Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ Chương 7 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

Chương 7 THAY ĐỔI HOÀNG ĐẾ

2:14 chiều – 04/10/2024

16

Ta nhốt ông ta trong phòng chứa củi, chỉ cho ông ta một chiếc giường gỗ lót rơm, cùng một chiếc bát mẻ đựng thức ăn của lợn.

Nửa tháng trôi qua, phụ thân ta đã sắp chết.

Ta bịt mũi, mở cửa phòng củi.

Mùi hôi thối bốc lên khiến người ta muốn nôn mửa.

“Mẫu thân sai ta đến hỏi, ông đã biết sai chưa?”

Ông ta nằm trên giường gỗ, hơi thở yếu ớt, nhưng trong mắt vẫn đầy oán hận.

Ta im lặng một lúc, tự nói: “Xem ra ông vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình. Ông là người giỏi đổ lỗi nhất, làm sao có thể nghĩ rằng mình sai?”

Ta nhẹ nhàng bước đến, đi quanh giường một vòng rồi dừng lại trước mặt ông ta: “Một mặt hứa hẹn không bao giờ phản bội người trong lòng, một mặt lại luôn nhòm ngó quyền lực của mẫu thân ta. Mặt khác thì đắm say bên tình nhân, mặt khác lại tỏ ra ân cần với mẫu thân ta. Thật đáng tiếc là ông không làm diễn viên, ông diễn quá giỏi! Những năm qua, ông đã lừa dối mẫu thân ta một cách hoàn hảo như vậy!”

Ông ta mở miệng định nói gì đó, nhưng ta nhanh chóng nhét chiếc khăn tay vào miệng ông ta với vẻ ghê tởm:

“Thôi, ông không cần nói nữa. Ta biết ông nhất định muốn nói rằng là tiên đế đã ban hôn với mẫu thân, ông bị ép buộc. Nếu không phải vì mẫu thân ta kiên quyết muốn gả cho ông, thì ông đã sớm thành thân với người tình của mình rồi. Tất cả đều là lỗi của mẫu thân ta, là bà đã chia rẽ hai người, đúng không?

“Nhưng mẫu thân ta đã cho ông rất nhiều cơ hội rồi, là ông tham lam vô độ, muốn cả hai! Chính ông mới là người đã giết chết người tình của mình!

“Mẫu thân ta tốt bụng, nói rằng dù sao hai người cũng đã làm phu thê mấy chục năm, dù ông phản bội và hãm hại bà ấy, bà ấy vẫn không đành lòng nhìn ông phải chịu khổ, vì vậy đã nhờ ta thay bà ấy tiễn ông lần cuối.”

“À, đúng rồi!” Ta làm ra vẻ như nhớ ra điều gì đó, “Quên không nói với ông, những sản nghiệp mà ông sở hữu, đều đã bị ta lấy hết rồi. Dù sao ông cũng đã nói rằng tất cả của cải của ông đều thuộc về ta, ta tự lấy cũng chẳng khác gì.”

Ông ta bị bịt miệng, chỉ có thể vùng vẫy, phát ra tiếng rên rỉ.

Ta liếc mắt nhìn ông ta, thong thả bước ra ngoài, dặn dò đám người hầu: “Dạo này trời khô quá, các ngươi cẩn thận đừng để xảy ra hỏa hoạn.”

Ta ngước nhìn bầu trời trong xanh, thở dài.

Không biết bên lễ sinh đã viết xong bài văn tế chưa.

Phía sau, lửa bùng cháy dữ dội, nhưng không một ai đến cứu.

17

Cái chết của phụ thân ta đến nhanh và vội vã, mẫu thân ta thủ tang, không ra ngoài. Trong thời gian này, tiền tuyến đã xảy ra một chuyện lớn.

Vũ Văn Nghiệp vì muốn làm Lục Yêu cười, đã nhiều lần đốt lửa từ đài phong hỏa.

Phong hỏa vốn là tín hiệu cảnh báo khẩn cấp khi có giặc xâm nhập. Khi thấy lửa phong hỏa, các tướng sĩ tưởng rằng quân Bắc Địch đã phá thành, vội vàng kéo quân đi chống giặc, nhưng chỉ thấy Vũ Văn Nghiệp và Lục Yêu đàn hát nhảy múa trên tường thành.

Sau đó, khi quân Bắc Địch thực sự phá thành, Vũ Văn Nghiệp lại đốt phong hỏa, nhưng không một ai đến ứng cứu, dẫn đến việc Bắc Địch chiếm được năm thành liên tiếp.

Sĩ khí quân ta giảm sút chưa từng thấy.

Triều đình trong ngoài đều xôn xao phẫn nộ.

Vũ Văn Nghiệp cùng Lục Yêu bỏ chạy, vừa đói vừa mệt, phải ăn uống kham khổ suốt chặng đường trốn về hoàng thành.

Vừa vào đến thành, cả hai liền bị bắt giữ.

Là một tướng quân chủ soái, việc bỏ trốn giữa trận là đại kỵ.

Vũ Văn Nghiệp quỳ trong điện Loan, khóc lóc thảm thiết: “Phụ hoàng minh giám, đều là con tiện nhân này mê hoặc nhi thần! Chính là nàng ta bắt nhi thần đốt phong hỏa! Nhi thần chỉ là… chỉ là bị nàng mê hoặc! Nàng chính là hồ ly tinh chuyển thế!”

Lục Yêu bị trói chặt, trái tim như đã chết.

Xem đấy, khi đối diện với sống chết, nam nhân nói yêu ngươi cuối cùng vẫn sẽ vì mạng sống của chính mình mà ruồng bỏ ngươi.

Tình yêu không thắng nổi sự ích kỷ của nhân tính.

Đây chính là hiện thực.

Kiếp trước, Hoàng đế giết Lục Yêu, khiến Vũ Văn Nghiệp hận mẫu thân ta.

Kiếp này, chính tay hắn đẩy Lục Yêu lên đoạn đầu đài, ngoài chính mình ra, hắn chẳng còn ai để hận.

Ngày hành hình, ta đến thiên lao thăm Lục Yêu.

Cô nương xinh đẹp một thời nay đã co ro như một bà lão.

“Ngươi đến để cười nhạo ta, phải không, Lục Oản Nhi? Ta thừa nhận ngươi thắng rồi. Hắn nói yêu ta đều là giả dối, tất cả đều là giả!”

“Ta thực sự muốn cười ngươi, vì ngươi ngu ngốc không tự biết. Nhưng ta lại thấy thương hại ngươi, vì từ nhỏ đến lớn, thứ ngươi tiếp nhận chỉ là sự giáo dục của lòng tham, tranh đấu và chạy theo hư vinh.”

Ta đặt một mảnh da cừu nhỏ vào tay nàng ta: “Ngươi có thể chọn sống tiếp, hoặc chọn chết một cách nhục nhã trong một canh giờ nữa. Nếu ngươi chọn sống, khi chúng ta gặp lại, ta sẽ cho ngươi cơ hội tự tay giết Vũ Văn Nghiệp.”

“Ta muốn sống, ta muốn tự tay giết hắn!” Lục Yêu run rẩy nắm chặt mảnh da cừu, ánh mắt căm hận nhìn về phía Đông cung như một con sói đói.

“…Tại sao ngươi lại giúp ta?”

Ta khẽ cười, nhấc tay chạm nhẹ lên mu bàn tay nàng ta: “Coi như ta, người tỷ tỷ này, ban cho ngươi chút lòng thương hại.”

18

Không lâu sau, mẫu thân ta dù bệnh tật vẫn phải đích thân áp tải lương thảo, dẫn binh ra trận. Trận chiến đầu tiên giành thắng lợi, Hoàng đế ban hôn ta và Vũ Văn Nghiệp, tỏ lòng ân sủng.

Ngày thành thân, mẫu thân ta vẫn chưa về.

Ta suy nghĩ rất lâu, nhận ra rằng Hoàng đế coi ta như một con tin, ngầm nhắn nhủ với mẫu thân rằng ta nằm trong tay ông ta, cảnh báo bà không được cầm quân tạo phản.

Để kiểm soát ta, Hoàng đế ngày qua ngày hạ độc ta bằng loại thuốc độc ngấm chậm.

Nhưng ta đã trả lại tất cả cho Vũ Văn Nghiệp, còn tiện tay thêm vào một chút lưu huỳnh.

Hai năm ta ở Nam Thành, mẫu thân ta đã tìm được hàng chục cô nương có dung mạo giống Lục Yêu, và ta đưa họ vào phủ.

Ban ngày, Vũ Văn Nghiệp uống rượu ca hát với họ, đến đêm lại mắng chửi những khuôn mặt giống Lục Yêu trong mơ.

Dần dần, hắn bị ác mộng đeo bám, thân thể suy nhược, trở thành phế nhân, không thể có con nối dõi.

Sau khi Vũ Văn Nghiệp bị phế truất khỏi vị trí Thái tử, Hoàng đế hoàn toàn từ bỏ hắn, bắt đầu thu nạp hậu cung.

Hoàng hậu dĩ nhiên không đồng ý, vừa khóc vừa làm loạn, chẳng bao lâu sau bị đày vào lãnh cung.

Khi thấy Vũ Văn Nghiệp bị mòn mỏi bởi ngũ thạch tán đến mức không còn sức sống, ta dẫn người đi ép cung.

Các đại thần trong triều từ lâu đã bất mãn với việc Hoàng đế tư lợi công tư bất phân, rất nhanh đã phản bội và đứng về phía ta.

Trong điện Loan, Hoàng đế ôm chặt một cung nữ chừng mười một, mười hai tuổi, dáng vẻ như kẻ điên.

“Trẫm đã sớm nhìn ra, các ngươi, mẫu con các ngươi là bọn lang sói dã tâm, không chịu an phận!”

Những cung thủ trong bóng tối đã sẵn sàng bắn.

Ta mặc long bào, từng bước tiến lên, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:

“Hoàng thượng nói sai rồi, đến nước này rồi, chẳng phải là do ngài ép sao? Ngài thử hỏi các vị đại thần ở đây, ai dám làm việc dưới trướng ngài mà không lo sợ từng ngày? Năm Nguyên Xương thứ ba, lũ lụt ở Giang Nam, các đại thần hiến kế nhưng ngài do dự, kéo dài, biến thiên tai thành nhân họa. Sau đó, ngài lại trách họ và giết cả trăm đại thần trong một ngày.

“Năm Nguyên Xương thứ mười, ngài và Hoàng hậu vi hành đến Mân Châu, chỉ vì tri phủ Mân Châu không nhận ra ngài mà ngài đã ra lệnh tăng thuế suốt năm năm, khiến dân Mân Châu đói kém, chết đói giữa năm bội thu.

“Lại ba năm sau, Vũ Văn Nghiệp vì tranh chấp với một hoa khôi mà lỡ tay đánh chết người. Ngài chỉ phạt nhẹ, giam hắn một tháng. Ngài có biết người bị hắn đánh chết là con trai độc nhất của Thái phó không?”

Từng chuyện, từng việc đều là tội lỗi chọc trời.

Nếu không có mẫu thân ta dốc sức phục vụ ông ta, Đại Huynh đã sớm loạn lạc, chia năm xẻ bảy.

Ông ta vô dụng, không phân biệt được đúng sai, nhưng lại luôn nghi ngờ và đề phòng mẫu thân ta.

Ông ta có tư cách gì để làm Hoàng đế!

Việc ép cung diễn ra vô cùng suôn sẻ, Vũ Văn Nghiệp lên ngôi, ta nắm quyền nhiếp chính.

Toàn bộ lương thực tích trữ từ trước đều được gửi đến tiền tuyến, vũ khí rèn ra cũng đều được đưa vào tay các tướng sĩ.

Những nhân tài mà ta bồi dưỡng cũng lần lượt tiến vào triều đình và nhân gian, giúp dân chúng trừ ác, làm việc thực tế, mưu cầu phúc lợi.

Chưa đầy ba năm, Bắc Địch bị mẫu thân ta đánh lui về nơi đất cằn sỏi đá, sống lay lắt.

Ngày mẫu thân ta khải hoàn về triều, ta đứng trước cổng thành, cao giọng hô: “Cung nghênh Thái Thượng Hoàng khải hoàn hồi triều!”

Ta đã lấy lại họ mẫu thân, ta làm Hoàng đế, mẫu thân ta đương nhiên là Thái Thượng Hoàng.

Còn tên phế vật Vũ Văn Nghiệp, đã sớm bị Lục Yêu một kiếm đâm thẳng cổ họng, thi thể chẳng biết đã bị con chó hoang nào trên bãi tha ma chia xẻ.

Mẫu thân hỏi ta vì sao lại để Lục Yêu giết Vũ Văn Nghiệp.

Ta khẽ nhếch mày: “Sợ bẩn tay, cứ để chó cắn chó.”