Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM Chương 1 HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM

Chương 1 HẮN CÓ ÁI THIẾP TA CŨNG CÓ SỦNG NAM

2:11 chiều – 03/10/2024

Phu quân vào cung, mang về một cô nương, trùng hợp, ta hồi phủ cũng dẫn theo một thiếu niên.

“Phu quân, hắn yếu ớt không thể tự lo liệu.” Ta vội vàng nói trước khi phu quân lên tiếng, dịu dàng khuyên bảo.

Cô nương sau lưng phu quân, nước mắt nghẹn lại, ngại ngùng rơi trên mặt.

Phu quân lạnh lùng nhìn qua vai ta, ánh mắt dừng ở thiếu niên sau lưng ta, mỉm cười nói: “Phu nhân, thật biết nói đùa.”

Lời này đâu phải nói đùa, phu quân ta biết ta chưa bao giờ nói đùa hài hước.

“Trước hết đưa hai vị đi nghỉ ngơi,” phu quân nói với tùy tùng, ánh mắt lại dừng trên người ta, “ta cùng phu nhân nói chuyện một chút.”

Chưa nói dứt lời, thiếu niên sau lưng ta liền kéo tay ta, đôi mắt ửng đỏ: “Tỷ tỷ, đừng rời xa ta.”

Tay thiếu niên trắng trẻo nhưng khô ráo và mạnh mẽ, làm mặt ta đỏ lên.

“Phu quân có chuyện gì cứ nói.”

Phu quân thu lại nụ cười, ánh mắt trầm lặng không nói gì.

Ta do dự muốn rút tay lại, vừa có ý định nới lỏng, nhưng thiếu niên lập tức siết chặt, ôm ngang từ sau lưng: “Ca ca rộng lượng, là ta không tốt, là ta làm ca ca tức giận.”

“Ai là ca ca của ngươi?” Phu quân cất giọng lạnh như băng, nhìn thẳng vào bàn tay thiếu niên đang đặt trên người ta.

Ta ho khẽ một tiếng, nói với thiếu niên: “Hay là, ngươi lui xuống trước?”

Thiếu niên quay đầu, nước mắt lơ lửng, nắm lấy tay áo của ta, rấm rứt.

“Ta muốn ở cùng phòng với tỷ tỷ.” Giọng nói mềm mại nũng nịu, cẩn thận làm nũng.

Đúng là, một dáng vẻ yếu ớt không thể tự lo liệu.

Thật làm người ta thương cảm.

Trong thư phòng, phu quân ta khẽ lau chén trà mai đặt trên lò, hành động dứt khoát, lau chùi nhẹ nhàng tập trung, từng bước nhẹ nhàng chén trà như dần mới tinh

Rõ là rất tức giận.

“Muội muội, tên gọi là gì?” Ta hỏi cô nương quỳ trong góc, người mà phu quân ta mang về.

“Thiếp tên là…”

Nàng còn chưa nói xong, tiếng đặt chén của phu quân ta vang lên, khiến nàng sợ hãi không dám thốt nên lời.

“Phu nhân gọi một tiếng muội muội, nghe rất thuận miệng.” Giọng nói của hắn ta không gợn sóng.

“Có người gọi phu quân là ca ca, phu quân sao phải tức giận?” Ta thành tâm an ủi, “Dù sao còn tốt hơn là vừa gặp đã gọi ngươi là thúc thúc, tuổi tác đã hiện rõ, chiếm lợi còn tức giận.”

Nghe vậy, hắn ta bật cười, nhưng nụ cười chẳng thật lòng, gọi thẳng tên ta: “Lý An Nhược, nàng nghĩ phu quân nàng hiện nay bao nhiêu tuổi?”

Thực lòng mà nói, gương mặt phu quân ta vô cùng trẻ, nhất là khi mặc quan phục màu hồng thắm, cưỡi ngựa qua phố dài.

Rất bắt mắt.

Chỉ là hắn ta mười mấy tuổi đã đỗ cao, bao năm lăn lộn chốn quan trường, hỷ nộ không thể hiện ra mặt.

Thâm trầm viết trên danh vọng nổi tiếng từ khi còn trẻ, giống hệt một con hồ ly già không lộ đuôi.

“Dù nói gả cho hắn là vinh quang vô tận,” khi cầu hôn, phụ thân ta nhìn ta nói, “nhưng con gái ta, sợ rằng sẽ bị hắn ăn sạch đến không còn xương.”

Ta và phu quân, môn đăng hộ đối, danh vọng kinh thành, lẽ ra phải là cử án tề mi, nhưng tiếc rằng trong lòng hắn có bạch nguyệt quang.

Đặc biết bạch nguyệt quang ấy lại ở trong cung.

Nương nương bạch nguyệt quang đó độ lượng, phu quân vừa vào cung, đã ban thưởng một tiểu thiếp cho hắn ta.

Cô nương quỳ trước mắt, không có gì đặc biệt, chỉ là gương mặt này giống nương nương đó đến lạ.

Cũng không biết đang làm khó ai đây.

“Hắn là thế nào?” Phu quân đưa ta chén trà mai, như đang bàn về một người không liên quan, “Trong phủ ta không thu nhận người không rõ lai lịch.”

Ta nhìn thoáng qua cô nương quỳ dưới đất, mặt đỏ bừng, hiếm khi ta dịu giọng gọi hắn ta một tiếng “Phu quân”, ngoắc tay bảo hắn ghé tai lại gần nói nhỏ.

Thấy ta như vậy, hắn ta có chút ngạc nhiên, trong mắt lóe lên ánh sáng, nghiêng người tiến lại gần.

Hắn ta ngồi không quá gần, lưng thẳng đứng, không quá đỗi tình tứ.

Chỉ là ánh mắt ấy rơi trên mặt ta, chưa từng dời đi.

“Đều là lỗi của ta.” Hơi thở của ta quẩn quanh bên tai hắn ta, đầy hối tiếc.

“Phu nhân cứ nói không sao.” Hắn ta dịu dàng đáp.

Khuôn mặt hắn ta như đang khẳng định “ta biết nàng đã bị lừa.”

“Vi phu có cách giải quyết.” Hắn ta nhìn ta một lần nữa, lấy lại sự tự tin như đã nắm chắc phần thắng.

“Ta…” Ta thẹn thùng, mặt dần đỏ ửng, ghé sát tai hắn ta, “Là ta say rượu, thất thố với hắn.”

Nói xong, ta lùi lại một chút, vẻ mặt vô tội: “Phu quân luôn dạy ta phải sống không thẹn với trời, không hổ với đất, ta tuyệt đối không thể bỏ rơi hắn.”

Khuôn mặt hắn ta trắng bệch, không tin vào tai mình, tay đang cầm chén trà lơ lửng giữa không trung.

Cô nương quỳ gối trong góc cuối cùng không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Hắn ta lúc này mới hoàn hồn, nhìn khuôn mặt ta đỏ bừng, sắc mặt hắn đen đến đáng sợ.

Chuyện về nhà thân mẫu, ban đầu phu quân vốn không đồng ý.

Bởi mẫu thân ta không thích hắn ta: “Lận Kỷ tâm không ở chỗ con, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng.”

Quả đúng, đêm tân hôn, hắn ta đã bị triệu vào cung gặp thánh thượng.

Sáng hôm sau, vừa xong việc dâng trà cho cha nương chồng, ta liền bị triệu vào cung diện kiến vị nương nương bạch nguyệt quang đó.

Nương nương ngồi trên cao, quả là một mỹ nhân danh tiếng khắp kinh thành.

Ta quỳ dưới đất, tay nâng chén trà nóng bỏng, nóng đến mức tay ta mất hết cảm giác, nhưng không dám lay động.

Trà hơi nguội, lập tức có người tới đổ thêm nước sôi, cứ như vậy liên tục.

Qua đến giờ ngọ, điện trước yên ắng chỉ nghe thấy tiếng ve kêu không ngừng, nóng bức như làn sóng nhiệt.

Cũng không thấy ai đến xin tha.

Tỳ nữ khẽ nói với nàng ta: “Trước giờ triều đã tàn, xe ngựa của Lận đại nhân sớm đã về phủ.”

Nương nương hài lòng, nhẹ nhàng bước xuống từ ghế cao.

Đứng trước mặt ta, cúi xuống nhìn: “Nghe nói Lận Kỷ cầu cưới ngươi vội vàng lắm, đến lễ vật cũng chưa chuẩn bị đủ.”

“Hôm nay ban cho ngươi trâm cài này,” nàng ta lấy từ đầu mình chiếc trâm đã nhiều năm, cứng rắn cắm vào tóc ta, “chúc ngươi, năm năm như đêm qua.”

Ra khỏi cung, ta bị say nắng, ngã thẳng trước xe ngựa.

Khi tỉnh dậy, trời đã mát mẻ đêm về.

Vết bỏng trên tay được thoa thuốc, ta mở mắt, cứ ngỡ là phu quân của mình.

Nhưng lại là một tỳ nữ.

Thấy ta tỉnh, nàng lập tức ngước mắt nhìn về phía Lận Kỷ ngồi bên cửa.

Nhưng không dám mở miệng gọi hắn ta, vì trong tay hắn ta nhẹ nhàng nắm chiếc trâm nương nương ban thưởng cho ta.

Nhìn chăm chú đến thất thần.