm máu của cuộc tranh đoạt ngôi vị, nhưng cuối cùng lại là kẻ thắng lợi, đứng sau điều khiển cả cục diện.
Tổ phụ do dự, sai hắn đi dò ý công chúa, lo rằng nàng sẽ chiếm đoạt giang sơn.
Du Hựu Thanh đáp: “Không phải đâu, tổ phụ. Nàng không phải người như vậy.”
Hắn là người hiểu rõ nhất về cô nương mà hắn yêu. Nàng mềm lòng nhưng lười nhác, thông minh nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn của mình.
Tiên đế cũng vì vậy mà giữa muôn người kiên quyết chọn nàng.
Thế nên khi gặp lại, Du Hựu Thanh chỉ lặng lẽ nhắc nhở nàng rằng, lời người đời thật đáng sợ, nàng phải cẩn trọng lời nói, phải bảo vệ tốt cho chính mình.
5
Du Hựu Thanh đã từng nghĩ rằng như thế này cũng rất tốt.
Trên triều dưới cung, hắn và nàng, vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, cùng nhau phò tá tiểu hoàng đế, nhổ bỏ những cái gai trong triều đình.
Bất kể sau này có xuất hiện người khác hay không, họ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.
Thế nhưng, Du Hựu Thanh đã đánh giá quá cao bản thân mình và đánh giá quá thấp nàng.
Có thuộc hạ ám chỉ hắn rằng, có nên chọn cho công chúa một vị phò mã, tốt nhất là xuất thân từ gia đình thanh lưu, chỉ còn thiếu việc nói thẳng ra là muốn chọn một người trong phe của họ.
Hắn hiểu nỗi lo lắng của thuộc hạ, chẳng qua là muốn trói buộc công chúa chặt chẽ hơn.
Nhưng hắn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh một nam nhân khác xuất hiện trước mặt công chúa, có thể nàng sẽ nói những lời ngọt ngào với người đó, thậm chí có thể hôn người đó, hắn đã không thể chịu nổi.
Thuộc hạ liếc nhìn sắc mặt của hắn, có lẽ cũng thấy việc này chẳng vẻ vang gì, nên cẩn thận đổi giọng: “Nếu không, chúng ta chọn vài nam sủng cũng được, có khi còn được thăng tiến dựa vào con cái, haha.”
Nam sủng ư? Một vị phò mã đã đủ khiến hắn nhức đầu, còn thêm nam sủng nữa sao?
Một đám nam nhân cố gắng lấy lòng công chúa…
Du Hựu Thanh thở dốc, ngay lập tức cảm thấy lòng ghen tuông trào dâng đến mức phát điên.
Tất cả những ấm ức, thậm chí là oán trách, cùng lúc dâng lên trong lòng hắn.
Triệu Chiêu, cớ sao chỉ có ta là thích nàng nhiều đến thế?
6
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng Du Hựu Thanh cũng quyết định nói ra.
Triệu Chiêu hỏi: “Du đại nhân có nguyện cùng ta sánh vai không?”
Du Hựu Thanh run rẩy đáp: “Vinh hạnh chi cực.”
Thực ra, hắn muốn nói không chỉ triều đình và cung đạo, mà cả phần đời còn lại, hắn cũng chỉ muốn cùng nàng sánh bước.
Khoảng cách của người yêu không phải vấn đề, hắn có thể đi, cũng có thể đợi.
Chỉ cần nàng nguyện ý cùng hắn.
7
Ngày xưa, chỉ một lần vô tình thả ra mồi câu,
Lại dẫn đến một chàng trai tự nguyện mắc câu.
Sau này, Du Hựu Thanh đã trở thành Tiểu Du (cá nhỏ) của Triệu Chiêu, còn Triệu Chiêu thì trở thành ánh sáng ngày đêm của hắn.
Phụ lục về hôn lễ
1
Ngày Triệu Chiêu thành thân, cả hoàng thành treo đầy dải lụa đỏ.
Triệu Cẩn nói: “Hoàng tỷ, ngày trước ta còn nhỏ, việc gì cũng phải dựa vào tỷ, nay cuối cùng cũng có thể làm chút việc cho tỷ rồi.”
Triệu Chiêu là vị công chúa đầu tiên của triều đại này được gả chồng, Triệu Cẩn lo nàng chịu ủy khuất, việc gì cũng yêu cầu làm tốt nhất.
Vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt.
Hắn đã sớm quen với việc làm vua, gần một năm nay đã gần như có thể giữ vững tâm trạng, không dễ dàng thể hiện cảm xúc, thực sự đã có dáng vẻ của một bậc quân vương.
Nhưng khi Triệu Chiêu cầm quạt vàng che mặt, được ma ma dẫn ra khỏi cung, hắn vẫn không thể kìm được nước mắt.
Diêu Thái hậu cũng đến.
Dù khó lòng bỏ qua chuyện của tiên đế và Diêu gia, nhưng dù sao bà cũng là người đã nuôi nấng Triệu Chiêu từ nhỏ, ngày vui lớn thế này, theo tình theo lý đều phải đến.
Thái hậu cầm lược, chải cho Triệu Chiêu ba lần, thần sắc thản nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nếu hắn đối xử không tốt với con, thì con cứ trở về cung.”
Triệu Chiêu gật đầu.
Nàng lên kiệu, khi sắp ra khỏi cung, không nhịn được mà vén rèm nhìn lại một lần.
Phía sau là những bức tường thành chồng chất, đã giam giữ nàng suốt hai mươi năm qua. Nay thật sự phải tạm biệt rồi.
Lúc này Triệu Chiêu mới cảm thấy có chút lo lắng, tay nàng nắm chặt chiếc quạt vàng, nhưng khi nhìn thấy mảnh tua trên chiếc quạt, nàng lại mỉm cười, nhớ đến người ngốc nghếch nào đó đã vụng về buộc từng sợi tua vào chiếc quạt cho nàng.
Hắn đã vui mừng đến mức gần như nghẹn ngào, ôm nàng và gọi “Chiêu Chiêu”.
Vì thế nàng không ngoảnh đầu lại nữa.
Bởi nàng biết, phía trước là năm tháng bình yên, và một tình yêu dài mãi.
2
Du Hựu Thanh đã đứng đợi sẵn tại cửa cung.
Hắn khoác trên mình bộ hồng y, càng tôn thêm mái tóc đen như quạ, làn da tựa ngọc.
Triệu Chiêu lén lút mở rèm kiệu ra, muốn lén nhìn một cái.
Ngày thường, Du đại nhân luôn mặc những bộ áo màu tháng tám, bạc trắng, hay xanh sẫm, nàng chưa từng thấy hắn mặc hồng y bao giờ.
Không biết một vị lang quân tuấn tú, xuất trần như thế, khi khoác hồng y sẽ trông ra sao.
Không ngờ, vừa mở rèm, ánh mắt hai người lại giao nhau, cả hai đều ngẩn người, rồi vội vã quay đầu.
Rõ ràng đã bên nhau bấy lâu, thế nhưng khoảnh khắc này lại khiến mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, trong lòng vẫn không khỏi ngập tràn hạnh phúc mà bật cười.
Đoàn người hùng hậu đưa dâu đến phủ họ Du, hỉ bà vén rèm lên, Du Hựu Thanh vội vàng đưa tay đón nàng xuống kiệu.
Ngay khi Triệu Chiêu vừa đặt tay lên tay hắn, hắn đã siết chặt tay lại, rồi thì thầm bên tai nàng: “Cẩn thận bậc thang.”
Vì Triệu Chiêu đã có mang, nên nàng không phải thực hiện nghi lễ cầm quạt, lúc này nàng chỉ che nửa khuôn mặt, rõ ràng có thể thấy đường đi phía trước, không khỏi phì cười mà nhìn hắn một cái.
Thân phận của nàng cao quý, vừa là đích công chúa lại từng nhiếp chính, nên lúc bái đường, Du Hựu Thanh cùng với tổ phụ của hắn làm chủ, lão tổ phụ còn hơi nghiêng người tránh đi một chút khi nhận lễ bái của đôi tân nhân.
Lễ nghi hôn lễ vừa xong, tay Du Hựu Thanh vẫn không buông, đến khi đưa nàng vào động phòng, hắn vẫn không nỡ rời đi mà ngồi mãi trên giường hỷ.
Triệu Chiêu nhắc hắn: “Chàng nên đi kính rượu với các vị khách chứ.”
Du Hựu Thanh gật đầu: “Ừ.”
Triệu Chiêu lại nói: “Chốc nữa Hoàng thượng cũng sẽ tới đấy.” Nàng không nhịn được cười, khẽ đẩy vào ngực hắn, lúc đó Du Hựu Thanh mới chịu đứng dậy rời đi.
Tới khi đêm đến, Du Hựu Thanh quay về thì đã bị chuốc rượu say mèm.
Nghe cung nữ kể lại, Triệu Cẩn là người chuốc dữ dội nhất, dựa vào thân phận hoàng đế, một chén lại một chén ban rượu, đến cuối còn ác ý nói:
“Nếu đại nhân dám không đối tốt với tỷ tỷ, trẫm quyết không tha cho ngươi.”
Du Hựu Thanh bước đi không vững, Triệu Chiêu vội chạy đến đỡ, hắn liền ôm lấy nàng không chịu buông tay.
Hắn đặt đầu tựa lên vai nàng, giọng nói có phần mơ màng: “Chiêu Chiêu, ta cảm giác như đang mơ vậy.”
Bao năm qua, cuối cùng Chiêu Chiêu cũng trở thành Chiêu Chiêu của hắn.
Triệu Chiêu nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi ngay ngắn, cắn nhẹ lên môi hắn một cái rồi cười hỏi: “Tỉnh chưa?”
Du Hựu Thanh cũng cười theo.
Phụ lục
Trước ngày thành thân, Du Hựu Thanh đã từng lo lắng rằng Triệu Chiêu sẽ không hòa hợp với các trưởng bối trong gia đình hắn.
Gia phong nhà họ Du rất nghiêm khắc, nói khó nghe thì có phần cổ hủ, lễ nghi lắm bề, Du Hựu Thanh từ nhỏ đã được dạy dỗ nề nếp, đoan trang, già trước tuổi.
Chỉ khi ở trước mặt Triệu Chiêu, hắn mới biết than phiền, biết cười, như một con người thực thụ.
Vì vậy, hắn lén lút thu xếp cả hai phía.
Triệu Chiêu không để ý, trêu ghẹo hắn:
“Du đại nhân, bản cung không giỏi chuyện gì, nhưng lấy lòng người khác lại là sở trường đấy.”
Hắn lại trở về nhà nói:
“Chiêu Chiêu thân phận cao quý, khó tránh khỏi đôi lúc có chút kiêu ngạo, huống hồ nay nàng lại đang mang thai, dù sao cũng xin đừng đặt những quy củ của Du phủ lên nàng, nếu thực sự không được…”
Lão thái phó lập tức đặt mạnh chén trà lên bàn: “Ngươi vừa nói gì?”
Du Hựu Thanh chẳng hề sợ hãi, đáp lời:
“Nếu thực sự không được, tôn nhi sẽ cùng Chiêu Chiêu dọn về ở tạm tại phủ công chúa.”
“Ta bảo ngươi nhắc lại câu trước!” Lão thái phó từ lâu đã biết rõ tâm tư của tôn nhi mình dành cho công chúa, bao năm giữ mình trong sạch, họ đều đã chứng kiến.
Cả nhà còn lo lắng họ Du vốn mấy đời độc đinh, sợ rằng sẽ tuyệt hậu ở đời của Hựu Thanh.
Nay công chúa đã chịu hạ mình xuất giá, hai người thành thân, cả nhà họ Du cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão thái phó cũng từng cảm thán rằng công chúa tình thâm, vẫn lo nghĩ cho tiền đồ của Du Hựu Thanh.
Đồng thời, trong lòng ông cũng không khỏi tự hào, dù sao một tôn nhi tài giỏi như vậy là do chính tay ông dạy dỗ mà thành.
Giờ đây, biết được tôn nhi nhà mình trước khi thành thân đã khiến công chúa có mang, không trách hôn lễ lại vội vàng đến thế.
Lão thái phó tức giận đến mức mắt tối sầm lại.
Du Hựu Thanh vẫn lo sợ người nhà nghĩ rằng Chiêu Chiêu không biết giữ mình, cắn răng khẳng định chính hắn là người quyến rũ công chúa trước.
Mặc dù thực tế đúng là như vậy.
Lão thái phó không thể nghe thêm được nữa, cầm gậy đánh mạnh vào lưng hắn, vừa đánh vừa rơi nước mắt, nghẹn ngào:
“Lão thần hổ thẹn với tiên hoàng!”
Du Hựu Thanh mơ mơ màng màng, không hiểu gì cả, đành nhận một trận đòn gia pháp.
Cuối cùng vẫn là Chiêu Chiêu đến xin tha, chuyện mới xem như được bỏ qua.
Du Hựu Thanh nằm trên giường, đau đến nhíu chặt mày.
Chiêu Chiêu vừa bôi thuốc cho hắn, vừa đau lòng nói:
“Du đại nhân thông minh như vậy, sao lần này lại không suy nghĩ thông suốt, còn cố tình tự chuốc đòn?”
Du Hựu Thanh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng như thế tổ phụ sẽ càng thêm yêu quý nàng hơn.”
Hắn cảm thấy bản thân có lỗi với nàng.
Chiêu Chiêu không nói nên lời.
“Thần đã hao tâm tổn sức như vậy, công chúa hẳn nên ban thưởng cho thần.”
Du Hựu Thanh khẽ đung đưa ngón tay nàng.
Và rồi, hắn nhận được một nụ hôn.
Tiểu kịch trường
Sau khi Triệu Chiêu bắt đầu lộ bụng, phản ứng thai nghén trở nên rất nghiêm trọng, gần như không thể ăn được thứ gì, ăn gì là nôn ra thứ đó.
Du Hựu Thanh lo lắng đến phát điên, thậm chí mời hết ngự trù trong cung đến, ngày ngày dỗ dành nàng ăn uống.
Theo lời một nữ tỳ giấu tên kể lại, Du đại nhân từng cúi đầu, ủ rũ như một chú chó lớn mà xin lỗi công chúa:
“Chiêu Chiêu, ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nàng đừng giận.”
Khiến công chúa vừa tức vừa buồn cười.
[Hoàn]