7
Tối hôm đó, Lục Yêu dẫn theo một nhóm nha hoàn đến chính viện.
Nàng ta không còn giữ dáng vẻ yếu đuối thường ngày, mà ngược lại, đầy đắc ý, ra lệnh cho đám nha hoàn mang ghế đến, chỉ vào họ, tỏ ra hống hách: “Những nha hoàn này đều là Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ ban thưởng cho ta. Vì sợ họ làm phiền tỷ tỷ, ta đã dẫn họ đến đây để xin lỗi tỷ trước. Nếu sau này họ thật sự làm phiền tỷ, mong tỷ lượng thứ.”
Nói xong, nàng ta thở dài, ánh mắt chằm chằm nhìn ta: “Người trong cung quả thật thông minh hơn người bên ngoài, chỉ cần một ánh mắt là biết chủ nhân muốn gì. Chắc tỷ hiểu ý ta chứ? Ồ, ta quên mất, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ chắc chưa từng ban thưởng nha hoàn cho tỷ.”
“Haizz, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ tôn quý, làm sao có thể tùy tiện chỉ định người trong cung phục vụ kẻ khác. Chỉ những người có thân phận cao quý mới nhận được ân sủng như vậy.”
Ánh mắt ta lướt qua đám nha hoang đứng sau nàng ta.
Quả thật là những người từng hầu hạ Hoàng hậu và Thái tử.
Chỉ vài nha hoàn thôi, Lục Yêu đúng là quá tự phụ rồi.
Nha hoàn của Hoàng hậu và Vũ Văn Nghiệp không phải là họ không muốn ban cho ta, mà là mẫu thân ta không thèm nhận.
Ta sai người ném cả nàng ta và ghế ra ngoài, sau đó dẫm chân lên cổ tay trắng muốt của nàng ta: “Thân phận cao quý? Ngươi ư?”
Lục Yêu la hét, chửi rủa: “A a a, ta sẽ mách với Thái tử!”
Tâm trạng ta cực kỳ vui vẻ, dùng mũi giày dính máu nâng cằm nàng ta lên: “Đẹp thì có đẹp, nhưng không có đầu óc.”
Lục Yêu chật vật đứng dậy, ánh mắt đầy căm hận: “Ngươi nói gì!”
“Ý ta là ngoài việc tìm đàn ông, ngươi chẳng biết làm gì cả. Nam nhân là trời của ngươi, là đất của ngươi sao? Rời xa bọn họ ngươi không sống nổi à?
“Dù là một con chó bị sỉ nhục, nó cũng sẽ sủa lên vài tiếng với kẻ sỉ nhục mình. Ngươi biết làm gì? Đôi tay, đôi chân của ngươi, cái miệng sắc bén của ngươi chỉ là vật trang trí! Ngươi chỉ biết đỏ mắt và nói, a, ta sẽ mách Thái tử.’
“Mách xong rồi sao? Để hắn đánh ta, giết ta? Đừng có nực cười. Mẫu thân ta là Trưởng Công chúa Đại Ung, là nữ quan duy nhất trong triều, dưới một người mà trên vạn người, còn là cô mẫy ruột của hắn, và ta là con gái của cô mẫu hắn. Hắn vì ngươi mà động đến ta, ngươi nghĩ các đại thần có nhổ nước bọt mà dìm chết hắn không?
“Hoặc, ngươi sẽ bảo hắn ban thêm nha hoàn cho ngươi? Nhưng hãy nhìn đám nha hoàn sau lưng ngươi xem, ta ném ngươi, ta dẫm lên ngươi, họ chỉ biết quỳ xuống run rẩy xin ta tha mạng. Tại sao? Vì dù họ là người trong hoàng cung, nhưng khi rời khỏi cung, họ vẫn chỉ là hạ nhân. Còn ở phủ này, ta mới là chủ nhân. Vậy ngươi đắc ý cái gì? Ngươi hơn người ở chỗ nào?
“Ngươi cứ đi mà mách Thái tử, nhưng rồi sao?”
Ta chưa từng coi Lục Yêu là đối thủ, vì với kẻ bề trên, những kẻ bên dưới chỉ đáng khinh.
Nhưng có câu nói rằng: “Thuyền lật trong rãnh nhỏ.”
Mà Lục Yêu chính là con rãnh đó, ta sẽ không để chuyện của kiếp trước lặp lại.
Vì vậy ta hạ mình dạy nàng ta bài học về sự tôn quý và hèn hạ.
Ta là tôn, nàng ta là hèn!
Lục Yêu ôm tay, ủ rũ rời đi.
Hừ, chỉ là một kẻ vô dụng.
Vậy mà Vũ Văn Nghiệp và Hoàng hậu lại tốn công tốn sức tạo thế cho nàng như vậy.
Đầu tiên là xin chỉ để phụ thân ta khắc tên Lục Yêu lên gia phả, sau đó lại cử người đến để trợ giúp nàng ta.
Nhất là dáng vẻ đắc ý của Hoàng hậu trước mặt mẫu thân ta, như thể nhà họ vừa có được một niềm vui lớn.
Nhưng thì sao? Chỉ cần chiếu chỉ từ hôn và phong nàng ra làm Thái tử phi chưa được ban ra, nàng ta vẫn không thể làm gì ta.
Chỉ cần nàng ta không thể làm gì ta, ta sẽ có thể dẫm nát nàng ta dưới chân mình.
Nhưng tại sao chiếu chỉ mãi vẫn chưa được ban xuống?
Tại sao…
Ta chợt bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy.
8
Vài ngày sau, Hoàng hậu tổ chức tiệc thưởng hoa mùa thu.
Ta vốn không muốn để ý đến Lục Yêu, nhưng nàng ta cứ cố gắng tìm cách khiêu khích ta.
Trên hành lang quanh co, nàng ta không cam lòng khoe chiếc vòng ngọc bích mà Hoàng hậu vừa ban tặng trước mặt ta.
“Vòng ngọc đế vương mà Hoàng hậu nương nương đích thân ban cho ta, nghe nói Hoàng hậu định để dành nó làm sính lễ cho Thái tử phi trong lễ thành hôn, nhưng giờ lại ban cho ta. Tỷ tỷ không tức giận chứ?
“Chiếc vòng này thật là đẹp, màu sắc và vân đá thật khiến người ta mê mẩn. Thật tiếc, chỉ có một chiếc thôi, tỷ tỷ e rằng không có phúc để hưởng rồi.”
Ta dừng bước, nắm lấy cổ tay nàng ta và đặt lên ngực mình.
Nàng ta giật mình: “A, tỷ tỷ, chẳng lẽ muốn cướp sao? Muội cũng muốn nhường cho tỷ, nhưng đây là Hoàng hậu nương nương ban cho ta, nếu nhường lại cho tỷ thì sợ rằng nương nương không vui đâu.”
“Lục Yêu, ngươi thật ngốc, để ta dạy ngươi một điều,” ta cười nhẹ, “người thông minh biết giấu dốt, kẻ ngốc lại khoe mẽ.”
“Ngươi nói gì?”
Lục Yêu còn đang bối rối, ta liền ngã ngửa ra sau, giả vờ như nàng ta đẩy ta xuống hồ.
Khi tỉnh dậy, ta đã ở phủ.
“Không phải ta đẩy tỷ ấy, là tỷ ấy tự ngã xuống!”
Lục Yêu quỳ trên đất, cổ trắng muốt lộ ra, đôi mắt đẫm lệ kéo tay áo phụ thân ta.
Nhưng các tiểu thư và nha hoàn có mặt đều có thể làm chứng, chính nàng ta khiêu khích ta trước, sau đó đẩy ta xuống hồ.
Mẫu thân ta, mắt đỏ hoe, sai hai ma ma giữ chặt nàng ta lại, rồi tát nàng ta nhiều cái.
“Nếu con gái ta không tỉnh lại, ta sẽ giết ngươi đầu tiên để chôn theo nó!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lục Yêu hiện lên những dấu tay đỏ ửng.
Nàng ta cầu cứu phụ thân ta bằng ánh mắt khẩn thiết, nhưng phụ thân ta chỉ để lộ vẻ thất vọng.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, chao đảo như sắp ngã.
Ta thậm chí có thể hình dung ra cảnh tượng lúc đó, nếu không phải nhờ Thái tử và phụ thân ta bảo vệ, giờ này nàng ra đã bị đưa đến Đại Lý Tự, chứ không phải quỳ ở đây chịu đòn mắng từ mẫu thân ta.
Đây chính là bài học ta đã dạy nàng ta.
Ta có hàng ngàn cách lợi dụng nàng ta để đạt được mục đích của mình.
Vì nàng ta không bị giết như kiếp trước, khi mẫu thân ta nổi giận trong điện, Hoàng đế đã sai người giết nàng ta và đổ tội cho mẫu thân ta vì quá bảo vệ con gái.
Vậy nên kiếp này ta cũng có thể lợi dụng nàng ta để đoạt lại toàn bộ tài sản trong tay phụ thân ta.
Nếu không nhờ ta điều tra ra phụ thân ta và Thái tử có mối quan hệ mật thiết, có lẽ ta đã không đoán được rằng cái chết bi thảm của mẫu con ta ở kiếp trước là kết quả của âm mưu do phụ thân ta và Hoàng đế cùng bày ra.
Họ đã lợi dụng cái chết của Lục Yêu để kích động Vũ Văn Nghiệp cưới ta, nhưng thực chất là để thâu tóm quyền lực trong tay mẫu thân ta.
Khi mẫu thân ta mất hết quyền lực, không còn giá trị lợi dụng, họ sẽ giết chúng ta.
Tiên đế từng nói rằng, nếu mẫu thân ta là một nam nhân, giang sơn này vốn thuộc về bà ấy.
Chỉ vì câu nói đó, dù mẫu thân ta chưa từng có bất kỳ ý đồ phản nghịch nào, nhưng Hoàng đế vẫn luôn kiêng dè bà ấy.
Dưới gối, làm sao có thể để kẻ khác nằm yên? Và phụ thân ta chính là thanh đao trung thành nhất của Hoàng đế.
Chỉ vì mẫu thân ta hạ mình gả cho phụ thân, chia cắt mối tình giữa phụ thân và mẫu thân của Lục Yêu.
Mẫu thân của Lục Yêu mất trong cơn khó sinh, khi đó phụ thân ta đang cùng mẫu thân ta đi du ngoạn mùa xuân trên hồ, đến cả lần cuối cùng cũng không kịp gặp mặt.
Ông ta hận mẫu thân ta, cho rằng nếu không phải vì bà ấy bắt ông ta phải theo, mẫu thân của Lục Yêu đã không chết.
Chung sống bao năm, ông ta ngày ngày ôm mối hận không thể giết chết mẫu thân ta.
Ông ta không yêu mẫu thân ta, không yêu ta, thậm chí cũng không yêu Lục Yêu.
Ông ta chỉ yêu người phụ nữ dịu dàng như đóa sen trắng trong ký ức của mình.
9
Ta bị thương sau khi rơi xuống hồ, hoàng thành mùa thu gió lớn, ngự y khuyên ta nên đi xuống Nam Thành để dưỡng bệnh.
Ban đầu phụ thân ta không đồng ý, nhưng khi ta nhỏ vài giọt nước mắt và có mẫu thân ở bên cạnh ta, ông đành phải thuận theo, nhưng điều kiện là người chăm sóc ta phải do chính tay ông ta chọn.
Ông ta nói là vì lo cho ta, nhưng thực chất là để ngấm ngầm giám sát.
Ngày lên đường, phụ thân ta bận lên triều chưa về, Lục Yêu nói ta vu oan cho nàng ta nên cũng không ra tiễn.
Mẫu thân ta nắm lấy tay ta, nước mắt dần rơi mờ đi: “Con yêu của ta, thời gian qua con đã chịu khổ nhiều rồi. Mẫu thân thật vô dụng, không bảo vệ được con.”
Ta cẩn thận lau đi nước mắt của bà ấy, ôm bà ấy vào lòng: “Mẫu thân là người tốt nhất trên đời, Oản Nhi thật may mắn khi người làm mẫu thân. Lần này đi, ngắn thì nửa năm, dài thì một hai năm, mọi việc trong phủ phải nhờ mẫu thân vất vả. Mẫu thân chỉ cần nhớ kỹ việc Oản Nhi nhờ hôm qua, và bất kể trước mặt cha hay trên triều, có thể không nổi giận thì đừng nổi giận, cứ đợi Oản Nhi trở về.”
Ta đi chuyến này, là để chuẩn bị cho tương lai, đối đầu với thiên tử.
Vương triều này chưa từng có nữ đế, chỉ vì thế đạo cho rằng nữ tử chỉ nên ở trong nội viện, lo việc gia đình, nữ tử như những con chim trong lồng, chân bị buộc dây vàng lộng lẫy, khi vui thì được thả bay, khi không vui thì bị bỏ đói, bị vùi dập, bị cắt cánh.
Ngay cả người như mẫu thân ta, vị nữ quan đầu tiên trong lịch sử triều đình, cũng chỉ nhận được một lời từ tiên đế: “Nếu ngươi là nam nhân, thì thiên hạ này thuộc về ngươi”, nhưng bà ấy cũng phải giống như mọi người nữ tử khác, bị gả cho người khác.
Thậm chí phải chịu đựng sự kiêng dè của hoàng đế và những toan tính từ người bên cạnh.
Vì bà ấy đã đoạt quyền từ tay họ.
Nhưng thiên hạ này, người có khả năng thì mới xứng đáng. Nếu họ ngồi được trên ngai vàng, thì tại sao chúng ta không thể!