Ta và tỷ tỷ tiến cung cùng một lượt.
Tỷ tỷ vì cứu mạng ta mà giả thành thân với thái giám tổng quản.
Còn ta thì được đưa đến trước mặt Hoàng Thượng và trở thành sủng phi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến năm hai mươi lăm tuổi, tỷ tỷ cuối cùng cũng được xuất cung.
Kết cục, chuyện của thái giám bị bại lộ, tỷ tỷ bị ép tự sát.
Ta cũng vì không thể chấp nhận được cái chết của tỷ tỷ mà khó sinh qua đời.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta và tỷ tỷ đã trở lại đêm mưa hôm gặp thái giám tổng quản.
1
Ta cố gắng bò lên và chạm vào giày quan của đại tổng quản: “Công công, xin người thương xót cho ta!”
Trên đường Trường An, mưa to như trút nước. Tỷ tỷ ôm tay ta run rẩy, ta tựa vào lòng nàng, cả người nóng như lửa đốt.
Chúng ta đều là nha hoàn của Xuân Huy cung. Chủ tử Lương phi không thích chúng ta, đánh mắng là chuyện thường ngày.
Những vết thương từ mấy ngày trước vẫn còn chưa lành, hôm nay lại bị một chậu nước lạnh tạt lên đầu. Đến đêm, ta sốt cao không giảm.
Tỷ tỷ nức nở, cõng ta cố sức chạy đến dược phòng.
Những cung nữ nhỏ bé như chúng ta, mạng thấp hèn như cỏ rác, vốn chẳng ai quan tâm đến sự sống cái chết.
Cho đến khi đôi giày quan ấy dừng lại trước mặt chúng ta. Da thuộc thượng hạng, đường kim mũi chỉ tinh tế, chỉ có tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng mới có thể dùng loại đó.
Tỷ tỷ cắn chặt môi, định mở lời thì ta đã vội vàng đưa tay chạm vào giày của người kia.
“Công công, xin người thương xót cho ta!”
Tỷ tỷ nhìn ta đầy kinh ngạc.
Đêm ấy, khi chỉ còn hai chúng ta, tỷ tỷ sốt sắng kéo tay ta lại: “Muội nghĩ đó là nơi tốt đẹp gì sao?”
Ta trầm mặt, ta biết sẽ bị người đời chỉ trỏ, mắng nhiếc. Đến khi xuất cung cũng chẳng được yên ổn. Đó chính là kết cục của tỷ tỷ ở kiếp trước.
Kiếp trước, để tìm người chữa bệnh cho ta, tỷ tỷ đành ủy thân kết đôi với vị công công này. Chẳng bao lâu sau, dưới sự đề bạt của công công, ta được diện kiến trước mặt Hoàng Thượng và trở thành phi tử.
Ta đã đạt được ước nguyện, đưa tỷ đến bên cạnh, che chở cho đến khi tỷ hai mươi lăm tuổi, bất chấp lời khuyên ngăn, ta đưa tỷ xuất cung.
Ta biết tỷ tỷ không thích cuộc sống trong cung, cũng chẳng thích vị công công kia.
Mà công công cũng không ngăn cản ta.
Ta cứ nghĩ rằng sau khi xuất cung, tỷ tỷ sẽ gột sạch vết nhơ ngày xưa.
Nhưng đến ngày ta sinh nở, Lương Phi cho người đến báo tin rằng sau khi xuất cung, lời đồn về việc tỷ tỷ kết đôi với thái giám đã lan ra ngoài.
Mỗi ngày, tỷ tỷ đều bị hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ. Tính tình cao ngạo của tỷ cuối cùng không chịu nổi sỉ nhục mà treo cổ tự vẫn.
Ta cũng bị kích động mà băng huyết qua đời trước khi sinh con.
Tỷ tỷ không bao giờ ngờ rằng cái chết của mình ở kiếp trước lại kết thúc như vậy.
Ta nắm chặt tay tỷ: “Nếu con đường đó không thông, vậy sao chúng ta không thử đổi hướng?”
Ta có ám ảnh với chuyện sinh sản, chi bằng theo vị công công này. Hắn không thể có con nối dõi, nên cũng chẳng trách được ta.
Kiếp trước khi ta mang thai, tỷ đã may rất nhiều quần áo cho đứa bé, ta biết tỷ rất muốn có được phúc lộc của người bình thường, được con cháu đầy đàn.
Vậy thì theo Hoàng Thượng, có lẽ tỷ còn có thể tranh thủ được một tương lai tốt hơn.
Chỉ là sống dưới trướng công công cũng không hề dễ dàng.
Lúc ta chạm vào giày quan của công công, hắn cau mày: “Con bé ốm yếu này, đừng lây bệnh cho ta!”
Nhưng vẫn nhẹ nhàng đưa chúng ta trở về.
Ta không rõ thái độ của hắn, cho đến khi bát thuốc trị bệnh thương hàn được sắc xong do đồ đệ của Giang công công mang đến.
“Cha nuôi bảo cô nương hãy dưỡng thương cho tốt.”
Ta biết, như vậy là đã thành công rồi.
Giang công công, tên đầy đủ là Giang Đức Bảo, nghe nói từ khi Hoàng Thượng còn là Vương gia, Giang công công đã theo sát bên cạnh ngài. Vì vậy, hiện tại trong cung, lời nói của hắn rất có trọng lượng.
Nghe đồn, tất cả những phi tần thất sủng lâu ngày đều tìm cách lấy lòng Giang công công. Cho nên, Giang công công chẳng tốn chút sức nào đã dễ dàng đưa ta từ tay Lương Phi về, khi ấy ta mới được sống những ngày tháng thoải mái.
Đến khi bệnh gần khỏi hẳn, hắn mới cho người gọi ta đến dùng bữa. Trên bàn đầy ắp các món ăn, từ Yến sào đến Phật nhảy tường, còn có cả bánh quế hoa mà ta thích nhất.
Sau mấy ngày chỉ ăn cháo trắng, lưỡi ta như đã nhạt nhẽo đi mất. Nhìn những món ăn đó, mắt ta sáng lên, vừa ngồi xuống đã đưa đũa định gắp. Giang công công tỏ vẻ ghét bỏ, gạt đũa của ta sang một bên.
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Công công, người gọi ta đến là có chuyện gì?”
Đệ tử của hắn, Tiểu Quyền Tử, nháy mắt ra hiệu cho ta, nhưng ta chỉ chờ cơ hội gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai một cách vội vã.
Ta đáp: “Ta biết rồi, là đối thực chứ gì.”
Giang công công bất ngờ ghé sát lại gần: “Ngươi biết đối thực là gì không?”
Lúc đó, ta mới để ý dưới lớp da trắng bệch của hắn, ngũ quan thật sự khá thanh tú.
Ở kiếp trước, ta chưa bao giờ nhìn kỹ Giang Đức Bảo như vậy. Vì hầu hết thời gian kiếp trước, hắn luôn cung kính trước mặt ta.
Dù người trong cung đều nói hắn khó gần, nhưng hắn chưa từng chống lại ta, ngay cả khi ta đơn phương quyết định đưa tỷ tỷ xuất cung, một hành động qua cầu rút ván đến vậy, nhưng Giang Đức Bảo vẫn giả vờ như chẳng biết gì.
Ta gắp một miếng thịt và nhét vào miệng hắn: “Đối thực chẳng phải là cùng nhau ăn cơm sao?”
Giang Đức Bảo sững lại, cả bữa cơm không nói thêm lời nào với ta.
Đến khi trời tối dần, hắn mới thu dọn bánh quế hoa, gói vào một chiếc hộp đá và đưa cho ta. Miệng thì vẫn không tha cho ta: “Ta để ngươi ngồi cạnh ăn cơm, vậy mà ngươi chỉ biết lo ăn phần mình, ăn no chết ngươi đi!”
Hắn phất tay, định đuổi ta về phòng cung nữ. Đúng lúc đó, Tiểu Quyền Tử cúi đầu vội vã chạy vào, báo tin: “Xuân Huy cung xảy ra chuyện rồi!”
Ta không màng gì cả, muốn chạy ngay về Xuân Huy cung. Giang Đức Bảo túm lấy tay áo ta, kéo ta lại phía sau: “Có quy củ chút đi.”
Hắn nhìn khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của ta, thở dài: “Đừng để cứu người mà mất luôn cả mạng.”
Tỷ tỷ đang quỳ dưới bậc thềm, trên má còn đỏ bầm, dấu vết rõ ràng của roi vọt.
Lương Phi nhìn thấy chúng ta, cười mỉa mai: “Sao thế? Giang công công lấy đi một nha hoàn của ta vẫn chưa đủ à? Chẳng lẽ cả Xuân Huy cung này các ngươi cũng muốn chiếm hết sao?”
Lúc này cửa truyền đến tiếng bẩm báo “Hoàng thượng giá đáo!” Mọi người đều quỳ rạp xuống.
Hoàng Thượng bước vào, đỡ Lương Phi dậy: “Nàng là phi tử của Trẫm, càng ngày càng mất đi sự đoan trang. Cớ gì phải so đo với một nô tài như Tiểu Đức Tử?”
Tỷ tỷ quỳ bên cạnh, khẽ nức nở, chiếc váy xanh thiên thủy càng khiến vẻ mặt đầy vết roi của tỷ thêm thê lương.