11
Thấy ta phản kháng, hắn ngừng tay, không kéo áo ta xuống nữa, mà quay trở lại bàn, ngồi xuống cầm bút.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đang định kéo lại áo thì phát hiện hắn nhìn ta, có vẻ như chuẩn bị quay lại lần nữa.
Ta đành giữ nguyên tư thế, không dám cử động, cả người đỏ ửng, chỉ biết ngồi đó để hắn vừa nhìn vừa vẽ.
Bất chợt ta nhận ra tư thế của mình giống hệt hình ảnh mà ta vừa xem trong cuốn sách.
Tạ Trường An… chẳng phải đang biến ta thành bức tượng sống như trong những bức tranh gợi cảm đó sao?
Hiểu rõ ý định của hắn, ta vừa xấu hổ vừa bực bội. Nhưng nghĩ lại vẻ nghiêm túc của hắn khi nãy, ta không dám làm loạn, chỉ im lặng.
Trong lòng ta thầm oán thán:
“Tạ Trường An, ngươi tốt nhất là sinh con với ma quỷ đi! Sinh một đứa con ma!”
Một canh giờ trôi qua, ta vẫn giữ nguyên tư thế đó đến mức cả người tê cứng, đầu gật gù buồn ngủ.
Đáng lẽ giờ này ta và hắn đã lên giường đi ngủ rồi.
Nhưng có lẽ vì đang làm việc mà mình thích, nên Tạ Trường An quên mất cả giờ giấc, không còn tuân theo quy luật sinh hoạt như thường ngày.
Khi ta sắp không chịu nổi nữa mà ngủ quên, thì hắn cuối cùng cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Hắn cầm bức tranh lên, ánh mắt cong cong đầy niềm vui, mang bức họa đến trước mặt ta như muốn khoe khoang.
Ta mở mắt, cố gắng nhìn rõ bức tranh.
Trước đây ta chỉ nghĩ hắn vẽ chơi để giết thời gian, nên chưa từng chú ý đến những tác phẩm của hắn.
Giờ nhìn lại, ta không phải là người biết đánh giá tranh đẹp hay xấu, nhưng ta chỉ biết rằng, bức tranh mà hắn dành một canh giờ để vẽ thật sự rất đẹp.
Ta không ngờ rằng, trong mắt hắn, ta lại đẹp đến thế.
Tuy nhiên, không thể nhìn kỹ quá, bởi tư thế bán hở áo, gương mặt ngượng ngùng của ta trong tranh thật sự không phải là một bức vẽ chính đáng.
Ta chỉ liếc qua rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn đang mang vẻ mặt đầy mong đợi, chờ ta khen ngợi.
Hắn… đang muốn làm ta vui sao?
Ta nhìn bức tranh đẹp đẽ này, rồi nhớ lại những hình ảnh thô kệch trong cuốn sách hồi nãy với đường nét vụng về, xấu xí, ta dường như đã hiểu ra ý của Tạ Trường An.
Tạ Trường An là người ngay cả việc ăn uống cũng kiên quyết nhai đủ hai mươi lần mới nuốt, mọi thứ xấu xí đều không lọt vào mắt hắn.
Hắn không phải không thích ta đọc cuốn sách đó, mà là chê những bức vẽ trong sách quá xấu.
Vì vậy, hắn mới kiên quyết tự tay vẽ ra một bức tranh đẹp hơn.
Hiểu rõ điều này, ta vừa buồn cười vừa không biết làm sao.
Thấy ta cuối cùng cũng mỉm cười, Tạ Trường An đưa má đến gần. Ta nắm lấy gương mặt hắn và hôn nhẹ một cái.
Hắn quả nhiên rất vui, vứt bức tranh còn chưa khô mực sang một bên, cởi áo ngoài, gấp gọn gàng đặt ở cuối giường, rồi trải giường ra.
Tuy đã qua đợt huấn luyện đặc biệt của ta, hắn không còn quá cứng nhắc, nhất định phải trải giường phẳng phiu không một nếp nhăn nữa, chỉ cần nhìn qua là thấy gọn gàng là được.
Xong xuôi, hắn kéo ta nằm xuống, tay chân quấn chặt lấy ta, ánh mắt chăm chú nhìn ta.
Thực ra, dạo gần đây, Tạ Trường An phát hiện ra rằng mỗi khi ngủ, hắn luôn ôm lấy ta.
Vì thế, thay vì ngăn cách nhau bằng ranh giới vô hình, giờ đây hắn liền ôm lấy ta ngay từ lúc đi ngủ.
Ta kéo chăn đắp lên người, nói:
“Ngủ ngon, phu quân.”
Hắn nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay ta, như đáp lại, rồi từ từ nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hắn dù vụng về, chậm chạp, chẳng nói được một lời.
Nhưng hắn sẽ đợi ta cùng về nhà, sẽ cố gắng đáp lại từng lời ta nói, và sẽ dùng cách của riêng mình để làm ta vui.
12
Kế hoạch sinh con chưa kịp bắt đầu đã thất bại.
Tạ Trường An đúng là một khúc gỗ chẳng biết gì.
Một bên là không muốn khiến Hầu gia và phu nhân thất vọng, một bên lại là Tạ Trường An chẳng hiểu chuyện.
Ta thở dài ngồi trong đình uống trà, nghĩ xem làm cách nào để khiến Tạ Trường An nhận thức được một chút về tình cảm nam nữ.
Nhưng, hắn thực sự có hiểu được tình cảm giữa nam và nữ không? Hắn thực sự hiểu điều đó chăng?
Càng nghĩ ta càng cảm thấy bực bội, đang định tìm việc khác để làm cho khuây khỏa thì bất chợt một chiếc diều bay vào sân, mắc kẹt trên ngọn cây.
Không biết là ai thả diều bị rơi mất.
Nhà bên cạnh Hầu phủ có vài đứa trẻ, nhìn hướng diều bay tới, chắc là diều của chúng.
Ta vô thức đứng dậy, đi về phía gốc cây.
Ở quê, diều rất hiếm, ít nhất là ở nhà ta, chỉ có đại ca và tiểu đệ mới được chơi, hoặc tam muội có miệng ngọt nịnh nọt mới có thể xin chơi một lát.
Ta nhớ lúc đó, nếu ai mà bị đứt diều hoặc mất diều, chắc chắn sẽ lo lắng và buồn bã vô cùng.
Không nghĩ ngợi nhiều, ta trèo thẳng lên cây.
Diều không mắc cao lắm, ta dễ dàng lấy được.
Đang định trèo xuống thì nghe thấy tiếng Tạ Trường An dưới gốc cây vang lên, đầy lo lắng:
“Ưm ưm ưm…”
Nghe thấy tiếng “ưm ưm” của Tạ Trường An, ta giật mình, lo sợ hắn xảy ra chuyện gì, không cẩn thận mà trượt chân khỏi cành cây, cả người ngã xuống.
Nhưng ta không hề đau, thay vào đó là cảm giác mềm mại dưới lưng.
Nhớ đến tiếng của Trường An vừa nãy, ta vội vàng lật người lại, và quả nhiên, Trường An đã chạy tới đứng dưới cây đỡ ta.
Tên ngốc này, hắn thực sự dùng thân mình làm tấm đệm cho ta.
Lúc này, những hạ nhân nghe thấy động tĩnh liền vội vã chạy tới. Trường An bị thương, ai nấy đều lúng túng, lo lắng và cuống quýt.
Tạ Trường An nhăn mặt vì đau, phát ra những tiếng “ưm ưm” khe khẽ.
Ta đau lòng vô cùng, nhưng không biết phải làm thế nào giúp hắn, chỉ có thể đứng đó mà rơi nước mắt.
Cuối cùng, Xuân Vũ bình tĩnh lại, nhanh chóng ra lệnh:
“Niên Tân, ngươi chạy nhanh, mau gọi đại phu! Niên Phong, Niên Châu, các ngươi giúp nhị lang vào phòng. Thu Hồng, Thu Lục, mau vào bếp chuẩn bị thuốc.”
Ta đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng bất lực.
Tin tức Tạ Trường An bị thương nhanh chóng truyền đến viện chính, khi hắn vừa được đưa vào phòng không lâu thì Hầu gia và phu nhân đã hớt hải chạy đến.
“Con của ta ơi, sao lại ra nông nỗi này, làm mẹ đau lòng quá. Đau lắm không con? Đại phu đâu? Sao vẫn chưa tới?”
Phu nhân Hầu gia bước vội đến giường, quên cả việc Tạ Trường An không thích người khác chạm vào mình, lo lắng nắm lấy tay hắn mà hỏi thăm.
Vì quá vội vàng, mái tóc luôn chỉnh tề của bà giờ đã rối tung lên. Còn Hầu gia, vốn luôn uy nghiêm, giờ cũng đứng bên cạnh với gương mặt đầy lo lắng.
Ta đứng một bên, nhìn rõ mọi thứ.
Khoảnh khắc đó, ta chợt nhận ra mình đã hiểu sai hoàn toàn, và sai lầm nghiêm trọng.
Làm sao Hầu gia và phu nhân có thể không yêu thương Tạ Trường An chứ? Họ rõ ràng xem hắn như báu vật trong lòng, luôn ưu tiên mọi thứ cho hắn, cưng chiều hắn hết mực.
Chỉ cần hắn có một chút tiến bộ nhỏ, họ đã vui mừng không ngớt, khi nghe tin hắn bị thương thì vội vã tới mà không màng đến ngoại hình.
Ta đúng là kẻ chỉ thấy cây mà không thấy rừng.
Ta thật ngu ngốc, vô tri.
Trong khi phu nhân hỏi han, ta cúi đầu không dám đối diện, lặng lẽ kéo tay áo che đi vết xước do cành cây gây ra.
Ta thật ngốc. Thực sự là vậy.
Nhà bên cạnh Hầu phủ là một gia đình khá giả, làm sao họ có thể bận tâm tới một cánh diều bị đứt dây.
Ta cúi đầu, không kìm được suy nghĩ, tự hỏi:
Tại sao cùng là con thứ hai trong nhà, có người lại được cha mẹ yêu thương hết mực, còn ta thì chẳng bằng một con chó?
13
Không lâu sau, đại phu đến. Ông kiểm tra toàn bộ cho Tạ Trường An theo yêu cầu của phu nhân.
Dù ta ngã không cao, nhưng với trọng lượng cơ thể, việc Tạ Trường An chạy tới đỡ lấy ta chắc chắn rất đau.
May mắn thay, hắn không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp ở tay khi đỡ ta.
Đại phu cầm tay hắn, khẽ xoay nhẹ một cái, khớp xương liền được nắn lại.
“Chỉ là trật khớp nhẹ, lão phu đã nắn lại xương cho nhị lang. Lão phu sẽ kê một thang thuốc, ba bát nước sắc còn một bát, sau đó chườm nóng vài ngày sẽ không sao.”
Nghe xong, tất cả chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm.
Khi đại phu chuẩn bị rời đi để viết đơn thuốc, Tạ Trường An bỗng dùng tay còn lại nắm lấy tay ta, kéo tay áo lên để lộ vết xước do cành cây gây ra, miệng phát ra tiếng “ưm ưm” đầy lo lắng.
Mọi người trong phòng đều quay lại nhìn theo động tác của hắn.
Ta vội kéo tay áo xuống, ngượng ngùng nói:
“Thiếp không sao đâu.”
Nhưng Tạ Trường An không chịu bỏ qua, hắn quay sang nhìn phu nhân, ánh mắt đầy khẩn thiết.
Tạ Trường An chăm chú nhìn mẹ mình, ánh mắt đầy khẩn thiết. Phu nhân Hầu gia lập tức hiểu ý hắn:
“Lưu đại phu, con dâu ta cũng bị thương ở tay, phiền ngài xem giúp.”
Đại phu liếc nhìn vết thương, vuốt vuốt chòm râu rồi nói:
“Lão phu có một loại kim sang dược chữa ngoại thương rất tốt, dùng xong bảo đảm sẽ không để lại sẹo. Lát nữa ta sẽ cho người mang đến cho thiếu phu nhân.”
Phu nhân Hầu gia liền nói:
“Tốt lắm, một lát nữa ta sẽ sai nha hoàn đi lấy. Cảm ơn đại phu.”
“Đây là việc lão phu nên làm.”
Ta nắm chặt tay, trong lòng đầy xấu hổ.
Chỉ là một vết thương nhỏ mà phải dùng loại thuốc tốt như vậy, thật sự là làm quá lên rồi, huống chi ta chính là người khiến Tạ Trường An bị thương.
Sau khi đại phu rời đi, ta cúi đầu, thừa nhận rằng chính ta đã leo cây và làm Tạ Trường An phải làm đệm lót cho ta.
Ta đã chuẩn bị tinh thần bị Hầu gia và phu nhân trách mắng, vì đó là điều ta xứng đáng nhận.
Nhưng phu nhân lại đột ngột kéo tay ta, vỗ nhẹ như mọi khi.
Bà luôn dịu dàng và từ ái:
“Trường An là con của ta và Hầu gia, chúng ta yêu thương nó, nhưng cũng yêu thương con. Con là thê tử của Trường An, hắn bảo vệ con là bổn phận của một phu quân. Chúng ta sao có thể trách mắng con”
“Nếu hôm nay, Trường An thấy con ngã mà không cứu con, thì ta và Hầu gia mới là người phải trách mắng nó.”
Lời nói của phu nhân khiến nước mắt ta không kìm được nữa, tuôn trào. Mỗi khi ta nghĩ rằng mình làm sai, họ luôn dành cho ta sự công nhận tuyệt đối.
Họ nói với ta rằng, không cần phải làm việc nhà cũng không sao, ăn nhiều cũng không sao.
Ngay cả việc ta khiến Tạ Trường An bị thương cũng không sao, ta không cần chịu sự trách phạt, không cần nhịn đói, không phải chịu đòn roi…
Mặc dù không phủ nhận rằng phần nào họ yêu thương ta là vì Tạ Trường An, nhưng họ luôn cho ta cảm giác rằng ta thực sự là một phần của gia đình này.
Sau khi Tạ Trường An bị thương ở tay, ta kiên quyết tự mình chườm nóng cho hắn mỗi ngày.
Dĩ nhiên, ngoài ta ra, Tạ Trường An cũng không cho phép ai khác chạm vào mình.
Vì hắn bị thương ở tay phải, việc cầm nắm, ăn uống trở nên khó khăn. Ta liền đề nghị đút cơm cho hắn ăn.
Ban đầu, Tạ Trường An nhìn ta một cái, nhưng rồi cũng chấp nhận. Cho đến một ngày, ta tình cờ thấy hắn dùng tay trái để vẽ tranh.
Thằng nhóc này, những ngày qua đúng là diễn trò với ta mà.