Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÔNG QUAY LẠI Chương 3 KHÔNG QUAY LẠI

Chương 3 KHÔNG QUAY LẠI

4:34 chiều – 03/10/2024

Ta nghĩ, chỉ khi đặt mình vào vị trí của người khác, ta mới có thể hiểu rõ cảm xúc của họ.

Ta nhìn Bùi Cảnh đang đi qua đi lại, không còn gì để phá hủy nữa. Lòng bàn tay ta chợt ngứa nhẹ. Là Tiểu Hạc, hắn tựa vào vai ta, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay ta mấy chữ: 

“Nàng cố tình làm vậy đúng không?”

Ánh mắt Bùi Cảnh đầy giận dữ, cuộn lên như mây đen u ám, nghiến răng nói: 

“Kiều Uyển, nàng cố tình tìm tên nam nhân đê tiện này chỉ để chọc giận ta, đúng không? Nàng thật là… thật là…”

Hắn không nói nên lời, vì ta khẽ lắc đầu.

Bùi Cảnh nhất quyết tin rằng ta chỉ làm vậy để chọc tức hắn. Dù ta có phủ nhận thế nào, hắn cũng không tin.

“Nàng tìm gã đàn ông này, là muốn dùng cách của ta để trả đũa ta, phải không?” 

Hắn nói từng chữ một, giọng đầy cay đắng.

“Nàng muốn ta cảm nhận những gì nàng từng trải qua, muốn ta hối hận, đúng không?”

Ta lắc đầu, đã vô số lần nói với hắn rằng ta không còn quan tâm nữa.

Bùi Cảnh hậm hực bỏ đi, sau đó càng ngày càng sủng ái Tần thiếp. Hắn chiều chuộng nàng đến mức khiến nàng trở nên kiêu ngạo, ngang tàng.

Hắn khoe khoang, làm mọi thứ để ta thấy rõ. Hắn mua cho Tần Hồn Vũ một cửa tiệm, tặng liên tiếp vô số trang sức bằng vàng ngọc, còn dẫn nàng đi cưỡi ngựa ngắm cảnh mùa xuân. Tiếng cười của Tần Hồn Vũ vang xa tới tận ba con phố.

Thanh Vân – tỳ nữ của ta, tức giận đến nghiến răng: 

“Tần thiếp ấy ngày nào cũng khoe khoang phô trương, còn nói rằng phu nhân không giữ được trái tim của hầu gia. Đúng là đồ vô liêm sỉ!”

Nghe vậy, ta cũng không phản ứng gì nhiều. 

Trái tim của Bùi Cảnh, ta đã cố giữ lại bằng mọi cách, nhưng cuối cùng vẫn không thể. Bây giờ, ta cũng chẳng còn muốn giữ nữa.

Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngày sinh thần của ta.

Tiệc sinh thần mỗi năm đều được tổ chức, nhưng ta không thích phô trương, chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản với gia đình. 

Trước đây, khi thấy các thiếp ngồi cùng bàn, ta đã từng ghét cay ghét đắng, quyết không chịu ăn cùng họ, chỉ muốn ở riêng với Bùi Cảnh. Mỗi lần đều làm loạn lên, chẳng có lần nào êm đẹp.

Bây giờ nghĩ lại, những mỹ nhân như hoa này cũng khiến bữa cơm thêm thú vị.

Ta ăn vài miếng thịt quay, định nhờ Thanh Vân múc cho ta một bát canh mận chua, thì một bóng dáng yêu kiều như liễu đổ bước đến trước mặt ta.

Là Tần Hồn Vũ.

Ánh mắt nàng ta quấn lấy Bùi Cảnh, nhưng lời nói lại hướng về phía ta: 

“Hầu gia đã đổi tên cho nô gia rồi. Phu nhân, nô gia nay đã được gọi là…”

“Ngươi nói với ta để làm gì?” 

Ta ngước nhìn, lạnh nhạt đáp: 

“Ta không muốn nghe.”

Tần Hồn Vũ nghẹn lời, giọng bắt đầu run rẩy, nhanh chóng chuyển sang nức nở: 

“Hầu gia thứ lỗi, nô gia chỉ muốn nói vài lời với phu nhân thôi.”

Bùi Cảnh không nói gì, Tần Hồn Vũ cho rằng hắn đã đồng ý, nước mắt chực trào, tiếp tục: 

“Phu nhân, chẳng lẽ thật sự không thể dung thứ cho nô gia sao?”

Bùi Cảnh ngồi bên cạnh ta, cười nhẹ: 

“Bữa cơm này không thể ăn nổi nữa rồi.”

Ta đặt thìa xuống, lạnh lùng đáp: 

“Nếu ngươi muốn tranh sủng, nên đến lấy lòng Bùi Cảnh, chứ không phải đóng vai một kẻ tội nghiệp mà dồn hết sức vào ta. Ngươi thấy khó chịu vì không được coi trọng, nên cứ phải tìm ai đó diễn trò đáng thương sao?”

Tần Hồn Vũ há miệng, nước mắt tuôn rơi như suối, khóc đến mức vai run rẩy. Nàng ta buông lời tuyệt vọng: 

“Ta chết đi là được rồi chứ gì! Phu nhân tại sao phải dùng những lời cay nghiệt để làm nhục ta?”

Nói xong, nàng ngã gục xuống đất, tay vô tình đụng vào chiếc bình rượu trên bàn, làm đổ cả bình rượu lên người ta. Áo ta ướt sũng, thấm đẫm một vệt đậm màu.

“Phu nhân! Phu nhân!” 

Thanh Vân vội vã lấy khăn lau cho ta, một khung cảnh hỗn loạn bao trùm.

Ta quay đầu nhìn Bùi Cảnh, hắn cũng đang nhìn ta, đôi mắt híp lại, tay nắm chặt thành quyền, thần sắc khó đoán. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta dường như thấy một tia ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt hắn.

Nhưng tất cả giờ đây không còn quan trọng nữa. 

Ta thở dài nặng nề, hỏi: 

“Đây là điều ngươi muốn sao? Ngươi lấy ta, chỉ để thấy ta bị thiếp thất của ngươi chà đạp, bị họ xỉa xói đến mức khốn khổ như thế này sao?”

“Không, không phải…” 

Bùi Cảnh hiếm khi lúng túng, hắn ngập ngừng đáp: 

“Ta chỉ…”

“Nếu việc này khiến ngươi đồng ý hòa ly, thì ta có thể nhảy xuống hồ hoa sen cũng được, có khi còn thảm hại hơn bây giờ nhiều.”

Lời nói đó như rơi xuống tai Bùi Cảnh nặng tựa ngàn cân.

Ta bảo Thanh Vân trói Tần Hồn Vũ lại, đày nàng ta đến trang trại làm công việc nặng nhọc. Tần Hồn Vũ phát điên, vừa khóc vừa làm loạn, gào thét cầu xin Bùi Cảnh giúp đỡ, kể về tình yêu ngày trước của họ. Nàng ta khóc đến kiệt sức, cố níu giữ chút vinh hoa cuối cùng, nhưng Bùi Cảnh vẫn không đáp lại.

Ta thấp giọng nói: 

“Ngày trước, ta đã từng xin ngươi một điều ước, giờ ta muốn thực hiện nó. Tất cả vinh hoa phú quý trong Hầu phủ, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, ta không cần gì cả. Lời hứa của ngươi rằng ta sẽ sống trăm năm không lo lắng, ta cũng xem như ngươi chưa bao giờ nói. Ta chỉ cần một lá thư hòa ly.”

Căn phòng chìm vào im lặng, Bùi Cảnh muốn nói gì đó, nhưng không thốt lên lời, đôi môi hắn run rẩy.

“A Uyển…” 

Cuối cùng, hắn rơi nước mắt, giọng vỡ vụn như tiếng gốm vỡ: 

“Nàng… nàngthật sự nghiêm túc sao?”

“Ta đã nghiêm túc từ lâu rồi.” 

Ta bình tĩnh đáp, chậm rãi nói ra câu ấy.

Cơn giận của Bùi Cảnh bùng lên dữ dội. Hắn ném vỡ chén trà trong tay, từng mảnh vỡ cắt vào da, máu rỉ ra, khuôn mặt hắn trở nên méo mó, giận dữ đến mức đáng sợ.

“Ta không cho phép! Nàng đừng hòng đi!” 

Hắn gào lên: 

“Mười năm rồi, A Uyển! Nàng chỉ vì vậy mà muốn hòa ly với ta hay sao? Vậy mười năm của chúng ta tính là gì?”

Đám gia nhân trong phòng lặng lẽ lui hết ra ngoài, chỉ còn lại ta và hắn, cùng với mâm cơm hỗn độn đầy thức ăn thừa.

Bùi Cảnh bước lên một mảnh gốm vỡ, mất thăng bằng, ngã quỵ xuống. Những mảnh vỡ đâm vào đầu gối hắn, nhưng hắn không mảy may cảm nhận được đau đớn.

Bùi Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy đau đớn, giọng nói khàn khàn: 

“Chúng ta sẽ không chia ly. Nàng đã nói rằng sẽ không bao giờ rời xa ta. Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi. Vậy bây giờ là gì đây?”

Ta cúi xuống bên cạnh hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước mắt của hắn, từng lời từng chữ nặng trĩu: 

“Là do ngươi tự chuốc lấy. Bùi Cảnh, ta đã nói rất nhiều lần, rằng ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi, rất nhiều lần.”

Ta hít một hơi thật sâu, nhớ lại những ký ức về chúng ta: 

“Ta yêu ngươi. Ta từ nhỏ mẹ mất sớm, cha không muốn giao ta cho người khác nuôi, nên đã đưa ta vào quân doanh. Lão hầu gia từng nói rằng đao kiếm vô tình, đứa trẻ này còn quá nhỏ, hãy để ta đưa về phủ nuôi dưỡng.”

Vì thế, ta lớn lên trong vòng tay của phu nhân Vũ Ninh hầu, và quen biết với Bùi Cảnh từ khi còn rất bé. Chúng ta cùng nhau học chữ, học võ, cùng nhau lớn lên.