Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHÁO HÔI KHUẤY ĐẢO KINH THÀNH Chương 7 XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHÁO HÔI KHUẤY ĐẢO KINH THÀNH

Chương 7 XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHÁO HÔI KHUẤY ĐẢO KINH THÀNH

8:45 chiều – 01/10/2024

9

Suốt đêm không ngủ, ta lật đi lật lại cái hộp gỗ đựng giấy tờ đất đai, nhà cửa và ngân phiếu. Đây là toàn bộ tài sản của Lục Nguyên Vân.

Ngày đầu tiên hắn đến biên cương, đã giao tất cả những thứ này cho ta.

Khi trời vừa rạng sáng, ta cầm bút viết một tờ giấy nợ, giấu dưới gối. Nghĩ lại, ta nhét nó xuống tấm nệm, rồi mới bước ra ngoài tìm đại nương.

Lục Nguyên Vân nghe nói ta muốn đến chùa cầu bùa bình an, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như thiếu niên ngại ngùng. 

Hắn chọn bốn tướng sĩ giỏi giang để bảo vệ, còn căn dặn rất kỹ rồi mới tiễn ta rời khỏi doanh trại.

“Lục Nguyên Vân, ta từng sống trong một thế giới ồn ào và xô bồ, nơi đó đã rút cạn hết sự nhiệt tình, hy vọng, sự trong sáng và can đảm của ta… Ừm, những phẩm chất mà ngươi có, ta đều không còn.”

Ta xoay người, nắm lấy tay hắn, kiễng chân vuốt qua hàng lông mày của hắn: “Ngươi là một thiếu niên sáng rỡ, ta ba đời có may mắn mới gặp được ngươi.”

Thế giới kia đã làm ta tổn thương nhiều nhất bằng cách tước đoạt khả năng tin tưởng con người, thật xin lỗi, Lục Nguyên Vân.

Ta khoác tay đại nương, để lại sau lưng một bóng hình tung tăng nhảy nhót, đầy vui tươi. 

Những người xung quanh cười đùa, họ đều nghĩ rằng những lời này là lời tỏ tình của một cô gái với chàng trai.

Đến chùa, ta nghiêm túc cầu nguyện trước Phật, cầu mong bình an và sức khỏe cho Lục Nguyên Vân.

Đại nương bảo ta xin một quẻ, ta lắc mãi, cuối cùng ra được một quẻ xấu nhất, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm không lành.

Liên tục lắc ba lần, đều ra cùng một quẻ xấu nhất, ta tức giận đứng dậy, suýt nữa buông lời thô tục.

Đại nương vội kéo ta ra khỏi điện Phật.

“Chúng ta đi đạo quán thử xem.”

Cũng có lý, đổi nơi khác đổi vận khí, ta không tin lại ra quẻ xấu nữa.

Trên đường đến đạo quán, có kẻ cỡi ngựa chạy loạn qua khu chợ, đám đông nhốn nháo như một nồi lẩu sôi sùng sục, ta nhìn thấy vó ngựa sắp giẫm lên một đứa trẻ, đám tướng sĩ đi cùng tranh nhau cứu người.

Đây là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn, ta không nghĩ ngợi gì liền lao vào ngõ nhỏ, cắm đầu chạy thật nhanh.

Chạy hết ngõ này đến ngõ khác, đột nhiên có một kẻ ăn mặc theo phong cách ngoại tộc từ trên trời nhảy xuống, dùng một nhát chặt vào cổ ta.

Trước khi ngất đi, ta chửi rủa trong lòng, hôm nay quả là một ngày vận xui, mọi chuyện đều tồi tệ.

Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một căn phòng tối om, tay chân đều bị dây thừng thô trói chặt, chỉ cựa quậy chút thôi cũng làm da thịt rách ra. 

Ta gào thét đến khản cổ mà chẳng ai trả lời, lòng dâng lên nỗi buồn man mác. 

Sớm biết vậy ta đã ngoan ngoãn ở cạnh Lục Nguyên Vân, hối hận vì đã cố tình làm loạn.

Căn phòng không có cửa sổ, chẳng thể phân biệt ngày đêm, không gian bức bối làm tinh thần càng thêm hoảng loạn.

Ta dần dần mất bình tĩnh, bắt đầu buông lời mắng chửi. Đến khi khô cả cổ họng, ta lại hối hận không ngớt.

Không biết đã qua bao lâu, khi ta cảm thấy gần như kiệt quệ, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Những kẻ vào đều mặc đồ ngoại tộc, giống hệt kẻ đã đánh ngất ta lần trước.

Có ba bốn người, họ không nói lời nào, chỉ lôi ta ra ngoài.

Lâu ngày không thấy ánh sáng, vừa bước ra ngoài, ánh sáng chói lóa làm ta chảy nước mắt.

Chúng trói hai tay ta lại, kéo lê sau lưng ngựa.

Lưng ta cọ xát trên cát sỏi, đau đến mức mồ hôi đổ như mưa, ta gắng ngẩng đầu lên, sợ đến mức tóc cũng bị mài rụng.

Tội nghiệp ta, cẩn thận từng bước một, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Tất cả những điều tốt đẹp mà Lục Nguyên Vân từng làm chợt hiện về như một cuốn phim.

Ngựa dừng lại, trong cơn mơ màng, ta thấy Lục Nguyên Vân cưỡi ngựa ở phía xa, trên lưng ngựa là cả đội quân binh nghiêm chỉnh.

“Đại trượng phu tranh đấu, kéo phụ nữ vào làm gì, muốn mạng của ta thì cứ lấy đi.” Hắn đơn thương độc mã tiến lên, nói rành rọt từng câu, mỗi chữ đều gõ mạnh vào tim ta.

Kẻ trên lưng ngựa ném một con dao ngắn tới: “Ngươi đã giết mười hai huynh đệ của ta, nên có chút biểu hiện chứ.”

Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lóa, xung quanh là cát vàng nóng bỏng, ta tuyệt vọng nhìn thiếu niên ngông cuồng ấy, hắn không chút do dự nhảy xuống ngựa, nhặt con dao lên và đâm thẳng vào đùi mình.

Máu tuôn xối xả, hắn quỳ một chân trên đất, cười rực rỡ: “Dao Dao, bây giờ nàng tin chưa? Ngay cả ta cũng không ngờ, ta lại yêu nàng đến thế. Ta dám yêu nàng đến thế.”

Ta phát điên, dùng hết sức bò về phía Lục Nguyên Vân, miệng mũi đầy cát vàng.

Kẻ trên ngựa lại nảy ra trò đùa ác ý, mỗi khi ta bò được vài bước, người đi lại chầm chậm thúc ngựa đi tới, nhìn ta bị kéo ngược lại, người đó lấy làm vui lắm.

Không còn sức lực chống cự, ta khóc nức nở: “Lục Nguyên Vân, ngươi là đồ ngốc.”

Lục Nguyên Vân tức giận đến đỏ bừng mặt, gào lên: “Tên cặn bã, có giỏi thì nhắm vào ta, đừng động vào nữ nhân của ta.”

Kẻ trên ngựa đắc ý nói: “Hắn là tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường, tiểu cô nương, một nam nhân tốt như vậy mà ngươi lại muốn bỏ trốn?”

Ta khóc đến mức nghẹn lại, cả người run rẩy.

Nếu ta không trốn, Lục Nguyên Vân sẽ không rơi vào cảnh này. Rõ ràng ta đã dần dần đắm chìm vào sự quan tâm của Lục Nguyên Vân vậy mà vẫn do dự không quyết.

Chẳng phải số phận sao? Tại sao ta không dám đánh cược một lần? Tại sao ta không có lấy một chút khí phách như Lục Nguyên Vân?

“Dao Dao, ta từng thích đại tiểu thư, nhưng đó chỉ là kính trọng, là biết ơn. Chỉ khi gặp được nàng, ta mới hiểu thế nào là yêu, yêu là không thể thiếu nàng, yêu là sống chết không rời, nàng tin ta được không?” Từng lời của hắn chân thành, mắt hắn lấp lánh lệ, nói xong hắn lại đâm thêm một nhát vào đùi.

Ta không còn bận tâm đến điều gì khác nữa, gật đầu điên cuồng: “Ta tin, ta tin… Khi ngươi đưa hết tiền cho ta, ta đã tin rồi.”

Trong thế giới trước đây của ta, một sự tin tưởng vô điều kiện như vậy hiếm như lông phượng sừng lân.

Một mũi tên từ trên cao lao tới, cắm thẳng vào ngực kẻ trên ngựa.

Ngay sau đó, những cơn mưa tên bắn tới.

Cục diện trận chiến trong phút chốc bị phá vỡ, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.

Nơi ánh sáng rực rỡ nhất, có người cưỡi ngựa cao lớn phi thẳng về phía ta.

Chưa kịp nhìn rõ mặt người đó, ta đã được Lục Nguyên Vân ôm chặt vào lòng.

“Dao Dao, có lẽ yêu bản thân sẽ không khiến nàng thất vọng, nhưng nàng yêu ta, ta cũng sẽ không làm nàng thất vọng, nàng tin ta được không?”

“Được…”

10

Có lẽ do những ngày gần đây áp lực quá lớn, ta bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, không ngừng chứng kiến cảnh Lục Nguyên Vân bị giết thảm.

Khó khăn lắm mới vùng vẫy tỉnh dậy, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh: “Lục Nguyên Vân…”

Bên cạnh ta có người nhẹ nhàng ôm lấy, ta không kịp suy nghĩ, vội vàng siết chặt vòng tay ôm hắn, vùi mặt vào lồng ngực, “Lục Nguyên Vân, ta sợ lắm, nơi này thật đáng sợ, giết người mà chẳng ai thèm để ý.”

“Phạm pháp mà.” Một lúc sau, trên đỉnh đầu ta vang lên giọng nói trầm khàn của một nam nhân.

Không phải Lục Nguyên Vân…

Ta nhanh chóng rời khỏi vòng tay ấy, nhưng người đó lại càng siết chặt, cánh tay dài bao bọc lấy ta như muốn hòa ta vào xương tủy người đó.

“A Lạc, theo ta trở về đi.”

“Thái tử điện hạ, Lục Nguyên Vân là người tài năng, tương lai hắn chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực của ngài, giúp ngài củng cố quyền lực.” Ta bình tĩnh đáp, “Ngài có thể đổ hết mọi tội lỗi lên ta, để giải tỏa nỗi tức giận trong lòng.”

“A Lạc, nàng thật sự rất thông minh.” Ngài ấy ngửa cổ, hầu kết khẽ nhấp nhô, thở dài nhẹ nhõm, “Từ bao giờ ta đã nhìn thấy ánh mắt xa cách đầy thương hại của nàng, ta nghĩ rằng trên thế gian này chẳng có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng.”

Ngài ấy dường như đã hiểu lầm ta rất sâu… Ta rõ ràng sợ ngài ấy muốn chết.

Nói thật, lần này cũng nhờ ngài ấy đến kịp lúc thay đổi cục diện, nếu không ta và Lục Nguyên Vân chắc chắn sẽ chết dưới tay bọn sơn tặc.

“Thái tử…”

Ta còn chưa kịp nói hết câu, ngài ấy đã buông ta ra, xắn tay áo, để lộ cánh tay đầy vết sẹo dữ tợn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, 

“Lúc nàng lập kế hoạch rời xa ta, ta lại nghĩ đến chuyện lao vào biển lửa để cứu nàng.”

Ta cúi đầu xấu hổ.

“Lục Nguyên Vân đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, ta lo lắm, nàng nói xem, hắn liệu có dám làm chuyện đại nghịch bất đạo không? Hay ta dùng nàng để thử thách lòng trung của hắn, xem hắn sẽ chọn thế nào?”

Ngài ấy đứng dậy, bước đến gần ngọn nến, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, khiến người ta không thể đoán được biểu cảm của hắn.

Ta hoảng loạn bò ra khỏi giường, quỳ xuống đất, dập đầu mạnh, “Lòng người dễ thay đổi nhất, Thái tử điện hạ, xin ngài hãy suy xét kỹ.”

Chỉ một lời nghi ngờ cũng đủ để tước đi mạng sống của người khác, chuyện này từ xưa đến nay không thiếu gì.

Ta không dám đánh cược.

Ngài ấy quay lại, nhìn ta từ trên cao, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

“Giang Trường Lạc, A Ninh nói không sai, ta có hứng thú với nàng, nhưng khi nàng quỳ xuống dưới chân ta, nàng cũng giống như bao kẻ khác, chẳng có gì đặc biệt.” Thái tử ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt ta.

Bốn mắt giao nhau, ta phát hiện đôi mắt của ngài ấy đen như mực, đuôi mắt hất lên, lông mi dày, mỗi chi tiết đều đẹp đến lạ kỳ.

Nhưng đôi mắt ấy lại không có đáy, chẳng chứa đựng chút tình cảm thật nào.

Đột nhiên, ngài ấy nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi ta như chuồn chuồn lướt nước, “Đế vương có thể có tình, nhưng không thể có tình sâu. Ta sẽ dùng chút tình cảm nảy sinh từ sự tò mò để cho nàng tự do.”

Ngài ấy nâng cằm ta lên, cười nhạt, “Nàng thông minh như vậy, sao khi gặp Lục Nguyên Vân lại trở nên ngu ngốc thế nhỉ? Sự buông tay của ta sẽ là món nợ trói buộc hắn suốt đời.”

Lúc này ta mới vỡ lẽ, thì ra kiểu đạo đức trói buộc là như thế này, nam nhân này, quả thật vẫn yêu nhất là giang sơn của mình nhất.

“Vô tình nhất là nhà đế vương, A Ninh nói đúng, giữ nàng bên cạnh chỉ gây thêm rắc rối…” Ngài ấy buông ta ra, đứng dậy, như thể đang nói với bản thân, lại như đang nói với ta.

Ngài ấy vừa rời đi, ta lập tức chạy ra khỏi doanh trại tìm Lục Nguyên Vân.

Lục Nguyên Vân đang chịu phạt, Thái tử đánh hắn năm mươi trượng, lúc ta chen vào đám đông, hắn đã bị đánh gần bốn mươi trượng, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, trên mông toàn là máu.

Vết thương trên đùi cũng nứt ra. Những người xung quanh, ai nấy đều đỏ hoe mắt, nắm chặt tay, hận không thể thay hắn chịu phạt.

Thái tử muốn xả cơn giận, ai dám ngăn cản?

Cơn giận của thiên tử có thể giết chết hàng vạn người, khiến máu chảy thành sông. Nhưng cơn giận của Thái tử chỉ là năm mươi trượng, đã là ơn lớn rồi.

Ta ngồi xổm xuống trước mặt Lục Nguyên Vân, hắn nhìn thấy ta, dùng hết sức nở một nụ cười, không nói được, chỉ dùng khẩu hình an ủi ta, “Không sao.”

“Lục Nguyên Vân, ta đã từng nói rằng ta không phải là người thích mạo hiểm, nhưng hôm nay, ta muốn đánh cược cả đời mình vào ngươi, ngươi dám cùng ta đặt cược không?”

Lục Nguyên Vân đỏ hoe mắt, gật đầu thật mạnh.

Sau khi hình phạt kết thúc, ta chủ động chuyển đến trướng của Lục Nguyên Vân, chăm sóc hắn từng chút một, không rời nửa bước.

“Thái tử điện hạ tôn quý như vậy, dám mạo hiểm đến tận biên cương, chứng tỏ trong lòng ngài, nàng rất quan trọng. Nàng không hối hận sao?” Khi vừa hồi phục được chút sức lực, Lục Nguyên Vân liền nắm tay ta hỏi.

Trước đây ta không lập nhân thiết (tạo hình tượng nhân vật), là vì sợ có người yêu ta. Nhưng bây giờ thì khác, đã đến lúc thể hiện sức hút của mình rồi.

“Tiền tài như phân bón, nhân nghĩa đáng ngàn vàng.” Ta tràn đầy cảm xúc nói.

“Vậy sao nàng lại mang theo tiền của ta định chạy trốn?” Lục Nguyên Vân từ trong ngực rút ra tờ giấy nợ ta để lại.

Chuyện nhỏ, không được sợ.

“Lập gia quy, tiền của ngươi là tiền của ta, còn tiền của ta thì vẫn là của ta, hiểu chưa?” Ta giật lấy tờ giấy nợ, xé tan nát, “Đi theo ta, mỗi ngày ăn chín bữa.”

Lục Nguyên Vân nhìn ta với ánh mắt dịu dàng, nhìn lâu đến mức không chớp mắt, dường như bị ta làm cho ngẩn ngơ.

Ta không nhịn được, mặt đỏ bừng, bắt đầu ngượng ngùng, tim bỗng nhiên ngọt ngào.

“Dao Dao, cảm ơn nàng đã chọn ta. Ta sẽ không để nàng thua đâu. Biên cương tuy khổ, nhưng bù lại tự do, nàng có thể thoải mái là chính mình. Dù đôi lúc ta không hiểu nàng nói gì, nhưng ta biết, nàng bị thứ gì đó đè nặng trong lòng. Từ giờ trở đi, nàng không phải sợ gì nữa, nếu sai, cứ để ta chịu.”

“Sai để ngươi chịu, ngươi cũng oai quá nhỉ, mau dưỡng lành cái mông của ngươi đi, làm chút việc đàng hoàng.”

“Việc đàng hoàng gì?”

“Chuyện sinh con đẻ cái.”

(Hoàn)