Ta và Bùi Cảnh thành hôn đã được mười năm.
Hắn mê đắm tửu sắc, tiểu thiếp xinh đẹp đông như mây.
Trong tiệc mừng sinh thần, ta cầu xin hắn một lá hưu thư, ngoài ra ta không muốn gì cả.
Những lời hứa năm xưa, trăm năm không lo, một đời vinh hoa, ta đều không cần nữa.
Ta tưởng rằng Bùi Cảnh sẽ đồng ý, nhưng hắn lại thất thố đến mức làm vỡ chén trà, đôi mắt đỏ ngầu, từ đáy mắt cuộn lên cơn giận:
“Ta không đồng ý, nàng đừng hòng rời đi.”
1
Năm thứ mười trong cuộc hôn nhân, Bùi Cảnh đón người thiếp thứ bảy vào cửa, nghe nói nàng là nguyệt quỳnh của thanh lâu.
Khi chào hỏi phu nhân, nàng lễ trọng mà dâng trà cho ta – chính thất, giọng nói ấm áp như mật đường. Ta hờ hững nhận lấy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng ta, nhàn nhạt hỏi:
“Nhan sắc thanh tú, như hoa sen đẫm sương. Dung mạo ngươi có ba phần giống ta, cũng có ba phần giống người thiếp vào cửa năm ngoái.”
Có thể nói rằng, mấy năm nay, những người thiếp mà Bùi Cảnh nạp vào cửa đều có chung một dung mạo: lông mày cong, ánh mắt hiền lành, dịu dàng như nước.
Nàng ta nghe xong liền nói:
“Thiếp là người Giang Lăng, họ Tần, tên Hồn Vũ, vốn là kỹ nữ thanh quan của Phương Nhất Lâu. Nhờ có hầu gia chuộc thân, thiếp mới thoát khỏi cảnh khốn khổ.”
Bùi Cảnh xưa nay phóng túng, chuyện chuộc thân cho kỹ nữ rồi nạp vào cửa như thế này cũng thường xảy ra, ta cũng không ngạc nhiên.
Tần Hồn Vũ che mặt, giọng nói bỗng dịu dàng vang lên:
“Ngày đó, thiếp bị một kẻ vô lại đe dọa. Hắn nói nếu thiếp không qua đêm với hắn, hắn sẽ phá tan Phương Nhất Lâu, mụ mụ cũng bất lực.”
Hầu gia vì nàng mà ra tay giúp đỡ.
Một câu chuyện chuẩn mực về anh hùng cứu mỹ nhân như thế này, nếu là ta của trước đây nghe được, ắt sẽ nổi giận lôi đình.
16 tuổi yêu, 18 tuổi gả cho Bùi Cảnh, ta tự cho rằng tình cảm của chúng ta rất sâu đậm.
Nhưng kể từ năm thứ tư sau khi thành hôn, cổng lớn của Bùi phủ luôn rộng mở, mỗi năm lại có một thiếp được nạp vào cửa.
Đó chỉ mới là những thiếp đã vào phủ, còn danh tiếng của Bùi hầu gia trong chốn phong hoa tuyết nguyệt cũng lừng lẫy chẳng kém.
Biết bao lần, vào lúc trăng đã lên đến đỉnh trời, ta khoác lên mình cơn giá lạnh, dẫn người đến thanh lâu tìm hắn.
Ban đầu, ta làm ầm lên, làm náo động cả trời đất, chẳng có một phút yên ổn.
Khi Bùi Cảnh nạp thiếp lần đầu, ta đã đập vỡ tất cả những gì có thể trong phủ, dọa đến mức vị tiểu thiếp ấy run rẩy như con chim cút, nhưng cũng vô ích. Bùi Cảnh chỉ liếc nhìn ta một cái, bỏ lại một câu “Thật đáng tiếc, mưa qua trời lại sáng”, rồi quay lưng rời đi.
Ta không cam lòng, làm loạn không có tác dụng, ta bắt đầu tìm đủ mọi cách để hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta.
Từ kinh thành đến khắp nơi trong nước, miếu thờ, đền đài, chùa chiền, thần tiên nào ta cũng từng đến cầu khấn.
Ta quỳ gối thành tâm cầu xin thần linh hãy giúp Bùi Cảnh hồi tâm chuyển ý, sẵn sàng đánh đổi bằng sinh mệnh.
Ta bảo các tỳ nữ mua về các sách vở về nghệ thuật giữ tình, học theo những nữ nhân trong đó cẩn thận hầu hạ, nịnh nọt.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Đến giờ phút này, khi nghe Tần Hồn Vũ thẹn thùng kể lể, trong lòng ta thậm chí không còn chút cảm xúc đau buồn nào, mà chỉ thấy buồn cười.
Tần Hồn Vũ liếc nhìn ta, thấy ta không có phản ứng gì, liền cúi mắt xuống, càng nói nhiều hơn.
“Hầu gia nói, ta như bông hoa nở rộ xinh đẹp, đời này ngài ấy sẽ không phụ bạc ta. Chúng ta không cần thề non hẹn biển, tình cảm chỉ cần chân thành là đủ. Nếu ta không thích phủ hầu đông người, hắn sẽ mua cho ta một căn nhà yên tĩnh, nhưng ta nghĩ rằng vẫn nên đến bái kiến phu nhân trước.”
Ta cười nhẹ, vỗ vỗ tay vịn ghế Thái Sư, cắt ngang lời nàng:
“Những lời này, Bùi Cảnh đã nói với ta sáu lần rồi, y hệt từng câu, không thiếu một chữ.”
Tần Hồn Vũ ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, lắc đầu.
“Hầu gia nói ta là đặc biệt nhất, ngài đưa ta đi xem kịch, gọi ta là bảo bối của ngài.”
Nàng tiếp tục kể về những chuyện yêu đương sến sẩm mà hắn nói.
Ta mỉm cười:
“Ngươi kể những điều này cho ta nghe làm gì?”
Tần Hồn Vũ lùi lại một bước, run rẩy đáp:
“Nô gia chỉ thấy phu nhân thân thiết.”
“Thân thiết?”
Ta cười ngắn một tiếng, như nghe được chuyện khôi hài:
“Trà ngươi dâng là Vân Vụ Thanh – là loại trà ta ghét nhất. Ngươi quả là đã bỏ không ít công súc tìm hiểu kỹ về ta, nhỉ?”
Ta nhớ lại, khi Bùi Cảnh nạp thiếp Lý vào phủ, ta đã vô cùng tức giận, đập phá khắp nơi, khiến Lý thiếp khóc suốt ba ngày, nhờ đó mà được Bùi Cảnh sủng ái một thời gian.
“Ngươi cũng muốn bắt chước, phải không?”
Sắc mặt Tần Hồn Vũ tái nhợt, máu dường như đã rút hết khỏi khuôn mặt nàng.
“Ngươi xuất thân từ Phương Nhất Lâu, còn ta thì nhiều lần xông vào thanh lâu. Danh tiếng ghen tuông, hung hãn của ta chắc đã lan truyền khắp nơi.”
Ta nhìn xuống nàng từ trên cao, mỉm cười:
“Ngươi muốn lợi dụng ta, nhưng ngươi quên mất rằng ta là chủ mẫu của ngươi, là chủ nhân của hầu phủ này. Ta có vô số cách để đẩy ngươi vào chốn thanh lâu bẩn thỉu nhất, ngươi tin không?”
Tần Hồn Vũ ngẩng đầu đối diện với ta, ánh mắt tràn đầy thù hận, nàng cắn chặt răng, từng lời từng chữ như rít ra từ kẽ răng:
“Quả nhiên, phu nhân giống như lời đồn, ghen tuông và tàn ác. Có lẽ đã quá lâu rồi người chưa được nếm trải cảm giác tình yêu, ngươi không biết được cảm giác được người khác để tâm là thế nào, nên chỉ biết dùng lời lẽ ác độc với ta.”
Ta khẽ nâng tay lên, ra hiệu cho tỳ nữ. Họ nhanh chóng áp Tần Hồn Vũ xuống đất, nhét một tấm khăn vào miệng nàng. Nàng đau đớn phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, không ngừng giãy giụa.
Ta nhấp một ngụm trà Vân Vụ Thanh, dù uống lại vẫn không hợp khẩu vị.
“Ngươi đã nói sai rồi.”
Ta đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn Tần Hồn Vũ:
“Tên của ngươi chắc hẳn là tên hoa ở Phương Nhất Lâu, phải không? Ý nghĩa của cái tên Sắc, Thú, Hồn, Vũ thực sự quá kém cỏi. Nếu Bùi Cảnh có chút tình cảm với ngươi, trước tiên hắn đã phải đổi tên cho ngươi, chứ không để ngươi mang cái tên đó đến trước mặt ta, trở thành trò cười.”
Sau khi đuổi Tần Hồn Vũ ra ngoài, ta ngả người lên giường, tâm trạng nặng nề.
“Thanh Vân.”
Ta quay đầu nhìn tỳ nữ, giọng nói pha chút nụ cười:
“Gần đây có ngày hoàng đạo nào không?”
Thanh Vân giật mình, run rẩy nắm lấy cổ tay ta, kiểm tra:
“Không nóng, phu nhân, người có lẽ đã giận quá mà hồ đồ rồi.”
Thanh Vân khẽ nói:
“Hầu gia chỉ là bị những nữ nhân bên ngoài làm mê mẩn vì họ mới mẻ. Nhưng trong lòng ngàivẫn còn người mà, phu nhân là chính thê đường đường của hầu gia, những nữ nhân kia sao có thể sánh bằng.”
Ta khẽ ngăn lời nàng:
“Ta rất tỉnh táo, Thanh Vân. Những ngày như thế này, ta đã quá chán ngán rồi. Ta thực sự muốn hòa ly, ngay lập tức.”
Thực ra, mấy năm nay ta đã không chỉ một lần nghĩ đến chuyện hòa ly, và cũng không ít lần dùng chuyện này để làm loạn, làm to chuyện, gào thét đến khàn giọng. Ta chỉ muốn mượn cớ đó để khiến Bùi Cảnh hồi tâm chuyển ý, ít nhất là đến an ủi ta.
Nhưng chưa một lần nào hắn làm vậy. Bùi Cảnh chỉ lặng lẽ và lạnh lùng nhìn ta, như thể đang xem một vở kịch hài.
Ta thở dài, khi thực sự hạ quyết tâm, lòng ta như được một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Không biết sau khi về, Tần Hồn Vũ đã thêu dệt câu chuyện ra sao, mà một ngày kia, Bùi Cảnh đến gặp ta.
Giọng trách móc của hắn vang lên trước cả khi hắn bước vào phòng:
“Chỉ là một món đồ chơi giải sầu thôi, nàng cũng quá nghiêm túc rồi. Hại ta cả đêm bị nàng ta càu nhàu, ngủ không ngon giấc.”
Ta nuốt xuống câu “Ngủ không ngon thì đi chết đi”, rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh.
Hắn buông thõng cánh tay phải, nhíu mày, trông có vẻ rất khó chịu.
“Ngủ không ngon à?”
Ta nghe thấy giọng mình vang lên lạnh lùng.
“Nếu chúng ta hòa ly thì sẽ chẳng còn những chuyện như vậy nữa.”
Bùi Cảnh khựng lại, đôi mày nhướng cao, kinh ngạc:
“Nàng điên rồi à? Nếu nàng không thích Tần Hồn Vũ, ta có thể bảo nàng ta đừng đến gặp nàng nữa. Nàng đã bốn lần lấy chuyện ly hôn ra để làm loạn rồi, không thấy phiền sao?”
Ta không muốn nghe những lời như vậy nữa.
Hắn không tin, và ta cũng hiểu điều đó.
“Ta nghiêm túc đấy.”
Ta nhìn thẳng vào Bùi Cảnh, chậm rãi nói.
Khuôn mặt quen thuộc này, đôi mày, sống mũi, đường nét môi… ta đã khắc ghi chúng vô số lần trong suốt những đêm dài đằng đẵng.
Khuôn mặt từng mang đến cho ta niềm vui tràn đầy, giờ đây in sâu vào đáy mắt, lại không còn khiến ta dấy lên bất kỳ cảm xúc nào nữa. Lòng ta lặng như mặt nước không gợn sóng.
Ánh mắt của Bùi Cảnh thoáng chốc bàng hoàng, hắn nhìn vẻ mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nặng nề trầm xuống:
“Đừng làm trò nữa.”
Những lời hắn nói rất khẽ, nhưng ý nghĩa lại quá sâu nặng, đè nặng xuống không gian.
Các tỳ nữ xung quanh đều cúi đầu im lặng.
“Hầu hết các chủ mẫu trong kinh thành, đâu có ai giống nàng đâu?”
Hắn tiếp tục:
“Bình thường, tại sao nàng không tham gia vào những buổi tiệc của các quý phu nhân? Kiều Uyển, nàng có biết danh tiếng nàng ghen tuông đồn xa đến đâu không? Nóng nảy không dung người, gây chuyện thị phi, vì nàng, ta sắp thành trò cười cho cả triều đình rồi! Quan lại trong triều, ai mà chẳng nạp thiếp?”
Lời hắn nói như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, ta sững sờ hồi lâu, đầu óc choáng váng như bị búa bổ. Đáng lẽ phải như vậy, ta tự nhủ, đáng lẽ phải như vậy. Hắn vốn là kẻ bỉ ổi, ta vốn dĩ nên biết từ lâu rồi.
Nhưng ta vẫn không kìm được run rẩy, buồn nôn dâng lên, chỉ muốn ói ra nhưng không thể.