Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG Chương 10 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

Chương 10 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

8:43 chiều – 03/10/2024

Ngoại truyện

Từ khi có nhận thức, ta đã biết rằng, ta không giống với người khác.

Ta thích ngắm hoa nở, thích nhìn lá rụng, thích ngắm chim bay, thích ngắm con ốc sên di chuyển từng chút dưới gốc cây mỗi ngày.

Ta sống trong một góc sân vắng, nơi đây chính là thế giới trong mắt ta.

Có một tiểu sa di tò mò hỏi ta mỗi ngày đang nhìn gì, ta không trả lời.

Sau đó, hắn nói rằng ta là một kẻ vừa điếc vừa câm, là một kẻ ngốc, nhưng bị sư huynh của hắn nghe thấy và đánh cho khóc thét.

Kể từ đó hắn không dám vào viện của ta trêu chọc ta nữa.

Có một cặp vợ chồng mỗi năm đến thăm ta nhiều lần, họ đứng xa xa nhìn ta, người nữ thường lén lau nước mắt.

Ta biết họ là cha mẹ của ta, nhưng chữ “cha mẹ” đối với ta, chẳng có gì khác biệt với người xa lạ.

Ta từ nhỏ ngồi dưới gốc cây cho đến khi cây đã lớn.

Một năm nọ, vào mùa hè, viện bên cạnh chuyển vào một vị khách mới.

Ta như mọi khi ngồi dưới gốc cây vẽ tranh. Bỗng nhiên, một cái đầu tròn xoe nhô ra khỏi tường.

Nàng ấy tò mò ngó vào viện của ta. Ta cúi đầu tiếp tục vẽ, không để ý đến nàng ấy.

Nàng ấy cảm thấy chẳng thú vị, lại leo xuống.

Ngày hôm sau, nàng ấy lại trèo lên nhìn vào viện của ta lần nữa, rồi lại leo xuống.

Ngày thứ ba…

Nàng ấy giống như một con chuột chũi không biết mệt, leo lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên.

Ta nhìn bức tranh vẽ góc tường mấy ngày qua, luôn có một khoảng trống, là vì con chuột chũi kia chắn mất rồi.

Sau một thời gian, con chuột chũi bắt đầu nói chuyện.

“Chào, tiểu hòa thượng, ta tên là Nhị Nha, ngươi tên là gì?”

Ta không biết nàng ấy đang gọi ta, cũng chẳng thèm để tâm.

Chỉ cúi đầu tiếp tục lấp đầy bức tranh còn thiếu.

Nhưng nàng ấy ngày nào cũng đến, từ lúc chẳng nói gì, giờ đã trở thành người có hàng tá câu chuyện.

Ta không đáp lại, nàng ấy cũng tự nói một mình.

Ồn quá.

Sao lại có một con chuột chũi ồn ào như vậy?

Ta chưa từng gặp ai nói nhiều như nàng ấy.

Nhưng dần dần, ta không biết từ khi nào, ta bắt đầu nghe những lời nàng ấy nói.

Nàng ấy nói nàng ấy là con thứ hai trong nhà, làm hết mọi việc từ nấu cơm, giặt giũ đến chăm sóc đệ muội, nếu làm không tốt thì sẽ bị đánh, không được ăn cơm.

Nàng ấy nói kiếm được tiền, nhưng phải đưa hết cho cha, cha nàng ấy sẽ mua thịt cho đại ca và tiểu đệ, còn nàng ấy thì chỉ ngửi thấy mùi.

Nghe có vẻ cuộc sống của nàng ấy không vui.

Nhưng nàng ấy ngồi trên tường, đung đưa đôi chân, cười rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên đôi vai gầy guộc của nàng ấy, ta ngây người nhìn, nàng ấy dường như đang phát sáng.

Khi nàng ấy cười, còn đẹp hơn cả hoa.

Nàng ấy động đậy còn thú vị hơn cả con ốc sên chậm chạp.

Nàng ấy có hàng tá câu chuyện để kể, giọng nói còn ồn ào hơn cả tiếng chim, nhưng ta vẫn thích nghe nàng ấy nói.

Bức tranh không hoàn chỉnh cuối cùng cũng được lấp đầy khoảng trống.

Có một cô gái, ngồi dưới bóng cây cổ thụ bên góc tường. Ta đã vẽ cô gái ấy lên tất cả các góc tường mà ta từng vẽ.

Một ngày nọ, nàng ấy trèo lên tường từ sáng sớm, hỏi ta:

“Này, tiểu hòa thượng, ngươi cũng dậy sớm à?”

Ta cúi đầu, có chút buồn ngủ, nhưng không hiểu sao ta lại muốn dậy sớm hơn một chút.

Giọng nàng ấy vang lên mỗi ngày từ khi trời chưa sáng.

Nàng ấy bước trên tường, định đổi chỗ ngồi, nhưng không cẩn thận, nàng ấy trượt và ngã xuống.

Từ tường vọng lại tiếng kêu đau đớn.

Ta cảm thấy tim mình thắt lại, không thể nhìn thấy nàng ấy bị thương thế nào qua bức tường.

Ta quay về phòng lấy hết thuốc trong hòm thuốc và ném sang bên kia tường.

Hy vọng nàng ấy không trèo lên những nơi nguy hiểm như vậy nữa…

Ngày hôm sau, nàng ấy tập tễnh một chân nhưng vẫn kiên cường trèo lên, nở nụ cười vô tư cám ơn ta…

Nàng ấy kể rằng mỗi dịp Tết nhà nàng ấy có kẹo ăn.

Nhưng chỉ có ba viên, mẹ chia cho đại ca và tiểu đệ, tam muội nũng nịu và lấy viên cuối cùng, nên nàng ấy chẳng có viên nào.

Nàng ấy cười, nhưng trong mắt lại chảy nước.

Nàng ấy không đợi ta về phòng, mà tự mình leo xuống trước.

Ta tìm viên kẹo mà tiểu sa di từng tặng ta, đặt nó trên tường chỗ nàng ấy thường ngồi.

Ta thích khi nàng ấy cười, không thích khi  mắt nàng ấy có nước. Chắc nàng ấy ăn kẹo thì sẽ cười thôi.

Sau đó, tường bên ấy trở nên im lặng, ta đã đợi rất lâu. Viện bên cạnh trống không. Viện của ta cũng trở nên yên ắng.

Ta tiếp tục ngắm lá rụng, ngắm chim bay, ngắm ốc sên. Nhưng dường như, không còn đẹp như trước.

Sao lại yên lặng đến thế. Bức tranh trên tường, lại thiếu một góc. Trong lòng ta cũng thiếu một góc.

Lại một mùa hè nữa trôi qua.

Cặp vợ chồng hay đến thăm ta đã đưa ta rời đi.

Ta quay đầu nhìn viện. Nơi đó vẫn trống không.

Một ngày nọ, mẹ ta nói với ta, hôm nay thê tử của ta sẽ về nhà.

Thê tử là gì?

Ta ngồi trên ghế, nghĩ về bức tường cao trong viện mới, Nhị Nha chắc chắn không thể trèo qua.

Một bàn tay bỗng đưa tới, chạm vào tay ta.

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng, ngẩng đầu nhìn, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Nàng ấy nhẹ nhàng nói:

“Phu quân, chúng ta về ăn cơm thôi.”

Nhị Nha từ bên kia tường, đã đến viện của ta rồi.

(Hoàn)