Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
HE TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM Chương 6 TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM

Chương 6 TÌNH YÊU ĐẾN CHẬM

2:37 chiều – 29/09/2024

16

Trước trận đấu, tôi đang khởi động ở rìa sân.

Diêu Giai bên cạnh tỏ ra không thiện ý: 

“Cầm An Tâm, trong lúc thi đấu nhớ chú ý nhé. Lỡ gió thổi bay mất mũ thì xấu hổ lắm đấy!”

Tạ Tinh Nguyên nhếch môi cười lạnh.

“Gió lớn thật đấy, chắc thổi bay cả mặt cậu luôn rồi.”

Nghe thấy lời đó là biết Tạ Tinh Nguyên đang mắng mình không biết xấu hổ, Diêu Giai tức giận giậm chân liên tục.

Trận đấu sắp bắt đầu. Trên khán đài chật kín người, mọi ánh mắt đều dõi về phía sân thi đấu.

Tôi từ từ gỡ mũ ra, đưa cho Tạ Tinh Nguyên.

“Hãy tin tớ.”

Đôi mắt cậu ấy cong lên, lấp lánh như ánh nước.

“Thần tượng của tớ, cố lên nhé!”

Với mái tóc ngắn và lởm chởm như lông nhím, tôi nhận được nhiều ánh nhìn lạ lùng. Nhưng giờ đây, tôi không còn để tâm nữa.

 Được cống hiến cho tình bạn là điều khiến tôi hạnh phúc. Dù sau này phát hiện ra tình bạn đó không còn, nhưng lòng chân thành của tôi là thật.

Người duy nhất khiến tôi khó chịu là Bùi Triệt. Tôi không nên tự trách mình vì sự đê tiện của cậu ấy.

Tôi ngẩng cao đầu, bước vào đường đua trong tư thế sẵn sàng.

Tiếng súng nổ vang lên, đàn chim nhạn trên trời giật mình bay tán loạn.

Khoảnh khắc tôi lao qua vạch đích, đôi chân gần như rụng rời, suýt ngã quỵ xuống. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo tôi.

“Từ từ đã, đi một vòng cho cơ thể hồi phục rồi hãy nghỉ.”

Sự phấn khích dâng trào khiến nước mắt nóng hổi chảy ra. Tôi nắm chặt vạt áo cậu ấy, thì thào trong hơi thở còn đang đứt quãng:

“Tạ Tinh Nguyên, tớ làm được rồi.”

“Tớ biết, tớ luôn biết mà.”

Tạ Tinh Nguyên có vẻ rất căng thẳng, khuôn mặt cậu ấy cứ nghiêm lại, không rời mắt khỏi tôi, như sợ tôi có chuyện gì.

Những lời bàn tán xì xào vang lên quanh tôi.

“Cô gái tóc ngắn kia là học sinh lớp nào vậy, chạy nhanh thật!”

“Ôi trời! Mấy cậu có thấy ánh mắt của cô ấy khi lao qua vạch đích không? Quá đỉnh!”

“Nếu tớ nhớ không lầm, cô ấy từng thích nam thần Bùi Triệt đúng không?”

“Thôi nào, cô ấy vừa giành hạng nhất, cực ngầu luôn, sao phải liên quan gì đến đàn ông chứ!”

Tôi ngồi xuống bãi cỏ uống nước, có mấy cô gái chạy đến khen tôi, thậm chí còn xin số để rủ đi chơi. Cũng có vài cậu con trai tiến lại gần.

Tạ Tinh Nguyên có vẻ không vui. Ánh mắt cậu ấy buồn bã hạ xuống.

“Sao thế?”

“Không có gì đâu,” cậu ấy gượng cười. 

 “Tớ có lẽ phải về một chút, mèo con bị bệnh rồi.”

“Để tớ đi cùng cậu.”

Tạ Tinh Nguyên liếc nhìn đám con trai liên tục kéo đến chỗ tôi, có vẻ hơi do dự.

“Tớ tự đi cũng được mà. Cùng lắm… lại bị mèo cào thêm vài phát.”

Tôi vội kéo cậu ấy đứng dậy.

“Cùng nhau đi !”

Tôi phải thúc giục mấy lần thì Tạ Tinh Nguyên mới miễn cưỡng đi theo tôi ra ngoài.

Chúng tôi vừa ra đến cửa thì gặp Bùi Triệt, người vừa kết thúc cuộc thi chạy ngắn. Cậu ấy dường như gọi tên tôi, nhưng tôi không nghe rõ, vì đúng lúc đó, Tạ Tinh Nguyên quay sang hỏi tôi:

 “Cậu nghĩ có phải mèo con không thích cái trụ cào mà chúng ta làm cho nó không?”

“Chúng ta đi mua ít đồ ăn vặt cho nó trước nhé.”

Tôi mải suy nghĩ câu hỏi của Tạ Tinh Nguyên và hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy u buồn của Bùi Triệt phía sau.

17

Bác sĩ thú y nói, có lẽ mèo con đang buồn.

“Mèo con cũng có thể buồn sao?”

“Tất nhiên rồi!” 

Vị bác sĩ khẳng định chắc nịch:

 “Tâm trạng của chủ nhân sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của thú cưng.”

Vậy là Tạ Tinh Nguyên đang buồn sao?

Tôi đã thử nhiều cách khác nhau, từ gợi ý tinh tế đến hỏi thẳng, cuối cùng Tạ Tinh Nguyên cũng chịu nói, mặt đỏ bừng.

“Có lẽ là vì nghĩ đến kỳ nghỉ đông sắp tới, không thể gặp cậu mỗi ngày nữa, nên tớ hơi buồn.”

Tôi nghiêm túc đưa ra giải pháp.

“Hay là cậu qua nhà thầy chủ nhiệm ở vài ngày dịp Tết đi?”

Tôi cảm thấy mình càng ngày càng thông minh nên mới đưa ra được giải pháp hay đến vậy mà.

Tạ Tinh Nguyên im lặng một lúc, rồi cười rộ lên.

“Cậu nói đúng.”

Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, sau đó khẽ thở dài.

Tôi đoán, chắc là bị mái tóc lông nhím của tôi đâm vào tay rồi. Cậu ấy lại còn sĩ diện mà không dám nói ra.

Thật là một chàng trai kiêu ngạo.

18

Khi về đến khu chung cư, cửa thang máy vừa mở, tôi suýt hét lên khi thấy Bùi Triệt đứng thẳng ngay trong đó.

Cậu ấy đột ngột giữ tay tôi khi tôi định mở cửa, một tay dựa vào tường, áp chặt ngực vào lưng tôi, như thể ôm lấy tôi từ phía sau. Giọng nói khàn khàn, nặng nề vang lên:

“An Tâm, tớ xin lỗi, cậu tha thứ cho tớ được không? Chúng ta trở lại như trước kia, nhé?”

Cậu ấy cúi đầu thấp xuống, môi gần như chạm vào tai tôi.

Tôi đẩy mạnh cậu ấy ra.

“Không.”

Tôi lạnh lùng đáp:

 “Cậu xin lỗi tôi chẳng qua là vì hôm nay tôi thắng trong cuộc thi nên sau này không thể tiếp tục bắt nạt tôi nữa. Bùi Triệt, nếu hôm nay tôi thua, cậu có xin lỗi tôi không?”

Ánh mắt tôi càng trở nên sáng rõ: 

“Cậu sẽ không. Cậu sẽ cùng với những người khác cười nhạo tôi, rồi tiếp tục dùng những trò trẻ con đáng ghét của cậu để hành hạ tôi, ép tôi phải khuất phục.”

Bùi Triệt khẽ run rẩy, gương mặt tái nhợt. Cậu ta cười khổ.

“Trong mắt cậu, tớ thật sự tệ đến vậy sao?”

Tôi không thèm đáp lời. Bùi Triệt ở phía sau như muốn giải thích, lại giống như tự chế giễu:

“Chuyện đăng ký là do Diệp Yên và Vương Vĩ bày ra, ban đầu tớ thực sự không biết gì cả.”

“Dù cậu có tin hay không, nhưng tớ chưa từng nghĩ sẽ thực sự làm tổn thương cậu.”

Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang lời cậu ta.

19

Kỳ nghỉ đông đến, cuối cùng bố mẹ tôi cũng dành ra vài ngày để đón Tết.

Sáng ngày 29 Tết, có người bấm chuông cửa.

“Bạn là Bất Ưu phải không?”

Người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi, niềm nở gọi tên bút danh của tôi.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Thời gian trước, có người liên hệ với tôi qua blog, tự nhận là viện trưởng bệnh viện nhi, nói rằng tranh của tôi có tác dụng điều trị cho trẻ em tự kỷ và muốn mua lại, còn muốn đặt vẽ thêm.

Tôi đã kiểm tra chứng nhận của người đó và thấy ông ấy đúng là viện trưởng của bệnh viện nhi. Tôi lập tức vào phòng gọi bố mẹ ra.

Sau khi trò chuyện một lúc, bố mẹ bảo tôi xuống tầng mua mì sợi. Khi tôi quay lại, viện trưởng đã đi rồi.

“Chúng ta vẫn thấy không đáng tin. Nếu thật sự là viện trưởng, làm sao lại để ý đến mấy bức tranh của con? Một học sinh cấp ba vẽ linh tinh, cho không chắc cũng không ai thèm lấy.”

“Trên đời làm gì có chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống. An Tâm, bố đã dạy con rồi, đừng mơ mộng những thứ viển vông.”

Tất cả niềm hy vọng và phấn khởi của tôi trong phút chốc bị dập tắt. Cảm giác bất lực tràn ngập khắp người.

Tôi vội vã chạy xuống tầng.

Những dấu chân đã bị tuyết phủ lấp, không còn kịp đuổi theo nữa rồi.

Tôi run rẩy mở blog của mình lên, định liên lạc lại với viện trưởng. Nhưng vừa vào trang kiểm tra thì tài khoản của ông ấy đã bị hủy bỏ theo dõi. Và bố mẹ tôi thừa nhận là họ đã hủy tài khoản đó.

“Con khóc cái gì? Bố mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, mà con lại trách ngược lại chúng ta?”

“Bố mẹ đâu có kỳ vọng gì cao ở con. Cuối năm rồi, đừng làm phiền lòng chúng ta nữa được không!”

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe khiến họ càng tức giận hơn.

“Con muốn đi thì tự mà đi! Con giỏi lắm, chúng ta không cản được con nữa.”

“Biết vậy đã không để con ở quê lâu như thế, để bà ngoại nuôi con thành ra cái tính bướng bỉnh này.”

Tôi nhìn họ, khẽ cười.

Không phải như vậy đâu. Bà ngoại nói tôi là đứa trẻ ngoan nhất, biết nghe lời nhất trong làng.

Nhưng giờ đây, tôi không muốn tiếp tục chịu đựng sự gò bó này nữa.

Khi Tạ Tinh Nguyên gọi điện chúc mừng năm mới, tôi đã định giấu đi chuyện này, nhưng có vẻ như cậu ấy nghe thấy tiếng phát thanh từ ga tàu trong điện thoại. Giọng cậu ấy trầm xuống, hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi ngập ngừng kể lại toàn bộ sự việc.

Tạ Tinh Nguyên nghiêm túc nói:

“Cầm An Tâm, bình tĩnh ngồi ở đấy một lát. Tớ sẽ đến ngay, đừng lên tàu vội.”

Tôi ngồi trong phòng chờ, buồn chán đếm những hoa văn trên sàn gạch.

Một đôi giày lấm đầy bùn tuyết xuất hiện trước mặt tôi.

Đầu Tạ Tinh Nguyên phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt cậu ấy lạnh băng.

Cậu ấy lặng lẽ lấy chiếc khăn từ trong túi ra, cũng không nói năng gì mà quấn vào cổ tôi. Phía sau cậu ấy là thầy chủ nhiệm và mẹ của Tạ Tinh Nguyên.

Tôi ngỡ ngàng.

“Tớ đã gọi cho bố mẹ cậu rồi.”

“Tớ không muốn về…”

“Ai nói phải về?”

 Mẹ Tạ Tinh Nguyên cười:

 “Chúng ta cùng đi Bắc Kinh nhé.”

Tôi đứng đó, đơ người ra.

Sau khi lên xe, tôi mới biết rằng chính mẹ của Tạ Tinh Nguyên đã giới thiệu tranh của tôi cho người bạn làm viện trưởng đó của bà.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng đầu óc hoàn toàn rối bời.

Mẹ Tạ Tinh Nguyên áy náy nắm lấy tay tôi.

“Bác chưa từng nói với cháu, nhưng thật ra bác đã quen bà ngoại cháu từ rất lâu rồi.”

Bác ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Mười bốn năm trước, bác ấy từng làm tình nguyện viên, đến vùng núi làm bác sĩ trong thôn suốt vài năm.

Khi còn nhỏ, tôi có những biểu hiện khác với các bạn cùng trang lứa.

Tôi thường cầm nhánh cây và vẽ lung tung trên mặt đất, có khi ngồi vẽ cả buổi chiều. Bà ngoại lo lắng nên đã tìm đến bác sĩ Tạ để xin lời khuyên.

Bác sĩ Tạ đã đề nghị nhiều điều, trong đó có việc sau này mở blog để tôi đăng tranh cũng là ý tưởng của bác ấy.

Vậy còn Tạ Tinh Nguyên…