28
Tại yến tiệc trong cung xuất hiện thích khách.
Chu Thương đứng dậy, dặn dò ta núp sau lưng hắn, vung đao lên, ánh mắt ngập tràn sát khí.
Những giọt máu văng lên ống tay áo của ta, tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng vũ khí va chạm dội vào tai ta liên hồi. Ta cắn chặt môi, tim đập dồn dập.
Chu Thương vẫn đứng vững, bàn tay cầm kiếm ổn định đến kinh ngạc, cổ tay hắn ta không hề run rẩy một chút nào.
Không hổ danh là hoàng tử đã chiến đấu qua bao cuộc tranh giành ngai vàng, một chút mê dược cũng chỉ khiến hắn ta mệt mỏi đôi chút.
Cấm vệ quân đang tập trung về phía này, thích khách sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Ta lặng lẽ nghiêng người, rời khỏi vòng tay bảo vệ của Chu Thương.
Mũi tên bay tới —— Hắn ta vừa định dùng tên đỡ, rượu đổ trên mặt đất khiến hắn trượt chân, thân thể mệt mỏi, bước chân loạng choạng rồi ngã xuống.
Mũi tên cắm thẳng vào ngực hắn ta.
Ta quỳ trên đất, tay đầy máu, toàn thân run rẩy không thể giữ nổi hắn.
Mái tóc ta rối tung, ta ôm lấy đầu hắn ta, niềm tin ban đầu trong lòng dần bị thay thế bởi cảnh giết chóc trước mắt, nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng lên, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Trước khi ngã xuống, Chu Thương còn quay lại nhìn ta.
Trong mắt hắn ta tràn đầy tuyệt vọng và đau đớn, cùng với lòng căm hận mãnh liệt, như một lưỡi dao đâm xuyên qua tim phổi ta.
Hắn ta đã thấy ta đổ rượu xuống đất.
Lúc đó, hắn ta còn cười nhạo ta: “Có rượu không uống, lại đi lãng phí ở đây, đúng là bị chiều hư rồi.”
Máu trào ra, nước mắt cũng tuôn trào, tiếng chém giết quanh ta vẫn không dừng, tiếng hô của Ngự Lâm quân vang lên đều đều bên tai, âm thanh kiếm đâm vào da thịt nặng nề và mạnh mẽ, tựa như vang lên ngay sát bên.
Những mũi tên sáng lấp lánh chao đảo trước mắt, che khuất khuôn mặt tái nhợt của Chu Thương.
Trước khi nhắm mắt, ánh mắt đầy căm hận và không tin của hắn ta liên tục tái hiện trong đầu ta.
Ta đã giết Chu Thương.
29
Chu Thương vừa được đưa vào Tử Thần Điện, thái y bận rộn ra vào, thì một tiểu thái giám lảo đảo chạy đến báo tin Ninh Vương tạo phản.
Ta bình tĩnh trở lại, tay mân mê thành chén trà, ngồi tựa vào cây lê trong sân, suy nghĩ về việc Ninh Vương mưu phản liệu có thể đi đến đâu.
Không bao lâu sau, tiếng binh khí va chạm vang lên, âm thanh kiếm đâm vào xương cốt nghe rõ mồn một, như thể chỉ cách một bức tường.
Tiếng gào thét từng hồi vang lên trong gió, binh khí lạnh lẽo xuyên qua xương thịt, máu tươi phun ra khắp nơi, trên nền đá cẩm thạch trơn nhẵn phủ đầy sắc đỏ, đầu thương cắm trên những người còn đang run rẩy.
Thỉnh thoảng một thanh kiếm gãy rơi xuống cạnh ta, đám cung nữ và thái giám hoảng loạn. Ta chỉ ngồi yên lặng, ôm gối, chẳng buồn động đậy.
Chẳng mấy chốc, tiếng hô của một phe đã át hết bên còn lại, âm thanh binh khí va chạm dần lắng xuống, không khí tràn ngập mùi máu tanh, bên kia tường chỉ còn tiếng nói chuyện lác đác và những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cổng Tử Thần Điện mở rộng,
Một toán Cấm quân nhanh chóng bước vào, người dẫn đầu mang kiếm bên hông, trên người có vài vết máu, trong mắt sáng lên ánh lửa lấp lánh.
— Chính là thân tín của Chu Thương, phó viễn tướng quân, Kỷ Thành.
Vài tiếng ho khan vang lên, Chu Thương khoác áo choàng, sắc mặt tái nhợt, được cung nhân đỡ ra.
Hắn ta vỗ vai Kỷ Thành: “Ái khanh dũng mãnh thiện chiến, thật là may mắn của trẫm.
Loạn thần tặc tử đều đã bị bắt vào thiên lao, chờ xử lý.”
Chu Thương lại ho vài tiếng, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống.
Chẳng bao lâu sân viện trở nên trống rỗng, hắn bước đến trước mặt ta, giẫm lên những cánh hoa lê rơi trên mặt đất, tà áo quét qua mũi tên cắm trên đất, dính thêm vết máu.
Hắn ta cúi xuống, nâng cằm ta lên: “Nàng muốn ta chết?”
Ta mỉm cười: “Phải.”
“Nàng biết Ninh Vương muốn mưu phản.”
“Phải.”
Hắn ta cắn môi ta, không phải hôn mà là cắn thật sự, răng nghiến chặt lấy môi dưới, vị máu tanh tràn ngập trong miệng, hắn cắn không nương tay.
Một lúc sau mới buông ra, hắn ta cười khẽ, phun ra một ngụm máu: “Vương mỹ nhân vô ơn, câu kết với loạn thần, từ hôm nay giáng vào lãnh cung.”
30
Ta lại vào lãnh cung.
Đứng trong viện vắng vẻ, ta khoanh tay nhìn về phía tòa nhà đổ nát phía trước, tiếng cửa lớn khép lại nặng nề, ta xoa nhẹ tay áo.
Cách biệt gần mười năm, nơi này dường như chẳng thay đổi chút nào.
Cây cối khô khốc, khắp nơi toát ra sự chết chóc.
Ta tìm một chỗ còn tạm sạch sẽ ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nghĩ về những triều thần bị liên lụy bởi Ninh Vương, bao gồm cả Lâm Vũ Khôn.
Mắt ta không khỏi cay xè.
Sau khi Ninh Vương liên lạc với ta, ta mới biết rằng hắn vì ta mà vào Ninh Vương phủ làm mưu sĩ.
Ngay từ khi Ninh Vương bí mật liên lạc với ta, yêu cầu phối hợp từ trong ra ngoài, ta đã tìm cách nhắn cho hắn, cảnh báo rằng Ninh Vương hành sự bồng bột, ngu xuẩn vô cùng, khó lòng thành công, khuyên hắn không nên lấy mạng ra mạo hiểm.
Lâm Vũ Khôn đã gửi lại ta một bức thư, trong thư chỉ có một câu: “Dẫu có liều mạng, cũng phải bảo vệ nương tử bình an suốt đời.”
Kèm theo bức thư là cuốn du ký mà ta và hắn đã cùng nhau biên soạn.
Bìa sách là hình hai đứa trẻ nhỏ vẽ theo kiểu Q, tròn trĩnh đáng yêu, tóc buộc hai bên, ngồi trên cỏ, nhìn nhau cười vui vẻ.
Nước mắt ta tuôn ra không thể ngừng lại.
Trong nguyên tác, không có sự giúp đỡ của Lâm Vũ Khôn, Ninh Vương thậm chí còn chưa kịp đến gần cổng cung điện đã bị Cấm quân bắt giữ. Không có mưu kế của ta, Chu Thương vẫn yên ổn ngủ ngon trong Tử Thần Điện.
Chúng ta đã dùng hết sức lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển số phận.
Bánh xe định mệnh quay đến cuối cùng, lại khớp chặt vào con đường vốn dĩ của nó, chúng ta, những kẻ khổ sở vật lộn bên trong, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của nó.
31
Chu Thương đến lãnh cung vào ban đêm, vừa đứng trước mặt ta, hắn ta đã lập tức cởi thắt lưng.
Ta ôm gối nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh nhạt: “Ngươi thiếu nữ nhân đến vậy sao?”
Động tác cởi quần áo của hắn ta khựng lại, gương mặt dưới ánh trăng nhợt nhạt, khóe môi nhếch lên, hắn ta từ tốn nói: “Lâm gia và Cố gia đều bị bắt vào ngục, bộ Hình đã nộp tấu chương xin xử trảm sau mùa thu.”
Hắn ta bóp cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu nhìn hắn: “Gia Gia, nàng nói, trẫm nên phê duyệt thế nào?”
“Ta không yêu ngươi, Chu Thương.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Nếu ngươi vẫn làm chuyện này, ta chẳng còn gì để nói.”
Hắn ta đè lên người ta, che mắt ta lại, khẽ cười: “Không sao, chỉ cần trẫm yêu ngươi là đủ.”
32
Giữa nhịp lên xuống, hắn ta vén những sợi tóc trên trán, nhẹ giọng hỏi: “Gia Gia, nangd yêu ta không?”
“Không yêu.”
“Thế nàng yêu ai?”
“Lâm Vũ Khôn.”
Hắn ta buộc ngón tay ta đan vào nhau, hôn lên trán ta, bỗng bật cười: “Nhưng hắn chết rồi, Gia Gia.”
Ta lập tức ngẩng đầu: “Ngươi nói gì?”
Nắm lấy tay áo hắn ta, thân thể run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát, ta tiếp tục hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Hắn chết rồi.”
Chu Thương thản nhiên nói: “Không rõ hắn dùng cách nào trốn ra khỏi thiên lao, lén lút vào cung định mang nàng đi, bị Kỷ Thành phát hiện, một nhát kết liễu.”
“Ban đầu, ta còn định để hắn nếm thử mùi vị của lăng trì.”
Chu Thương chế nhạo: “Giờ thì chết mất rồi, thật là đáng tiếc.”
Phần sau ta không còn nghe rõ, chỉ ngây dại đứng đó, máu như đông lại, tay chân đều lạnh ngắt.
Lâm Vũ Khôn chết rồi… chết vì ta.
Ta giơ tay tát mạnh Chu Thương, nhanh chóng vùng khỏi hắn ta, mặc kệ y phục rách nát, ta chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Đứng lại!”
Bước chân ta không dừng lại.
“Nàng bước thêm một bước nữa, trẫm sẽ giết một người nhà họ Cố.”
Bước chân ta sững lại ngay ngưỡng cửa.
Chu Thương chỉnh lại tay áo, ngồi xuống ngay ngắn, ngón tay vuốt ve đám rơm dưới đất, tiếng sột soạt vang lên giữa màn đêm đen kịt:
“Nàng còn người tẩu tẩu đang mang thai ba tháng, và người muội muội sắp xuất giá.
“Gia Gia, nghĩ kỹ về họ đi.”
Giọng hắn ta đầy mê hoặc: “nàng không nghe lời, họ sẽ chết cả.”
Ta không biết mình đã đứng bao lâu, lâu đến mức ánh trăng dưới chân ta ngưng thành sương, ta cứng đờ xoay người, khàn giọng hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Chu Thương vẫy tay gọi ta: “Lại đây.”
Từng bước, từng bước tiến đến trước mặt hắn ta, ta bị hắn ta kéo vào lòng, thành thục vòng tay ôm lấy eo ta.
Ta khẽ nói: “Ta hận ngươi.”
Hành động của hắn ta khựng lại, nhưng ngay sau đó lại như không quan tâm, cắn nhẹ lên cổ ta: “Cứ hận đi.
“Dù sao nàng cũng không yêu ta nữa.”