Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN TA TRỌNG SINH RỒI Chương 2 PHU QUÂN TA TRỌNG SINH RỒI

Chương 2 PHU QUÂN TA TRỌNG SINH RỒI

8:40 sáng – 04/10/2024

Ta lập tức tỉnh hẳn, ngồi bật dậy nhìn Bùi Độ.

Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của ta, giơ lên một chiếc bình sứ trắng nhỏ bằng lòng bàn tay.

Bùi Độ thở dài: “Đây là thuốc mỡ do Tây Vực tiến cống, bôi vào sau khi vết thương lành sẽ không để lại sẹo.”

“Không cần thiết, những việc này cung nhân có thể làm, thần thiếp cũng có thể tự mình bôi thuốc.”

“Nhưng nàng không làm. Trẫm nghe Hi Vân nói nàng đã từ chối thái y, bữa tối cũng không dùng.” Dưới ánh nến mờ, ta lờ mờ thấy ngón tay của Bùi Độ phủ một lớp thuốc mỏng.

“Ở Tiêu phủ thần thiếp đã bôi thuốc rồi, không muốn làm phiền thêm. Hơn nữa, có để lại sẹo hay không đối với thần thiếp không còn quan trọng.” Phụ nữ làm đẹp để thu hút người yêu, nhưng ta thì không còn cần người yêu nữa.

Bùi Độ bất đắc dĩ thu tay lại: “Không bôi thuốc, nhưng ít nhất cũng phải ăn chứ?”

Hắn vén màn lên, ánh đèn dần sáng tỏ, thoang thoảng mùi hương quế quen thuộc.

Là bánh hoa quế và rượu quế từ Nhất Phẩm Lâu nổi tiếng nhất kinh thành, mỗi lần chúng ta cãi nhau, hắn đều dùng những thứ này để dỗ dành ta.

Bởi vì hắn biết, Nhất Phẩm Lâu là nơi ta đã yêu hắn.

Ta xuyên qua đây không phải là một sự tình cờ, mà là mang theo nhiệm vụ.

Trong cuốn tiểu thuyết ngược này, Tống Nhạn Vũ bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, những tình tiết ngược tâm đầy máu chó cố ý đã bị độc giả phản đối, và ta đến đây để giúp nàng ấy biến mối tình ngược ấy thành một câu chuyện ngọt ngào.

Tống Nhạn Vũ sẽ vô tình ăn phải thuốc mê ở Nhất Phẩm Lâu, suýt chút nữa bị xâm hại.

Dù cuối cùng vẫn giữ được danh tiết, nhưng giữa nàng và Tiêu Duyên vẫn nảy sinh hiểu lầm, khiến Tiêu Duyên phải bỏ đi biên cương, để nàng ấy lại một mình chịu đựng những lời đàm tiếu ở kinh thành.

Khi đó, ta chưa biết Bùi Độ cũng âm thầm đến để giúp Tống Nhạn Vũ. Ta giả vờ nói chuyện với nàng ấy, lén lút đổi chén trà của nàng ấy.

Còn Bùi Độ, từ trước đã đuổi sạch những kẻ đê tiện trong phòng, chờ đợi Tống Nhạn Vũ ngất đi để đưa nàng ấy đi.

Nhưng đáng tiếc, khi ta thay thế Bùi Độ mang nàng ấy vào phòng, kế hoạch đã bị bại lộ. Phản diện phía sau lo sợ kế hoạch bị vạch trần, liền có ý định giết người diệt khẩu.

Ta vừa quay đầu lại thì chạm mặt lưỡi dao, một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo ta, xoay ta lại.

Áo bị rách, máu nóng bắn lên mặt.

Ngoài dự liệu, khi đối mắt với người kia, ta lại bắt gặp đôi mắt của Bùi Độ.

Ta nhìn vào vết thương trên người hắn, không kìm được mà kêu lên.

Trái tim ta đập loạn nhịp: “Điện hạ sao lại có mặt ở đây?”

Có lẽ vì quá hoảng sợ, ta không nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Bùi Độ.

“Tất nhiên là đến tìm nàng.” Lời vừa dứt, Bùi Độ đã đẩy ta ra, một mình lao vào trận chiến.

Trước đó, ta và Bùi Độ từng gặp nhau vài lần, có khi là trong các buổi yến tiệc gia tộc, có khi là trong những lần săn bắn ngoài cung. Mỗi lần như vậy, hắn luôn nói: “Giang tiểu thư, thật là trùng hợp,” rồi không rời nửa bước, mãi đến khi tan tiệc.

Ngày hôm đó tại Nhất Phẩm Lâu, bao nhiêu ký ức tràn về, người trước mặt vì ta mà bị thương, một mình chiến đấu, có lẽ trong suốt mười mấy năm dài đằng đẵng xuyên sách, ta đã chán ngán sự cô độc, hoặc có lẽ tình thế nguy hiểm khiến ta không phân biệt được là nhịp tim loạn vì sợ hãi hay vì rung động.

Nhưng ta thật sự đã yêu Bùi Độ, hiểu lầm rằng những lần giám sát là do hắn cố ý tạo ra những cuộc gặp gỡ bất ngờ, hiểu lầm rằng hôm ấy tại Nhất Phẩm Lâu, hắn thật sự đến để tìm ta, hiểu lầm rằng hắn thật lòng muốn che chắn cho ta khỏi nhát dao…

Nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là sự tự lừa dối của ta, khoảnh khắc rung động ấy chỉ là một lời nói dối.

Người mà hắn nguyện hi sinh để cứu, vốn dĩ chưa bao giờ là ta.

“Thật ra, thần thiêps không hề thích hoa quế. Hôm đó ở Nhất Phẩm Lâu, thần thiếp không phải đến để ăn bánh hoa quế.” Dòng suy nghĩ tan biến, ta bình tĩnh đáp lại hắn.

Nói rằng đến ăn bánh hoa quế chẳng qua là ta nhớ nguyên thân thích hoa quế, lấy đó để lừa dối Bùi Độ.

Về sau ta mới yêu thích hoa quế, là vì ta đã yêu Bùi Độ.

Chỉ là không ngờ, ngày hôm ấy chúng ta đều nói dối.

Ta nhìn thấy sự ngạc nhiên từ đôi mắt Bùi Độ lan tỏa, hắn nhìn ta, trong ánh mắt hiện rõ sự nghi hoặc.

“Hôm đó, mục đích của thần thiếp thực ra cũng giống như của hoàng thượng, đều là đi cứu Nhạn Vũ.”

“Người thích hoa quế là Giang Lạc Ngư, nhưng thần thiếp không phải là Giang Lạc Ngư thật sự.”

Bùi Độ nhíu mày, giọng nói của hắn lại như thể thở phào nhẹ nhõm: “Nàng không cần nói mấy điều này. Nếu nàng không phải là Giang Lạc Ngư, thì ai mới là Giang Lạc Ngư?”

Ta lập tức hiểu ra, hắn nghĩ ta đang dỗi, những lời ta nói chỉ là tức giận mà thôi.

“Trẫm hôm nay đúng là có hơi nóng vội…”

“Hoàng thượng, thần thiếp không có ý đó. Giang Lạc Ngư đã chết từ lâu rồi, thuốc mê hôm đó ở Nhất Phẩm Lâu là do ta cố ý thay đổi.” Ta cắt ngang lời của Bùi Độ.

“Người luôn có trí nhớ tốt, hẳn còn nhớ rõ, kiếp trước ngày hôm đó, ta không hề xuất hiện ở Nhất Phẩm Lâu, kẻ đứng sau cũng không phải là ta.”

“Tháng Mười năm đó, Tiêu Duyên xuất chinh, bị địch phục kích và mất tích. Nhạn Vũ bất chấp nguy hiểm rời kinh, cuối cùng gặp phải bệnh dịch phong tỏa thành Nghiệp, suýt nữa bị thiêu sống, may mà hoàng thượng đã kịp thời cứu nàng.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Bùi Độ, chậm rãi nói từng chữ: “Thần thiếp nói đúng không, hoàng thượng?”

Ta có thể rõ ràng cảm nhận được lực siết trên cổ tay ta của Bùi Độ tăng thêm, nhưng không hề đau. Vậy mà nước mắt ta vẫn rơi.

Ánh mắt của Bùi Độ đã nói lên tất cả, hắn giờ đây biết rằng ta không phải là Giang Lạc Ngư.

Kiếp trước, Bùi Độ vì Tống Nhạn Vũ mà bí mật rời kinh, từ bỏ mọi việc triều chính, thậm chí không màng đến an nguy của bản thân mà lao vào thành Nghiệp.

Và chuyện này, dù cho Giang Lạc Ngư có trọng sinh cũng sẽ không biết, nhưng ta thì biết.

Ngay cả khi ta đọc đến đoạn đó, ta cũng không kiềm được mà rơi lệ vì Bùi Độ, nhưng ta biết kết cục, dù hắn đã dốc hết tất cả, cũng không đổi lại được sự hồi tâm của Tống Nhạn Vũ.

Kiếp trước Bùi Độ là kẻ si tình, giờ đây ta cũng như vậy.

Hắn vẫn vậy, một mối tình sâu đậm, chỉ là lần này sai lầm khi đặt niềm tin nơi ta.

“Sao hôm nay nàng lại đến Tiêu phủ?” Bùi Độ nhìn ta, nghi ngờ trong mắt hắn vẫn chưa tan.

Ta cười khẽ, nước mắt đong đầy rồi rơi xuống.

Hắn vẫn không tin ta, nghĩ rằng ta sẽ làm hại Tống Nhạn Vũ.

“Trả dao găm lại cho nàng ấy, và nhắc nàng ấy bảo Tiêu Duyên cẩn thận địch quân phục kích. Nha hoàn của Nhạn Vũ cũng ở đó, nha hoàn đó có thể làm chứng cho ta.” Hình ảnh Bùi Độ trước mắt đã trở nên mờ nhạt, lòng ta lại nhói đau từng đợt.

Thì ra phu thê chung sống lâu ngày cũng có thể chẳng còn chút tin tưởng nào.

Bùi Độ không hiểu: “Nàng đã xem những thứ đó, chẳng lẽ không có gì muốn hỏi trẫm sao?”

“Thật ra có.” Ta mạnh mẽ lau nước mắt, đối diện với ánh mắt hắn.

Ta hận bản thân vì đã quá hiểu hắn, đến mức ta biết rõ cảm xúc của hắn lúc này.

Dù hắn tỏ ra bình thản, nhưng sự nghi ngờ lúc trước đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một vẻ đã nhìn thấu tất cả.

Nhưng sự bình thản ấy lại hóa thành hoang mang khi ta cất lời: “Hoàng thượng có thể cho thần thiếp hoà ly được không?”

“Hoà Ly?” Bùi Độ nhướng mày, giọng điệu đầy sự khó tin.

“Đúng vậy. Nếu hoàng thượng đã biết thần thiếp không phải Giang Lạc Ngư, cũng không có ý định hại Nhạn Vũ, vậy thì chẳng còn lý do gì để giữ thần thiếp bên cạnh nữa, phải không?” Ta cố gắng giữ bình tĩnh bên ngoài, dù lòng đã dậy sóng.

Ta đã tận mắt nhìn thấy cuốn nhật ký ấy, những dòng chữ quen thuộc đầy tình yêu si mê của hắn dành cho Tống Nhạn Vũ. Còn gì nữa để hỏi đây?

Hỏi hắn có từng yêu ta không? 

Dù chỉ là một chút?

Thanh kiếm đặt lên cổ ta lúc ban ngày đã đủ để trả lời tất cả, Bùi Độ hỏi ta có điều gì muốn hỏi, chẳng qua chỉ là một cách khác để đâm vào tim ta mà thôi.

Ta yêu mà không được đáp lại, nhưng ta không muốn trở thành kẻ không biết thân phận.

“Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nàng và trẫm tùy tiện hoà ly, các đại thần tiền triều lẫn bách tính sẽ thấy thật lố bịch.

Không nói đến trẫm, ngay cả triều đình cũng sẽ không đồng ý.” Bùi Độ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Hơn nữa, sau khi hoà ly, nàng định làm gì? Nàng nghĩ những lời đàm tiếu sẽ tha cho nàng sao?”

Bùi Độ thở dài, rõ ràng định gọi ta là Lạc Ngư, nhưng lời chưa thốt ra đã bị hắn sửa lại thành vô thanh: “Hoàng hậu, nàng quá ngây thơ rồi. Nàng phải hiểu rằng, sau khi hoà ly, Giang phủ sẽ không giữ nàng lại. Ở kinh thành này, dù nàng đi đâu cũng sẽ bị người đời bàn tán. Nếu rời khỏi kinh thành, nàng là một nữ tử, không còn thân phận hoàng hậu hay tiểu thư của Giang phủ, sẽ không có nơi nào cho nàng dung thân.”

Bùi Độ nói như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn gần như lúc nào cũng bình tĩnh, kiềm chế, và lúc này cũng vậy.

Từng câu từng chữ đều rất hợp lý, không một lời đề cập đến tình cảm.

Có lẽ là vì hắn chưa bao giờ có chút tình cảm nào với ta.

Bề ngoài là khuyên bảo, nhưng ẩn sau đó là sự đe dọa.

Đúng vậy, hoà ly với hắn, ta thực sự khó mà tồn tại. Nhưng đối với hắn, chẳng lẽ không có tổn hại gì sao?

Trong mắt bách tính, ta và Bùi Độ là đôi phu thê trẻ yêu thương hòa thuận. Trong mắt các đại thần, ta là một hoàng hậu thiện lương, quản lý hậu cung chu đáo, chưa từng có hành động sai trái nào.

Việc hoàng đế và hoàng hậu hoà ly chắc chắn sẽ gây ra vô số lời đồn đoán, thậm chí có thể làm lung lay hình tượng của Bùi Độ trong mắt dân chúng, điều quan trọng hơn cả là nó sẽ phá vỡ sự cân bằng giữa tiền triều và hậu cung đã duy trì suốt nhiều năm.

Ngai vị hoàng hậu bỏ trống, các đại thần nhất định sẽ tìm lý do để đưa phi tần vào hậu cung. Bùi Độ vốn không thích bị người khác khống chế, hơn nữa, ta vốn đã là tấm khiên để hắn ngăn cản các nữ nhân khác.

“Ở trong cung, nàng sống trong nhung lụa, hậu cung bỏ trống, nàng không cần lo lắng việc tranh đấu. Mẫu phi trẫm mất sớm, nàng cũng không phải kiêng dè thái hậu. Tiền triều cũng chưa từng có bất mãn với nàng…” Bùi Độ thấy ta im lặng, lại nói tiếp, “Trẫm sẽ đối xử với nàng như trước đây.”

Hắn nắm lấy tay ta, như những đêm tình tứ vô cùng, năm ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lấy tay ta.

Như thể đang trên bàn đàm phán, khi cả hai bên không đạt được thỏa thuận thì đưa ra một con bài mặc cả thêm.

Ta nhanh chóng rút tay lại. Có lẽ vào khoảnh khắc ta nhìn thấy cuốn nhật ký, ta vẫn còn nghĩ rằng lời của Bùi Độ có chút chân thành.

Nhưng giờ đây, ta thực sự không thể nhìn rõ con người trước mắt mình nữa. Ta lấy Bùi Độ không phải vì khao khát sự giàu sang phú quý của hoàng thất, cũng không phải vì quyền lực, mà vì ta yêu hắn thật lòng.

Cốt truyện chỉ tập trung vào Tiêu Duyên và Tống Nhạn Vũ, sẽ không quan tâm đến những biến chuyển tình cảm của Bùi Độ.

Nhưng vào ngày ta quyết định gả cho Bùi Độ, bên trên đã từng khuyên nhủ ta: “Nếu kí chủ gả cho Bùi Độ để lợi dụng quyền lực của hắn giúp đỡ cốt truyện, kí chủ là đúng. Nhưng nếu kí chủ thực sự muốn ở lại đây, ta hy vọng kí chủ suy nghĩ lại về tình cảm này.”

“Có rất nhiều người thực hiện nhiệm vụ cũng khó tránh khỏi động lòng, nhưng sự bồng bột nhất thời có thể khiến họ bỏ qua sự khác biệt về tư tưởng giữa các thời đại, cũng có thể vô tình bỏ qua bản tính của nhân vật.”

Những lời khuyên ấy lại vang lên trong đầu ta, tiếc là khi đó ta cố chấp không nghe theo.

“Vậy sao?” Ta cố gắng nén nước mắt quay trở lại.

“Nhưng hoàng thượng, ngài đã nói nhiều như vậy, vẫn chưa từng hỏi tên ta là gì.”