Cẩu Hoàng đế ép ta gả cho một tiểu thái giám, ta chẳng hề chớp mắt mà đồng ý ngay.
Thế nhưng, đêm tân hôn ta đã bị người ta trói đến tẩm cung của hoàng đế, lúc đó ta còn chưa kịp vén khăn voan trên đầu.
01
“Không biết bệ hạ triệu thần thiếp có việc gì? Nếu không có gì gấp, thần thiếp xin phép hồi cung trước. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, phu quân vẫn đang chờ thần thiếp.”
Trên long sàng cách đó không xa, Tề Vực hờ hững chống tay lên, mở miệng đón lấy quả nho do mỹ nhân bên cạnh đưa, rồi bật cười khinh bỉ.
“Động phòng hoa chúc? Với một thái giám ư? Ngươi nói xem, đêm nay hai ngươi sẽ qua đêm thế nào?”
Tề Vực nói xong, không kiêng dè cười nhạt. Mỹ nhân bên cạnh thấy hoàng đế cười cũng hùa theo, che miệng cười khúc khích.
Ta đảo mắt, giơ tay kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, bình thản đối diện với ánh mắt trêu chọc trước mặt.
“Chúng ta sẽ uống rượu giao bôi, cắt nến, vén khăn voan, thề trọn đời bên nhau.”
“Nếu chàng chưa buồn ngủ, chúng ta sẽ cùng ngắm trăng, uống hết vò rượu đào mẹ ta đã cất giữ hơn mười năm. Nếu chàng mệt rồi, chúng ta sẽ nằm bên nhau trên giường, nắm tay chàng, vuốt ve khuôn mặt chàng, hôn lên môi chàng…”
Ta nhìn Tề Vực, thấy gương mặt hắn dần dần tối lại, ta khẽ nhếch môi cười nhẹ.
“Những chuyện phòng the này, nếu bệ hạ muốn nghe, trong cung có các ma ma chuyên dạy dỗ. Ngài có cần ta mời họ đến hầu bệ hạ không?”
Chiếc đèn thủy tinh từ Tây Vực tiến cống vỡ tan dưới chân ta, nhưng ta vẫn giữ nét mặt thản nhiên. Tề Vực luôn như vậy, khi không nói lại được thì động thủ, đúng là kẻ không biết cách chơi.
Mỹ nhân bị hắn đuổi ra ngoài. Trong tẩm cung sáng rực ánh đèn, chỉ còn lại ta và Tề Vực. Hắn bóp cổ ta, đẩy ta xuống bàn, những quả nho trong suốt rơi vãi khắp nơi.
“Hà Hoài An, ngươi đoán xem, nếu đêm nay ngươi không quay về, thái giám đó sẽ nghĩ gì về ngươi? Hắn sẽ thấy ngươi dâm loạn, hèn hạ, hay tự trách mình vô năng mà nổi giận?”
Lực tay của Tề Vực rất mạnh, ta bắt đầu thấy khó thở, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Hắn sẽ đau lòng!”
Đúng vậy, hắn sẽ đau lòng. Trường Doanh là người duy nhất trên thế gian này thực sự đau lòng vì ta.
“Tề Vực!”
Ta theo bản năng giật tay Tề Vực đang bóp cổ ta, khuôn mặt đỏ ửng vì thiếu không khí.
“Nếu ngươi đã ban hôn, thì hãy coi như ta cầu xin ngươi, cho ta và hắn được làm một đôi phu thê bình thường.”
“Vợ chồng bình thường?”
Tề Vực cúi đầu xuống gần cổ ta, tiếng cười nghe rợn người.
“Hà Hoài An, thi thể của Chiêu Chiêu tỷ tỷ đến giờ vẫn chưa tìm thấy, một kẻ độc ác như ngươi mà còn mơ tưởng được sống yên ổn, hạnh phúc sao? Trẫm nhất định không để ngươi toại nguyện.”
Ta nhắm mắt lại. Tề Vực sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho ta. Chiêu Chiêu tỷ tỷ chết thảm, nên ta đáng phải chịu đựng đau khổ suốt đời để trả giá cho mạng sống của tỷ ấy.
Lực tay của Tề Vực dần buông lỏng.
“Ngươi muốn làm phu thê bình thường với hắn sao? Vậy trẫm sẽ để tất cả mọi người chứng kiến xem ngươi làm phu thê với hắn như thế nào.”
02
Đêm đó, Tề Vực đặc biệt tàn nhẫn.
Đó không phải lần đầu tiên hắn hành xử như vậy. Hắn thích nhục mạ ta, thích khiến ta bẽ mặt.
Hắn để mọi người biết về những chuyện bẩn thỉu giữa chúng ta, nhưng lại chẳng bao giờ cho ta một danh phận.
Vào cung ba năm, đám hạ nhân thậm chí không biết nên gọi ta là gì, chỉ mơ hồ gọi một tiếng “Hà cô nương”.
Không ai xem ta ra gì.
Hậu cung đầy những phi tần ganh ghét, Tề Vực đã cho họ lý do để căm ghét ta, nhưng lại không cho ta chút quyền lực nào để tự bảo vệ mình.
Không có thân phận, không ai chống lưng, ai cũng có thể đến bắt nạt ta, trút hết nỗi tức giận khi không được sủng ái.
Mỗi ngày sống trong cung đều là những chuỗi ngày tối tăm không lối thoát.
Đám cung nữ Tề Vực phái tới hầu hạ ta cũng lần lượt bỏ đi theo các phi tần khác, vì dù sao ở với ta còn đáng ghét hơn cả lãnh cung.
Chỉ có Trường Doanh là người duy nhất trong số những người do Tề Vực phái đến chịu ở lại bên ta.
Hắn hơn ta ba tuổi, cũng là một người khổ mệnh.
Khi còn nhỏ, quê nhà hắn gặp lũ lụt, trong lúc chạy nạn hắn bị lạc mất gia đình. Một đứa trẻ năm sáu tuổi, giữa cảnh thiên tai loạn lạc, vì một chén cháo loãng mà phải vào cung làm thái giám.
“Trường Doanh, sao ngươi lại ở đây chịu khổ cùng ta?”
“Bốn bức tường cao vời vợi trong cung này, chỗ nào mà chẳng khổ?”
“Trường Doanh, ngươi có ghét bỏ ta không?”
“Đã bao giờ Hà cô nương từng ghét bỏ ta đâu?”
“Trường Doanh, khi không vui ngươi thường làm gì?”
“Ta sẽ trốn đi, khóc một trận.”
“Ngươi cũng khóc sao?”
“Tất nhiên… Nhưng nếu Hà cô nương muốn khóc, không cần trốn. Ta sẽ đứng canh cửa, không cho ai vào.”
“Trường Doanh, tháng này bọn họ lại không phát than cho chúng ta rồi.”
“Hà cô nương đừng sợ, lấy áo khoác của ta mà dùng.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta là nam tử, thân thể ấm hơn.”
“Nếu vậy… ôm ta một chút nhé!”
“Hà cô nương…”
“Có thể gọi ta là Hoài An không?”
“Hoài An!”
…
Ta chưa bao giờ nghĩ việc Tề Vực ép ta gả cho Trường Doanh là sự sỉ nhục, bởi vì ta thực lòng yêu hắn.
3
Khi Tề Vực thả ta về, trời đã tờ mờ sáng, trong cung mọi người bắt đầu mỗi người một việc bận rộn.
Ta lê thân xác mệt mỏi, khoác trên người bộ hỉ phục màu đỏ tươi, kéo từng bước chân nặng nề trở về trong tiếng bàn tán xôn xao.
Nơi ta ở là một góc khuất nhất trong hoàng cung, nghe nói trước đây có một cung nữ vì muốn được hoàng thượng sủng ái nhưng không thành, trong lúc tuyệt vọng đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà.
Chuyện này vốn không có gì to tát, dù sao trong cung này mỗi ngày đều có người chết. Nhưng vì nơi này quá hẻo lánh, xác của cung nữ đó mãi lâu sau mới được phát hiện, thi thể đã phân hủy không còn nguyên vẹn, khiến một cô bé cung nữ lúc đến quét dọn sợ đến độ phát điên.
Từ đó, căn phòng này không còn ai ở nữa.
Tề Vực cố ý để ta ở nơi này. Hắn biết nơi này hẻo lánh, lâu đời, lại biết câu chuyện kinh dị kia, hắn chỉ đơn giản là không muốn cho ta được sống thoải mái.
Thế nhưng lúc này, căn phòng đáng sợ ấy lại được treo đầy đèn lồng màu cam. Trong buổi sáng mờ tối, ánh đèn ấm áp khiến căn phòng nhỏ bỗng chốc trở nên ấm cúng.
Ta biết, những chiếc đèn lồng đó đã ngốn hết gần nửa năm bổng lộc của Trường Doanh.
“Họ ức hiếp người, sao lại cần nhiều tiền đến thế? Ngươi trả lại cho họ đi, ta không cần đèn lồng hay hỉ phục gì cả. Chúng ta chỉ cần cùng nhau uống hết vò rượu đào kia là đủ rồi, đó là thứ mẫu thân ta để lại cho ta.”
“Cưới nàng một lần, tất nhiên phải làm thật trang trọng. Đáng tiếc ta không thể cho nàng mười dặm kiệu hoa, tam thư lục lễ. Hoài An, cảm ơn nàng đã đồng ý gả cho ta.”
Trường Doanh luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho ta, nhưng đêm tân hôn ta lại phụ lòng hắn.
“Có lạnh không? Chúng ta vào trong đi, hôm nay có than sưởi, trong nhà ấm lắm.”
Một chiếc áo choàng khoác lên vai ta, Trường Doanh nắm lấy tay ta, mũi đỏ bừng vì lạnh.
“Ngươi đợi ta ở đây cả đêm sao?” Ta hỏi.
Trường Doanh lắc đầu:
“Hôm qua ta vui quá, uống hơi nhiều nên ngủ quên trong phòng. Vừa mới tỉnh dậy, nghĩ nàng về sẽ lạnh, nên nhóm lửa sưởi than, rồi ra đây đợi nàng.”
Hắn nói dối, cơ thể hắn lạnh thế kia, ngay cả chiếc áo choàng luôn giữ trong lòng để ủ ấm cũng lạnh ngắt.
Ta khịt khịt mũi, nhưng không vạch trần hắn.
“Chúng ta vào nhà đi, đừng để lãng phí lửa than trong nhà.”
04
Chuyện giữa ta và Tề Vực, cả hoàng cung đều biết, Trường Doanh tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Đã nhiều lần, khi Tề Vực đến tìm ta, Trường Doanh vẫn ở đó. Tề Vực cũng chẳng vì có người khác ở đó mà thu liễm, còn Trường Doanh thì chỉ im lặng quay lưng, lui ra ngoài và khép chặt cửa.
Ta và Trường Doanh sống trong căn phòng nhỏ hẻo lánh, xa người, dù cuộc sống có phần thiếu thốn, nhưng hắn không cần trực đêm, ta cũng chẳng có việc gì phải làm.
Nếu không có ai đến gây rối, chúng ta cũng xem như có những ngày bình yên, thư thả.
Chỉ là những ngày như vậy trước đây không nhiều, các phi tần thất sủng thường tìm đến để khẳng định sự tồn tại của mình.
Ta và Trường Doanh cứ cách vài hôm lại bị phạt cùng nhau.
À, thực ra, phần lớn là hắn đi theo chịu phạt cùng ta, dù việc đó chẳng liên quan gì đến hắn.
Giờ đây, chúng ta đã thành thân, Tề Vực vì muốn sỉ nhục ta mà công khai mọi chuyện, ai ai cũng biết ta đã có phu quân, không còn là mối đe dọa với các phi tần kia nữa. Thế nên, họ cũng chẳng còn lý do gì đến quấy rối ta.
Ôm chén trà nóng trong tay, ta cười thầm, cuối cùng thì ngày tháng cũng có chút hy vọng. Trường Doanh thêm than vào lò sưởi, không hỏi ta cười gì, chỉ cười theo ta.
Nhìn hắn như vậy, ta lại cười càng to hơn.
“Bùm!”
“Mau lục soát cho ta!”
Cánh cửa sân bất ngờ bị đẩy mạnh ra, đám thị vệ đeo kiếm xông vào, không cần biết phải trái, bắt đầu lục tung khắp nơi.
Đồ đạc bị vứt bừa bãi khắp mặt đất.
Ta lao ra ngoài:
“Các ngươi đang làm gì? Ai cho phép các ngươi lục soát lung tung thế này?”
Kẻ cầm đầu liếc nhìn ta, không mấy quan tâm.
“Phụng lệnh Hoàng thượng, đến đây tìm vài thứ.”
“Ở đây không có thứ gì của ngài ấy cả.”
“Hoàng thượng nói có, thì chính là có!”
Ta còn định tranh luận tiếp, nhưng Trường Doanh đã kéo ta lại, đứng chắn trước ta.
“Không sao đâu, Hoài An. Để họ lục soát, chúng ta không thể kháng chỉ.”
Ta nhìn đám thị vệ lục tung khắp sân, làm loạn hết những gì ta và Trường Doanh đã dày công bày biện.
Đèn lồng rơi xuống đất bị đâm thủng, quần áo treo trên cây trúc còn chưa kịp thu lại đã dính đầy dấu chân.
Cây mai vàng dưới mái hiên là thứ Trường Doanh thích nhất, mới nở vài bông, giờ đã bị lật ngã, gốc cây trồi lên khỏi mặt đất.
Ta không đành lòng nhìn tiếp, Trường Doanh đưa tay che mắt ta lại.
“Không sao đâu, Trường Doanh, chúng ta trồng lại một cây mai khác.”
Trường Doanh lắc đầu:
“Ta chỉ lo than sưởi, ta đã tiêu hết tháng lương rồi, sợ nàng sẽ lạnh.”
Ta nhẹ nhàng gỡ tay Trường Doanh ra khỏi mắt mình, rồi dang tay ôm chặt lấy hắn.
“Không sợ, thân thể nam tử ấm hơn, ta ôm ngươi thì sẽ không lạnh nữa.”