Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KHÔNG QUAY LẠI Chương 2 KHÔNG QUAY LẠI

Chương 2 KHÔNG QUAY LẠI

4:32 chiều – 03/10/2024

Bỗng dưng, những ký ức xưa cũ ùa về. Chúng dần dần hình thành một bóng người, ta ngẩn ra một lúc mới nhận ra, đó là chàng thiếu niên 16 tuổi, bừng bừng khí thế.

“Mười lăm đôi mươi, đi bộ cướp ngựa Hồ”, hắnthích rượu ngon, ngựa quý, kiếm báu. Theo lão Hầu gia chinh chiến sa trường, hắnlấy chuôi kiếm gõ trống, làm thơ uống rượu, tiếng hát hòa cùng ánh lửa trại rực rỡ.

Cha ta là phó tướng của lão Hầu gia, ta là phó tướng của hắn. 16 tuổi, hắn nắm tay ta, hắn vốn ngang tàng, bướng bỉnh, lúc đó lại đỏ mặt, ngập ngừng không nói nên lời.

Ta đợi thật lâu, gần như ngủ thiếp đi, hắn mới run rẩy nâng tay ta lên môi, má hắn nóng như lửa. Đôi mắt hắn tựa như những vì sao trên thảo nguyên tuyết trắng mênh mông của phương Bắc.

Bùi Cảnh nói: 

“A Uyển, nàng có thích ta như ta thích nàng không?”

Ta bật cười, rút tay về: 

“Ai lại tỏ tình như thế chứ.”

“Vậy ta phải nói thế nào? Ta không biết, đây là lần đầu ta nói thế này, nàng dạy ta được không?”

Ta mỉm cười: 

“Ta chấp nhận. Nhưng chàng nói sai rồi, ta thích chàng ít hơn chàng thích ta một chút.”

Hắn áp má vào má ta, không biết má ai đỏ hơn, nóng hơn.

“Không sao, ít hơn nhiều hơn cũng không sao.”

Mây đen tan đi, ký ức sống động như mới hôm qua. Tình cảm của tuổi trẻ chân thành, nồng nhiệt, như một cơn mưa rào. Bùi Cảnh lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng ngọc, trịnh trọng đặt vào tay ta.

“Nam nhân thì phải thủy chung, yêu thương thê tử, con cái, không bao giờ nạp thiếp. Ta vụng về, sau này, sau này thành thân, nàng đi đâu ta sẽ đi đó. Nếu ta chết trận, nàng hãy đi bước nữa. Nếu nàng không đi, ta sẽ từ dưới đất chui lên cắn nàng.”

Ta nhắm mắt lại, mười năm rồi, chung giường nhưng khác mộng, nhìn nhau đã chán ghét. 

Bùi Cảnh lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt như dao. Ta day thái dương, dần tỉnh táo lại, nhẹ nhàng nói: 

“Vậy thì hòa ly đi, tốt cho cả hai chúng ta.”

Hắn khịt mũi, định bỏ đi. Ta nhìn bóng lưng hắn, giọng đã hoàn toàn bình tĩnh: 

“Nếu chàng không muốn hòa ly, được thôi, ta cũng sẽ ra ngoài tìm thú vui như chàng.”

Bùi Cảnh không dừng bước, lạnh lùng nói hai chữ: 

“Nàng dám?”

——

Khi nằm tựa trong lòng nam nhân, mùi hương thoảng nhẹ từ hắn khiến không gian như ấm lên. Đôi tay phía sau nâng đỡ đầu ta, nhẹ nhàng đặt lên một chiếc gối mềm mại.

Ta lười nhác cất lời: 

“Đây là chỗ tốt nhất của các ngươi sao?”

Lão chủ quán bận rộn gật đầu lia lịa:

“Hôm nay những người chưa tiếp khách đa số đều ở đây.”

Ta liếc nhìn bàn tay của lão, chỉ từng người một.

Nhìn lên, trước mắt là những chàng trai khác nhau về ngoại hình, phong cách. Có người nho nhã tuấn tú, cũng có thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú như thiếu nữ.

Tất cả đều thuộc hạng trung thượng.

Ta tùy tiện chọn hai người, ném cho lão một viên vàng. Lão cười đến không thấy cả mắt, gật đầu không ngừng, đảm bảo với ta: 

“Cô nương cứ yên tâm, chỗ của chúng tôi không thiếu khách nữ đến giải khuây. Ta đã làm trong nghề này 20 năm, kín miệng như bát nước đầy. Cô nương cứ từ từ hưởng thụ.”

Ta khẽ ừ một tiếng.

Luật pháp của Nam Triều trên danh nghĩa là cả nam lẫn nữ đều có thể làm quan, nhưng trên thực tế, nữ nhân muốn vào triều, muốn làm quan, làm tướng, gặp phải cản trở lớn hơn rất nhiều so với nam nhân. 

Do đó, quan nữ trong triều rất ít, ngoại trừ các nữ quan trong nội cung, thì trên triều đình chỉ có vài người hiếm hoi, thường bị bài xích. Huống hồ, Hoàng thượng hiện tại không ưa nữ nhân làm quan.

Ngày ta cởi giáp trở về quê cùng Bùi Cảnh thành hôn, được bệ hạ ban thưởng, phong làm cáo mệnh phu nhân, khen ngợi ta là biểu tượng của nữ nhân Nam Triều, hiền lành, đức hạnh, biết làm những việc mà nữ nhân nên làm.

Những lời đó nghe chẳng dễ chịu chút nào.

Chỉ là sau này, khi ta nhiều lần làm loạn ở Hầu phủ, e rằng đã phụ lòng những lời ban thưởng của bệ hạ rồi.

Nam nhân lui tới thanh lâu là chuyện quang minh chính đại, có thể mang ra bàn luận công khai, là những điều mà quan lại bề trên bề bề dưới ngầm hiểu với nhau. Còn nữ nhân nếu muốn tìm thú vui thì chỉ có thể lén lút mà thôi.

“A tỷ.” 

Giọng nói trầm ấm của một tiểu quan kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, nhìn chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, tràn đầy sức sống, lúc cười lên còn có một chiếc răng nanh giống hệt Bùi Cảnh.

“Ta là Tiểu Hạc.”

Ta cười khẽ, hỏi hắn: 

“Đây cũng là tên hoa của ngươi phải không?”

Tiểu Hạc nhìn chằm chằm vào mái tóc dài của ta, khẽ run lên, rồi hỏi ngược lại: 

“A tỷ muốn biết tên thật của ta sao?”

Hắn từ từ bóc cho ta một quả nho, tròn trịa trong suốt, nước nho chảy dính trên tay hắn.

Ta nằm trong lòng hắn, nhìn hắn làm. Tiểu Hạc có đôi tay rất đẹp, các khớp xương rõ ràng. Khi đưa quả nho đến gần miệng ta, một ngón tay dính nước nho cũng khẽ chạm vào môi ta.

Ngọt ngào thật.

Đột nhiên, ta có thể đồng cảm với Bùi Cảnh ngay lúc này.

Ta xoay người đè Tiểu Hạc xuống, hắn không kịp thốt ra một tiếng kinh ngạc nào, chỉ nằm im trên giường, nhìn ta.

Đôi mắt của hắn đẹp như mặt nước mùa xuân lấp lánh gợn sóng. Lòng ta cũng trào dâng như mặt nước ấy. Ta nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, sau đó là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi. Tiểu Hạc nâng mặt ta lên, rồi chủ động làm sâu thêm nụ hôn đó.

Môi lưỡi quấn quýt, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, eo của ta. Ta khẽ nghiêng đầu, cau mày nói: 

“Hình như có tiếng động. Ngươi có nghe thấy không?”

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa đột ngột bị đá văng ra.

Ta ngồi dậy nhìn ra ngoài và đối diện ngay với đôi mắt đầy giận dữ của Bùi Cảnh. Hắn giận đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào ta, rồi bật cười lạnh lẽo: 

“Tốt lắm, nàng thật sự dám làm như vậy.”

Bùi Cảnh chỉ trong vài giây đã kéo mạnh Tiểu Hạc ra, hắn mắng một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tiểu Hạc như muốn lấy mạng.

Cái ánh mắt đó, ta đã quá quen thuộc trong suốt hàng chục năm qua.

Ngay giây tiếp theo, Bùi Cảnh đã giơ chân lên, định đá vào ngực Tiểu Hạc. Cùng lúc đó, ta cũng dùng sức đá mạnh vào đùi hắn.

Thời gian như ngưng lại trong chốc lát, Bùi Cảnh sững sờ nhìn chân mình, rồi nhìn ta, như thể cuối cùng cũng hiểu ra.

“Nàng… nàng vì tên nam nhân đê tiện này mà dám làm thế với ta ư?”

“Ngươi đừng thô lỗ quá.” 

Ta hờ hững đáp:

“Ngươi dọa hắn sợ rồi. Hắn làm sao chịu nổi một cú đá của ngươi chứ?”

Cơn giận của Bùi Cảnh càng bùng lên mãnh liệt.

Ta nhớ lại, đã bao lần ta làm loạn ở Hầu phủ, đối mặt với những tiểu thiếp của hắn, Bùi Cảnh cũng từng nói những lời tương tự như thế, nhưng khi đó hắn còn lạnh lùng và bình tĩnh hơn cả ta bây giờ.

Cuối cùng, Bùi Cảnh phát ra một tiếng gầm giận dữ từ cổ họng. Hắn như một kẻ điên loạn, phá hủy tất cả những gì có thể trong phòng. Cánh cửa cũng bị hắn đá văng, nằm xiêu vẹo sang một bên.

Tiểu Hạc run rẩy, ta kéo hắn ra phía sau để che chắn cho hắn.