05
Cuối cùng, đám người đó cũng chẳng tìm thấy gì.
Ta không biết họ đang muốn tìm thứ gì, cũng chẳng hiểu trong chỗ của ta còn món đồ nào đáng để Tề Vực phải làm lớn chuyện đến vậy. Hắn có lẽ chỉ đơn giản là không muốn thấy ta sống yên ổn.
Dù sao, mạng sống của ta cũng phải dùng để trả cho ân tình của Chiêu Chiêu tỷ tỷ.
Lúc này đang là mùa đông lạnh giá, chúng ta không có than sưởi, không có quần áo giữ ấm, thậm chí thức ăn cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ta đã ngã bệnh, mà hình như bệnh tình còn rất nặng. Trường Doanh vì muốn xin thuốc cho ta, mấy ngày liền ra trước cổng Thái y viện dập đầu cầu xin.
Đầu hắn dập đến chảy máu, nhưng cũng chỉ xin được mấy thang thuốc về.
Ta nằm trong vòng tay Trường Doanh, cảm thấy thân thể chẳng còn chút sức lực nào, người rét run cầm cập, toàn thân khẽ run lẩy bẩy. Nhưng ta vẫn cố gắng an ủi hắn vài câu.
“Đừng lo, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi. Ra mồ hôi là khỏi ngay. Dưới gốc cây hải đường ngoài sân, ta có giấu một vò rượu đào. Ngươi đi đào nó lên, chúng ta uống chút rượu, ấm người rồi bệnh cũng sẽ tiêu tan.”
Vò rượu đào đó là thứ mẫu thân để lại cho ta, bảo rằng đợi đến khi ta xuất giá, sẽ dùng để uống giao bôi với phu quân. Chỉ tiếc rằng, ngày thành hôn, chúng ta đã không có cơ hội giao bôi.
“Hoài An, ta đã đào ra rồi. Nàng chờ một chút, để ta rót cho nàng ít rượu, uống vào là sẽ không còn lạnh nữa.”
Ta quấn chặt chăn, nhìn Trường Doanh bận rộn, gật đầu một cách yếu ớt.
Cơn bệnh này ập đến nhanh chóng và dữ dội, ta từng muốn chết nhưng không thành.
Nhưng giờ đây, ta lại sợ hãi. Nếu ta chết thật, Trường Doanh sẽ sống sao đây?
Ta còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, thậm chí chưa kịp uống ngụm rượu đào mà hắn đưa đến bên miệng thì Tề Vực đã đến, mang theo cả một đoàn người đông đúc.
Thái giám, cung nữ, phi tần, tất cả đi thành hàng dài như thể họ đang đi chợ.
Trường Doanh đặt vò rượu đào xuống, đứng dậy đỡ ta ngồi dậy trên giường, rồi cả hai cùng quỳ xuống nghênh đón Tề Vực.
“Ôi! Nơi này sao mà lạnh quá!”
Mỹ nhân đứng sau Tề Vực vừa bước vào cửa đã lên tiếng than thở.
Ta cúi mặt, không nói gì, thực sự không muốn bận tâm đến họ, chỉ muốn nhanh chóng uống hết bát rượu đào kia cho ấm người.
Thấy ta tỏ vẻ lạnh nhạt, mỹ nhân kia có chút khó chịu, giận dỗi nói:
“To gan! Thánh giá của bệ hạ mà các ngươi dám thất lễ như vậy?”
“Xin Lý mỹ nhân thứ tội.”
Trường Doanh lên tiếng:
“Không phải chúng ta cố ý thất lễ, chỉ là…”
“Chỉ là túng thiếu.”
Ta ngắt lời trước khi Trường Doanh kịp nói hết câu.
“Hay là Lý mỹ nhân ban thưởng cho phu thê chúng ta chút tiền mua than. Lần sau mỹ nhân đến, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Trường Doanh dù sao cũng là nam tử, là người luôn giữ phép tắc, những lời này hắn không nói ra được, vậy để ta nói thay.
“Thật là một cảnh nghèo khó đến khó chịu.”
Lý mỹ nhân quay đầu đi, những chiếc trâm cài trên tóc va vào nhau, phát ra những tiếng leng keng.
06
Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ đấu khẩu với bọn họ vài trăm hiệp, nhưng hôm nay ta thực sự không còn sức.
Tề Vực không nói gì, ta và Trường Doanh chỉ có thể quỳ trên đất. Trong phòng không có than sưởi, cái lạnh thấm qua cả thân thể lẫn đầu gối.
Ta bệnh nặng, quỳ không vững, Trường Doanh liền đưa tay đỡ lấy eo ta, nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể ta. Chỉ một động tác đó thôi, không hiểu sao lại khiến Tề Vực tức giận.
“Hai người các ngươi đúng là ân ái không ngờ, xem ra cuộc hôn nhân này trẫm không ban nhầm rồi.”
Tề Vực không chút khách khí ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm chúng ta đang quỳ dưới đất, không hề có ý định bảo miễn lễ.
Ta kìm nén cảm giác muốn đảo mắt mà mắng hắn xuống, sau đó mới đáp:
“Hoàng thượng đã từng sai lầm sao?”
“Hoài An, không được vô lễ.”
Trường Doanh nhẹ nhàng ngăn ta lại, ta bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
“Trẫm đương nhiên cũng đã sai lầm.”
Tề Vực nói, rồi cầm lấy vò rượu đào trên bàn mà ta còn chưa kịp phong kín, đưa lên mũi ngửi.
“Ví dụ như hôm đó, khi lệnh cho người đến lục soát sân của các ngươi, trẫm đã nên bảo họ đào luôn gốc cây hải đường kia.”
Ta ngẩng đầu lên, ý gì đây?
Đám người kia hôm đó gây náo loạn, hóa ra thứ họ tìm chính là vò rượu này?
“Tề Vực, ngươi thật vô lý. Rượu này là của ta, có liên quan gì đến ngươi?”
“Của ngươi?”
Tề Vực khẽ vung tay, rượu trong vò theo đó mà tràn ra ngoài, khiến ta lo lắng không thôi.
“Hà Hoài An, ngay cả ngươi cũng là của trẫm, huống hồ chỉ là một vò rượu?”
Lời của Tề Vực khiến sắc mặt ta thay đổi ngay lập tức.
Ta theo phản xạ nhìn sang Trường Doanh bên cạnh, khuôn mặt hắn không có biểu hiện gì nhiều, nhưng bàn tay đang đỡ ta chợt cứng lại.
Ta đứng dậy, mặt lạnh tanh hạ lệnh đuổi khách.
“Bệ hạ, trời hôm nay lạnh, ở đây không có than sưởi. Nếu ngài bị lạnh cóng, chúng thần không chịu trách nhiệm nổi, mong bệ hạ hồi cung.”
Tề Vực ngẩng cao cằm, đối diện với ánh mắt ta, mỉm cười chế giễu.
“Sao, muốn đuổi trẫm rồi sao? Trẫm nói sai chỗ nào?”
“Hà Hoài An, phu quân của ngươi có biết ngươi trông như thế nào khi ở trên giường của trẫm không? À, trẫm suýt quên, hắn là thái giám, chắc chẳng bao giờ có cơ hội…”
“Bốp!”
Ta không biết bằng cách nào mà cái tát đó lại giáng thẳng vào mặt Tề Vực, ta chỉ biết khi ta nhận thức lại được, bản thân đã bị thị vệ đè xuống đất.
Ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
“Bệ hạ thứ tội, Hoài An không cố ý, nàng… nàng đang bệnh, đầu óc không tỉnh táo, mong bệ hạ tha thứ! Xin bệ hạ tha thứ!”
Trường Doanh quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu xin lỗi Tề Vực đang nổi giận.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Tề Vực đang từng bước tiến về phía ta.
“Trường Doanh, ngươi đừng xin hắn.”
Tề Vực túm lấy cổ áo trước của ta, đẩy ta vào tường. Hắn mạnh đến mức ta không giãy giụa được, đầu ta va vào tường, phát ra tiếng “cộp” vang vọng rõ ràng.
“Ngươi to gan thật đấy, hử? Dám đánh ta?”
Tề Vực siết chặt cổ áo ta, từng chữ từng câu bật ra từ kẽ răng.
Ta cười, nụ cười có lẽ rất khó coi, thậm chí có thể khiến người khác kinh sợ.
“Không chỉ thế đâu, ta còn muốn giết ngươi cơ!”
Tề Vực cúi đầu cười khẽ:
“Tốt, rất tốt, Hà Hoài An. Ngươi tốt nhất nên có bản lĩnh đó, nếu không, chỉ cần trẫm còn sống ngày nào, ngươi sẽ không bao giờ được sống yên ổn.”
“Vò rượu đào này là rượu giao bôi của các ngươi, đúng không? Ngươi thích uống nó lắm mà, vậy hôm nay trẫm sẽ toại nguyện cho ngươi, để ngươi uống cho thỏa thích!”
Nói rồi, một tay Tề Vực bóp chặt cổ ta, tay còn lại cầm vò rượu đào đổ thẳng vào miệng ta.
Ta không thể tránh, từng ngụm rượu cay nóng cứ thế trôi tuột xuống cổ họng, khiến ta nghẹn thở.
Cơn bệnh kéo dài nhiều ngày, cộng với sự hành hạ hôm nay, ta thật sự không còn sức chống đỡ nữa.
Đầu óc trở nên mơ hồ, ta cảm thấy mình như đang đứng trên một đám mây bông, chân chạm đất mà vẫn chông chênh, không sao đứng vững.
Âm thanh xung quanh trở nên rối loạn, như thể ta nghe thấy Trường Doanh đang lao đến cầu xin tha thứ cho ta, nói rằng ta bệnh nặng không chịu nổi nữa, hắn nguyện chịu phạt thay ta.
Đúng là ngốc nghếch, chuyện này liên quan gì đến hắn đâu, sao hắn lại ngốc vậy chứ?
Tề Vực dường như vẫn đang lớn tiếng chửi rủa, ồn ào quá.
Ta nhắm mắt lại, muốn đưa tay chặn tiếng của hắn lại, nhưng rồi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
07
“Này, ngươi khóc cái gì?”
“Không cần ngươi lo!”
Cậu bé ngồi trên cành cây đào, lấy ống tay áo che mặt, tỏ vẻ sợ bị người khác thấy.
Cô bé đứng dưới gốc cây đào bĩu môi, vừa nghịch cái ná trong tay, vừa thốt lên không chút cảm thông.
“Chẳng phải chỉ vì cha ngươi không cần ngươi nữa mà thôi, đúng không?”
“Cha ngươi mới không cần ngươi!”
Cậu bé nhảy xuống từ cây đào, chống nạnh, trông rất hùng hổ.
“Ngươi làm sao biết được? Ta còn chẳng nhớ mặt cha ta trông thế nào. Nhưng có gì quan trọng đâu, ta còn có mẹ ta mà!”
“ Cái ná này cũng là mẹ làm cho ta, có thể bắn trúng con chim đứng trên ngọn cao nhất kia.”
“Hứ, thô tục!”
“Hứ, đừng có mà xin mượn ta chơi đấy!”
Nhà bên cạnh mới dọn đến một đôi huynh muội, ta không thích cậu bé kia chút nào. Suốt ngày khóc lóc, rõ ràng lòng đầy ấm ức, nhưng lại cố tỏ vẻ như người lớn.
Thế nhưng mẹ ta nói không được phép bắt nạt bọn họ, còn dặn ta phải gọi họ là A huynh, A tỷ.
Thôi được, ta từ nhỏ đã luôn nghe lời mẹ.
Vả lại, dù cái người tên Tề Vực kia thật đáng ghét, nhưng Chiêu Chiêu tỷ tỷ lại rất tốt, bánh hoa quế do tỷ ấy làm ta có thể ăn liền ba cái.
“Hứ, thô tục.”
Tề Vực làm ra vẻ nghiêm nghị, nhìn ta ăn bánh mà vụn dính đầy mặt, khẽ nhăn mày tỏ vẻ khinh bỉ.
Đáng ghét thật, nói cứ như hắn là công tử quyền quý lắm không bằng.
…
Mẹ ta bệnh nặng, trong những giây phút cuối cùng, bà nắm tay ta đặt vào lòng bàn tay của Chiêu Chiêu tỷ tỷ.
“Chiêu Chiêu, con là đứa trẻ tốt, Hoài An không còn người thân nào nữa, ta chỉ có thể gửi gắm nó cho con.”
“Ta không muốn làm phiền con quá nhiều, chỉ mong con cho nó một bát cháo trắng, để nó có thể sống qua ngày.”
“Bá mẫu cứ yên tâm, từ nay về sau, con sẽ coi Hoài An như muội muội ruột, tuyệt đối không để nó thiệt thòi.”
Mẹ ta ra đi rồi. Ta không muốn bà đi, nhưng ta biết không thể giữ bà lại.
Mẹ nói từ nay về sau Chiêu Chiêu tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, còn Tề Vực là A huynh của ta. Từ giờ họ là những người ta trân trọng nhất trên đời.
Ta đã nhớ, vì ta luôn nghe lời mẹ.
…
Bà lão ở nhà bên nói với chúng ta, dạo này ở đầu thôn thường xuất hiện mấy gã đàn ông hung dữ.
Nghe nói bọn chúng chuyên bắt những cô gái trẻ đem bán, nếu không bán được thì sẽ moi tim gan của họ.
Bà dặn chúng ta phải cẩn thận, không được đi lung tung.